Đạo Quân

Chương 1441: Chưởng môn, kiếm của ta đâu? (1)




Một đám người không nhanh không chậm đi về phía cửa hậu điện, xuyên qua hậu điện quẹo vào chính điện, lập tức nhìn thấy một nam nhân áo đỏ ở trong điện tản bộ, không phải Ngưu Hữu Đạo thì còn có thể là ai?

"Ngưu sư đệ." Cung Lâm Sách dẫn đầu đi ra cười lên tiếng chào hỏi.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn, cũng cười chắp ta: "Bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị trưởng lão.

Không đợi mọi người trả lừoi, hắn lại bổ sung một câu ý tứ sâu xa: "Ta ở bên ngoài đợi lâu như vậy, tông môn có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Chính là lo lắng hắn hỏi điều này mà dẫn đến không tiện trả lời, Cung Lâm Sách thở dài nói: "Ngọc Thương và chưởng môn của ba đại phái đến rồi, chậm trễ một lúc, vừa sắp xếp cho họ xong, để sư đệ đợi lâu rồi."

"Ồ, thì ra là khách quý đến." Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo hơi lấp lóe, lại hoài nghi nói: "Vào lúc này, bọn họ chạy đến để làm gì?"

"Ngươi đi Thánh cảnh, bọn họ có chút suy nghĩ, cũng có thể hiểu được, ngươi đại khái cũng có thể đoạn được, không nhắc cũng thôi đi." Cung Lâm Sách khoát tay áo, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi sao lại ăn mặc thành kiểu dáng kỳ quái này?"

Ngưu Hữu Đạo thở dài nói: "Đừng nhắc nữa, bên trong Thánh cảnh phát quần áo, căn bản không có phong cách gì, không chỉ là ta, tất cả mọi người đi vào Thánh cảnh đều thay."

"Đúng là không dễ nhìn." Cung Lâm Sách dáng vẻ rất quan tâm, chợt lớn tiếng nói: "Người đâu, đi lấy cho Ngưu trưởng lão bộ quần áo."

"Không cần, không cần phiền phức như vậy?" Ngưu Hữu Đạo nhấc tay ngăn cản một chút: "Trở về Mao Lư biệt viện rồi thay đi, thay áo khoác cũng vô dụng, áo bên trong đều là màu đó, mặc lên có chút khó chịu, ở đây thay, trở về thay cũng là thay. Cũng không biết Thánh cảnh làm cái trò quỷ gì, sau khi vào trong khăng khăng lột bọn ta đến không còn sợi vải, không để lại bất cứ vật gì mang từ bên ngoài vào, từ trong ra ngoài cứ thế mà mặc thành bộ dáng quỷ quái này."

Nếu như thế, Cung Lâm Sách cũng không miễn cưỡng, hỏi: "Tần Quang và Kha Định Kiệt đâu?"

Ngưu Hữu Đạo: "Vẫn còn đang ở Thánh cảnh lịch luyện, chỉ một mình ta trở về trước."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Cung Lâm Sách hoài nghi nói: "Chỉ một mình ngươi trở về? Những người khác đều chưa trở về?"

Ngưu Hữu Đạo: "Không rõ lắm, dù sao khi ta ra ngoài chỉ một mình ta rời khỏi Thánh cảnh, về phía sau có còn ai ra nữa hay không, thì ra không rõ lắm. Chỉ có điều ta hoài nghi, có thể chỉ có một mình ta ra ngoài."

"Làm sao có thể như vậy?" Cung Lâm Sách rất là lo lắng: "Ngươi không phải đã gây chuyện gì rồi chứ?"

Đâu chỉ ông ta, những người khác có mặt cũng lo lắng như vậy, bởi vì người nào đó khi đi Thiên Đô Phong cũng đã từng gây chuyện.

Ngưu Hữu Đạo: "Ta là người có trách nhiệm đàng hoàng, có thể gây ra chuyện gì chứ? Đó là Thánh cảnh, cũng phải ta dám đây này. Kỳ thực ta cũng đang buồn bực chuyện này, trong Thánh cảnh các chủ Phương Phi các La Phương Phi đột nhiên đến tìm ta, ta không muốn ra, bà ta cứ kiên quyết đuổi ta ra..." Hắn đem chuyện đã xảy ra kể lại.

Đừng nói hắn buồn bực, mọi người sau khi nghe xong cũng nghi ngờ không thôi, không biết đây là có ý gì.

Cung Lâm Sách rất cẩn thận nói: "Xảy ra chuyện này, thế nào cũng phải có nguyên nhân chứ, không thể nào vô duyên vô cớ, ngươi nghĩ cẩn thận, đi vào Thánh cảnh có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không? Muốn không cẩn thận cũng không được, con gái của La Thu đích thân đưa tên này ra ngoài, trò đùa này có chút lớn, khiến cho lòng người không chắc chắn,.

Ngưu Hữu Đạo thở dài nói: "Vừa vào trong Thánh cảnh, một nhóm người lập tức bị lột sạch quần áo, ngay sau đó thở cũng không cho thở, liền trực tiếp bắt đầu lịch luyện, chấp chưởng Phiêu Miêu các Đinh Vệ ở ngay tại chỗ cho người phát giấy bút nghiên mực cho chúng ta..." đem tình hình bị bắt ghi đồ kể lại.

Sau khi nghe đến đây, người trong điện đều khẩn trương, thể mà ép người của các phái viết thứ này, đây thật sự là trò muốn mạng người mà.

Các phái ngoài mặt nhất định sẽ không có vấn đề gì, nếu như có vấn đề sớm đã bị Phiêu Miễu các xử lý, sao có thể sống đến hiện giờ, có thể đuôi sau lưng của ai cũng không sạch sẽ. Tối thiểu, ai còn có thể không ở sau ;iwng bày tỏ chút bất mãn đối với Phiêu Miễu các hoặc Thánh cảnh.

Nếu thật sự có chuyện gì chọc đến Thánh cảnh, những người ở nơi đó chỉ e là một người cũng đừng hòng chạy.

Nguyên Ngạn vội hỏi: "Các người đều viết rồi hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, hỏi ngược lại một câu: "Đổi ngược lại là ngươi đi, ngươi dám không viết hay sao? Chí ít là ta không dám, trưởng lão các phái ở ngay tại chỗ lúc đó cũng không dám không viết."

Cung Lâm Sách nơm nớp lo sợ nói: "Ngươi đã viết cái gì?"

"Điểm này mọi người yên tâm, các vị đối với ta bất công, ta tốt xấu gì cũng là đệ tử của Tử Kim động, đương nhiên là nghĩ cách bảo vệ lợi ích của Tử Kim động..."Ngưu Hữu Đạo lại nói những gì mình viết ra, nói là viết một số chuyện Tử Kim động liên thủ ức hiếp hắn.

Mọi người sau khi nghe xong câm nín, chỉ có điều cũng may mắn, ân oán trong môn phái chỉ cần không dính dáng đến vảy ngược của Thánh cảnh là được.

Phó Quân Nhượng: "Ngưu sư đệ, ngươi không phải nói Đinh Vệ nhất đính muốn ngươi viết vấn dề ở phương diện kia của các phái? Ngươi viết như thế, có thể qua ải hay sao?"

Ngưu Hữu Đạo vui cười hớn hở nói: "Nói nói không phải, Đinh Vệ xem qua thứ mà ta viết, ở ngay tại chỗ gọi ta ra, nói những thứ vặt vãnh mà ta viết hắn ta không có hứng thú. Nhưng ta có lý do a, ta mới vào Tử Kim động không bao lâu, một đám người cặn bã Tử Kim động ngay cả quyền lợi trưởng lão tham dự quyết sách cũng không cho ta, ta đối với tình hình của Tử Kim động hoàn toàn không rõ, cũng không thể viết bậy bạ được a? Đinh Vệ sau khi nghe xong cũng không nói thêm gì, cứ như vậy mà qua ải."

Mọi người sau khi nghr xong thở phào một hơi, về phần mắng bọn họ là "Đám người cặn bã", coi như là không nghe thấy.

Chỉ có điều Phó Quân Nhượng vẫn không nhịn được mà nhìn Cung Lâm Sách và Nghiêm Lập một chút, trong lòng buồn cười, Ngưu Hữu Đạo ở Thánh cảnh mạo hiểm che chở lợi ích của Tử Kim động, ở đây lại nhân cơ hội Ngưu Hữu Đạo không ở mà phá Mao Lư biệt viện của người ta, không khỏi quá không đường hoàng rồi, quay đầu liếc nhìn.

Cung Lâm Sách lại hỏi: “Lịch luyện chỉ những việc này thôi sao?”

Ngưu Hữu Đạo: "Hiển nhiên không chỉ vậy, đó chỉ là món khai vị, hai ngày trước, cũng chính là ngày thứ hai mà chưởng môn rời khỏi Thánh đảo, trò lịch luyện mới lại được đưa ra, muốn chúng ta đi săn giết yêu hồ. Chuyện của Thánh cảnh yêu hồ, chắc hẳn các người đều nghe nói qua rồi."

Mọi người đều gật đầu, bày tỏ nghe qua.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: "Người của các phái tham gia lịch luyện tạo thành một đội, Phiêu Miễu các cũng phải phái ra người tương ứng tạo thành một đội, hai đội phải tiến hành tranh tài. Việc này giống như Thánh cảnh chỉa mũi nhọn với Phiêu Miễu các, người của Phiêu Miễu các quen thuộc tình hình săn giết, thắng là đương nhiên, nhưng nếu thua cho đội lịch luyện, đủ để chứng minh Phiêu Miễu các không có năng lực, có một số người giống như muốn đảm đương trách nhiệm bị đá ra khỏi Phiêu Miễu các, mà xem như ban thưởng, người của đội lịch luyện có khả năng tiến vào vị trí của người bị đá ra khỏi Phiêu Miễu các."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Nguyên Ngạn trầm giọng nói: "Xem ra lần lịch luyện này, mục đích không đơn giản như chúng ta nghĩ."

Ngưu Hữu Đạo lại nói một câu ý tứ sâu xa: "Trước tiên để người của các phái viết thứ đó, không phải ai cũng có thể có cớ tốt như ta để tránh nặng tìm nhẹ. Viết thứ khó mà có thể trở về báo có kết quả, liều mạng săn giết yêu hồ tiến vào Phiêu Miễu các dường như trở thành một hạng mục lựa chọn... Thứ mà mọi người viết nghiêm trọng như thế nào kỳ thực cũng không quan trọng, quan trọng là để nhược điểm trong tay Thánh cảnh, xử lý vấn đề đối với Thánh cảnh mà nói có thể lớn có thể nhỏ... Lần lịch luyện này có lẽ là có mưu tính trước."