Đạo Quân

Chương 1456: Biểu quyết




Bọn họ lo lắng Thánh Cảnh sẽ ép Ngưu Hữu Đạo, khiến cho hắn phản kháng, đến lúc đó sẽ liên lụy Tử Kim Động. Mọi người cũng xem như ở chung với nhau ở Tử Kim động một khoảng thời gian. Một số người đã nhìn ra, nếu đến tình trạng đó, Ngưu Hữu Đạo rất có thể sẽ làm ra chuyện gì đó, hắn không phải loại người ngồi chờ chết.

Trưởng lão Tử Kim Động đối nghịch với Thánh Cảnh, hậu quả ngẫm lại rất đáng sợ.

Nhất thời, động tĩnh Ngưu Hữu Đạo rời khỏi Thánh Cảnh truyền ra không nhỏ, khiến cho giới tu hành chú ý rất nhiều.

Một khí đồ của Thượng Thanh Tông, mười mấy năm qua đã bất tri bất giác chậm rãi biến thành đại nhân vật trong giới tu hành.

Bây giờ, Ngưu Hữu Đạo cũng được xem là một nhân vật trong giới tu hành. Điều này không ai có thể phủ nhận. Rất nhiều nhân vật thành danh đã lâu cũng phải ngẩng đầu nhìn. Cao thủ Đan bảng Vu Chiếu Hành cũng tạm thời trở thành thuộc hạ của Ngưu Hữu Đạo, mọi người ai cũng đều biết chuyện này.

Rất nhiều tán tu xem Ngưu Hữu Đạo như tấm gương của mình. Xưng hô “Đạo gia” được truyền ra trong một số người. Rất nhiều tán tu ngậm miệng mở miệng khi bàn luận đều gọi một tiếng “Đạo gia”.

Thành công của Ngưu Hữu Đạo khiến cho không ít tán tu muốn lặp lại thành công đó, chọn một nhân vật như Thương Triều Tông để nâng đỡ. Nhưng cũng vì thế mà khiến cho không ít người mất mạng. Ngưu Hữu Đạo là người thứ nhất, tương lai có xuất hiện người thứ hai không, không ai biết.

Thủ Khuyết sơn trang, một đám phi cầm chở người bay vào. Sắp đến đợt rèn luyện thứ hai, Phiêu Miễu các đã điều động cả trăm con phi cầm cỡ lớn.

Các thành viên tham gia rèn luyện, còn có thành viên tương ứng của Phiêu Miễu các, tất cả đều sắp hàng chờ ở Thủ Khuyết sơn trang.

Đứng trên lầu các, Đinh Vệ cầm hai bản danh sách, một là của Phiêu Miễu các, một là của các phái, chợt hỏi: “Đã là tỷ thí thì phải công bằng.”

Người đứng bên cạnh ngạc nhiên, không biết lời này của y là có ý gì. Có người hỏi: “Danh sách có vấn đề gì sao?”

Đinh Vệ nói: “Người của Phiêu Miễu các nhiều hơn so với các phái một người. Sau khi tỷ thí bắt đầu, nếu Hoàng Ban còn chưa mang Ngưu Hữu Đạo về, nhân thủ bên Phiêu Miễu các trừ đi một người, không được để người ta nói ra nói vào, hiểu chưa?”

“Vâng, thuộc hạ đã hiểu.” Thuộc hạ chắp tay lĩnh mệnh.

Đinh Vệ nhìn hai đội ngũ xếp thành hai hàng bên dưới, khẽ gật đầu: “Lên đường đi.”

Ra lệnh một tiếng, ba người một tổ cùng leo lên phi cầm. Rất nhanh, tính cả người hộ tống lẫn người chấp pháp gần ba trăm người, toàn bộ đều leo lên phi cầm quanh quẩn trên không trung.

Đinh Vệ lách mình bay lên không. Vừa rơi xuống đầu con chim đã dẫn đầu thuận gió bay xa, rất nhiều phi cầm xoay chung quanh đuổi theo.

Biển mây, sông núi, hồ nước, dòng sông nghênh đón tất cả mọi người. Những người mới đến Thánh Cảnh không ngừng nhìn quanh, dò xét quan sát.

Ban ngày thấy trời chiều, ban đêm thấy tinh không. Cho đến bình minh ngày hôm sau, phi hành mất một ngày, rốt cuộc đã đến một khu vực mênh mông.

Đầm lầy lan tràn, thế núi man hoang đan vào một chỗ. Trong đầm lầy nhiều như rừng ẩn núp rất nhiều quái thú thiên kỳ bách quái. Nơi đây được gọi là Hoang Trạch tử địa.

Mặc dù cái tên không dễ nghe, lại muôn hình vạn trạng, mọi người đứng trên đỉnh núi phóng mắt ra xa, cũng không thể không tán thưởng quỷ phủ thần công của thiên nhiên.

Các thành viên tham gia rèn luyện đều đã nhìn thấy khung cảnh nơi này trong quyển sách giới thiệu được đưa cho trước đó.

Bởi vì đầm lầy quá nhiều, diện tích lại lớn, động vật bình thường khó mà sinh tồn, cho nên nơi này mới được gọi là tử địa.

Nhưng yêu hồ thì khác. Thiên phú của chúng khác thường, trèo non lội suối đều rất uyển chuyển, có thể chạy trong đầm lầy như chạy trên cỏ, cũng có thể chui vào bên trong lớp bùn ẩn núp.

Sở dĩ được gọi là yêu hồ, bởi vì thiên phú của chúng thần thông, yêu lực trời sinh. Uy lực công kích của yêu hồ trưởng thành có thể so với tu sĩ Luyện Khí kỳ. Cộng thêm chúng có linh trí, nhờ đó chúng mới đứng đầu trong chuỗi thức ăn ở Thánh Cảnh, cho đến khi bị tu sĩ tiến vào kết thúc.

Cũng chính nhờ hoàn cảnh đặc biệt như vậy, thích hợp để yêu hồ sinh tồn và ẩn núp. Gặp được nguy hiểm, chúng sẽ trốn vào trong đầm lầy mà trốn thoát, khiến tu sĩ khó mà tiêu diệt được chúng.

Đám tu sĩ vận dụng đủ loại sức mạnh để giết yêu hồ, mới đẩy yêu hồ đến đây để kéo dài hơi tàn.

Tiền thân Phiêu Miểu các chính là thu nạp tu sĩ săn giết yêu hồ ở Thánh Cảnh. Sau khi đánh tan yêu hồ, bọn họ trở thành tổ chức giúp Thánh Cảnh quản lý thiên hạ. Đương nhiên, việc săn giết yêu hồ vẫn chưa từng ngừng lại.

“Thời hạn săn giết là ba tháng. Mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, số lượng mắt dọc lấy được sẽ được dùng để phân định thắng thua. Sau ba tháng, các ngươi tập hợp tại chỗ này để tổng kết. Nhớ, chúng ta không cho phép đội này cướp đồ của đội khác, cũng không cho phép lén lút ra tay hạ sát người của đội khác. Một khi phát hiện người phạm quy, bất kể là ai cũng sẽ bị nghiêm trị.”

Đinh Vệ đứng trên đỉnh núi cao nhất từ trên cao nhìn xuống, sau lưng gió thổi vù vù, tuyên bố phương thức tỷ thí với những người trước mặt.

Cái gọi là mắt dọc yêu hồ chính là chỉ con mắt thứ ba của yêu hồ. Chính giữa mi tâm của yêu hồ mọc ra một con mắt dọc, bình thường sẽ không mở ra, nhưng đó lại là mệnh môn của yêu hồ. Một khi móc mắt dọc của yêu hồ, yêu hồ cũng sẽ mất mạng. Dùng cái này phân định thắng thua cũng là một cách công bằng, cũng không thể mang trên người một đống thi thể yêu hồ được.

Sau đó, Đinh Vệ nói tiếp với tu sĩ tham gia rèn luyện của các phái: “Các người đừng so sánh mình với Phiêu Miểu các. Các người không có kinh nghiệm săn giết, ta đề nghị các người nên phối hợp hành động, so với việc tìm kiếm loạng quạng chẳng có mục đích thì tốt hơn nhiều. Được rồi, tỷ thí chính thức bắt đầu.”

Nhân viên Phiêu Miểu các tham gia tỷ thí lập tức tập trung cùng nhau, thương lượng bố trí.

Thành viên các phái nhìn nhau. Bọn họ hoàn toàn chẳng có chút kinh nghiệm nào về chuyện này, có cảm giác không có chỗ để xuống tay, đành phải tập trung thương lượng với nhau.

Kết quả thương lượng vẫn là nghe theo Đinh Vệ, liên hợp hành động. Đã muốn liên hợp, tất phải có khung tổ chức, nhất định phải có tổng chỉ huy để phát hiệu lệnh. Nếu không, hành động giữa mọi người sao có thể liên kết được.

Đề cử ai phát hiệu lệnh quả là khó. Kết quả, ai cũng không chịu thua ai. Điều này cũng chẳng còn cách nào. Người nào mạnh hơn mới có thể tạo ra chút uy hiếp trong đội hình tạm thời góp lại này, dễ dàng chỉ huy hơn.

Sau một phen tranh luận, cuối cùng các phái đề cử thủ lĩnh đội ngũ săn giết là Trưởng lão Khí Vân tông Thái Thúc Sơn Thành.

Giải quyết xong vấn đề này, bước hành động kế tiếp mới là vấn đề. Một đám người cầm bản đồ Phiêu Miểu các đưa cho, bắt đầu thương lượng nên làm như thế nào.

Tuy đã có thủ lĩnh, nhưng người của các phái lại muốn hành động cùng người của phái mình, không muốn bị tan đàn xẻ nghé. Đây là ý chung của mọi người. Bởi vậy, phương thức hành động cuối cùng vẫn là người của các phái làm thành một tiểu đội. Phần sau cùng là bố trí hướng tìm kiếm, phương thức thúc đẩy và tập kết.

Khi bố trí đến Tử Kim động, Phù Hoa nói: “Thái Thúc trưởng lão, nhân số của Tử Kim động không đủ, chỉ còn hai người, cũng không cần bố trí, để hai người bọn họ đi cùng với người của bốn biển ta là được.”

Đám người bốn biển đã đồng ý với Ngưu Hữu Đạo, khi Ngưu Hữu Đạo không có ở đây sẽ quan tâm chiếu cố Tần Quan và Kha Định Kiệt một chút.

Ánh mắt Thái Thúc Sơn Thành hơi lóe lên: “Ta phụ trách chỉ huy ở đây, vừa lúc còn thiếu hai người dò đường và liên lạc, thôi thì để hai người đó bên cạnh ta làm chân chạy việc.”

Người của Ngưu Hữu Đạo? Mọi người nhìn nhau. Chuyện Ngưu Hữu Đạo khiến cho Khí Vân tông toàn quân bị diệt ở bí cảnh Thiên Đô cũng không tính là bí mật gì. Người của Ngưu Hữu Đạo rơi vào Thái Thúc Sơn Thành, đoán chừng không có quả ngon để ăn.