Viên Cương đứng tại chỗ hoạt động thân thể, uốn éo cổ, xương cốt giòn vang, xương vai, xương lưng cùng các khớp nối thả lỏng rồi siết lại vang ra tiếng răng rắc.
Đợi sau khi những khối cơ thịt căng cứng toàn thân được thả lỏng, ngoài cơ thể dần nổi lên một màu hồng phấn nhàn nhạt.
Viên Cương đi đến nhặt quần áo mặc lại.
Viên Phương cầm cây gậy trong tay ném về đống gậy kia, đặt mông ngồi dưới mái hiên, cuối cùng cũng có thể thở chậm lại rồi.
Đợi Viên Cương đi đến dưới mái hiên, Ngưu Hữu Đạo đưa một bình nước cho hắn ta.
Viên Cương nhận lấy ngửa đầu dội thẳng vào miệng, Ngưu Hữu Đạo ở bên nói: “Ngạnh Khí công này của ngươi hình như hơi khác với trước.”
Đặt ấm nước xuống, Viên Cương trầm mặc một chút, nói: “Trước đó không có gì khác biệt, hôm nay cảm thấy tình trạng cơ thể không bình thường, cảm giác như trong cơ thể có sức mạnh không có chỗ phát tiết, giống như có thứ gì đó bị chặn cần bùng nổ ra ngoài. Ta đi tìm việc để làm khắp nơi mà không được cho nên luyện một chút, hình như... hình như đã đột phá một tầng khác rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngạnh khí công này của ngươi có tên chứ?”
Tình hình quỷ dị ban nãy khiến hắn cảm thấy hẳn Ngạnh khí công này sẽ không chỉ có một cái tên bừa bãi mới đúng, chắc chắn là có cách gọi gì đó, hắn cũng muốn biết rõ Ngạnh khí công quỷ dị Viên Cương luyện tên gì.
Viên Cương sững sờ. “Thì tên là Ngạnh khí công, làm gì có tên gì? À...” Hắn ta lộ vẻ suy tư như nhớ ra gì đó.
Ngưu Hữu Đạo không quấy rầy mà chờ đợi.
Viên Cương dần lộ vẻ chần chờ, nói: “Hình như còn có tên gọi khác. Nhớ năm đó tổng giáo quan của chúng ta có đề cập tới một lần, hình như là cái tên cổ, gọi là Xi Vưu gì đó...”
“Xi Vưu?” Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ nói: “Là Xi Vưu đại chiến với Hoàng đế vào thời kỳ viễn cổ kia?”
“Đúng!” Viên Cương đột nhiên hiểu ra, như được nhắc nhở nhớ ra điều gì, gật đầu nói: “Năm đó tổng giáo quan cũng có nhắc tới cái này, nói Ngạnh khí công chúng ta luyện này có cái tên cổ, gọi là “Xi Vưu Vô Phương”, chính là Xi Vưu từng đại chiến với hoàng đế ấy. “Vô” trong vô pháp vô thiên, “phương” trong phương pháp. Không sai, nhớ ra rồi, tên là “Xi Vưu Vô Phương”.”
“Xi Vưu Vô Phương?” Ngưu Hữu Đạo lầm bầm, không lại có cái tên quái lạ như vậy. Hắn suy nghĩ một chút, hình như không có ấn tượng gì về cái tên này trong những cổ tịch mình đã đọc.
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có chút ấn tượng, Ngưu Hữu Đạo lắc đầu.
Viên Phương ngồi trên bậc thang đứng lên, xích lại gần hỏi: “Đạo gia, Viên gia, Xi Vưu là ai, tạo phản sao?”
Viên Cương: “Nói ngươi cũng không hiểu!”
“...” Viên Phương bị mất mặt, cười ngượng ngùng.
Viên Cương hỏi: “Hôm nay đánh ta đã chưa, trút hết giận chưa?”
Đánh người thế này có thể đã mới lạ, ngươi có bản lĩnh thì để ta đánh thoải mái đi! Viên Phương nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại liên tục lấy lòng nói: “Không đánh, không đánh, là đang giúp Viên gia luyện công.”
Viên Cương lạnh lùng một câu. “Trong lòng sợ không phải nghĩ như vậy nhỉ?”
Viên Phương trong nháy mắt nói cực kỳ nghiêm túc: “Tuyệt không nói dối!”
Cũng bởi vì một câu nói kia, trong thời gian tiếp theo, Viên Phương bắt đầu giúp Viên Cương luyện công mỗi ngày, càng thêm khẳng định rằng đánh người đúng là một chuyện rất mệt mỏi. Tr𝘶yện chính ở _ T𝑅𝘶𝐌T𝑅𝑼 Y𝐄N.𝘷n _
Đảo mắt, một tháng trôi qua, Ngưu Hữu Đạo cơ bản rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ sáng và tối ra ngoài tản bộ, thời gian còn lại đều ở trong phòng khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Nửa tháng trước sau khi kinh mạch vững chắc sơ bộ, hắn đã bắt đầu thử luyện hóa Truyền pháp hộ thân phù tiếp. Đầu tiên là từng bước khôi phục pháp nguyên bổn mệnh gần như sắp ngừng vận chuyển kia, tiếp theo là giúp kinh mạch mới được chế tạo lại dần dần thích ứng.
Trong thời gian này, Thương Thục Thanh cũng không tiện đến đây quấy rầy, theo thường lệ mỗi sáng sớm tới thăm một lần.
Trẻ con trong thôn bị ra nghiêm lệnh, không cho phép tùy tiện chạy đến xung quanh viện này đùa giỡn ầm ĩ quấy rầy khách nhân.
Viên Phương mỗi ngày giúp Viên Cương luyện công một canh giờ, thời gian còn lại cũng tự tiến vào trạng thái tu luyện.
Trong ba người cũng chỉ có Viên Cương không hứng thú với chuyện ngồi tu luyện cả ngày. Viên Cương cho rằng đời người không nên sống như vậy. Nếu tu luyện có thể kéo dài tuổi thọ mà lại phải lãng phí tiêu hao như vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cả ngày hắn ta ra ra vào vào, cũng không biết đang bận những gì.
Thôn dân ở đây đều không được tới gần trong tiểu viện, họ tiến vào trạng thái làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật...
Ầm! Một âm thanh vang vọng như địa chấn phá vỡ sự yên tĩnh của thôn trang, khiến các thôn dân trong thôn trang kinh ngạc.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Phương lần lượt từ trong nhà vọt ra, đẩy cửa sân ra ngoài thì thấy trong thôn tổ chức vài thanh niên trai tráng, cầm vũ khí đi về phía phát ra tiếng vang.
“Xảy ra chuyện gì?” Viên Phương giữ chặt một thôn dân đi ngang qua hỏi thăm.
Thôn dân kia mặt mày khó hiểu. “Không biết nữa!”
Viên Phương quay đầu, kết quả phát hiện Ngưu Hữu Đạo đã bay lượn đi mất đành đằng không đuổi theo.
Trong sơn cốc ngoài thôn trang không xa, Ngưu Hữu Đạo đến trước một bước thì thấy một vách núi sập đổ, thấy bóng dáng Viên Cương đang đứng quan sát gì đó.
Ngưu Hữu Đạo đáp vào trong sơn cốc, lẳng lặng nhìn một màn này.
Rất nhanh, một đám thôn dân cũng chạy tới, thấy Viên Cương bước xuống từ một đống đá vụn sụp đổ, La An tiến tới hỏi: “Viên huynh đệ, tiếng vang ban nãy là có chuyện gì? Ngươi có nhìn thấy không?”
Viên Cương lạnh nhạt nói: “Không có gì, núi sập.”
“Sao tiếng núi sập này giống sét đánh vậy? Là sét đánh sao?” Viên Phương đứng cạnh Ngưu Hữu Đạo thắc mắc nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng sủa thầm nói: “Chẳng lẽ sét đánh giữa trời quang?”
Ngưu Hữu Đạo ý vị thâm trường nhìn Viên Cương bước tới...
Lại là một buổi sáng, trước bàn trang điểm, hai tay Thương Thục Thanh thả khỏi đầu Ngưu Hữu Đạo, nhẹ nhàng một tiếng. “Đạo gia, xong rồi!”
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy tiễn theo lệ cũ, đưa ra trước sân cũng không dừng bước mà tiếp tục ùng Thương Thục Thanh đi tiếp.
Thương Thục Thanh khom người, buồn cười nói: “Không cần tiễn xa.”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu đi một chút, lúc hai người song hành, hắn hỏi một tiếng. “Quận chúa có tâm sự?”
Bình thường, lúc Thương Thục Thanh chải đầu cho hắn đều sẽ nói chuyện phiếm, mấy ngày nay Thương Thục Thanh rất ít nói, có chút không bình thường.
Thương Thục Thanh trầm mặc, tựa hồ không biết nên nói không.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh. “Trong thôn trông không có gì khác thường, thần thái các thôn dân vẫn vậy, huyện Thương Lư có việc gì à?”
Thương Thục Thanh nói: “Sợ nói ảnh hưởng Đạo gia bế quan tu luyện.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nghe một chút cũng không sao.”
Thương Thục Thanh: “Kế hoạch chiếm đoạt quận Thanh Sơn từ bỏ rồi, bên ca phải nghĩ cách khác để được Thiên Ngọc môn coi trọng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bên Hải Như Nguyệt nuốt lời, không chịu giúp sức cho vương gia sao?”
Thương Thục Thanh khẽ thở dài: “Lúc đầu bên phía ca chỉ nhắc sơ sơ, ta gửi thư đi truy vấn nhiều lần mới rõ, có thể nói bên Hải Như Nguyệt hủy bỏ lời thề, nhưng cũng không hoàn toàn là như vậy. Chẳng qua người ta đưa ra một yêu cầu, yêu cầu này chúng ta không thể làm được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Nói cách khác, nói cho cùng vẫn là không giữ lời thề, không muốn giúp, cố ý ra nan đề làm khó dễ bên này?”
Thương Thục Thanh: “Tình hình hơi đặc biệt, có thể nói làm khó dễ, nhưng bên này cũng có thể hiểu nỗi khó xử của nàng.”
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy hơi tò mò nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Thương Thục Thanh: “Vấn đề xảy ra ở Tiêu Thiên Chấn - Thứ sử Kim Châu hiện còn chưa lớn mà đã thừa kế nghiệp cha kia, cũng chính là nhi tử của Hải Như Nguyệt. Lúc Tiêu Biệt Sơn còn sống là người yếu ớt nhiều bệnh, khó có con nên vất vả lắm mới sinh hạ được nhi tử này, chẳng những kế thừa nghiệp cha mà cũng kề thừa tất cả tật xấu của hắn, dường như còn yếu ớt hơn. Người được phái đi liên lạc báo về nói thể cốt Tiêu Thiên Chấn quá yếu, e là không sống được tới lúc trưởng thành, bệnh của Tiêu Thiên Chấn năm nay càng thường xuyên tái phát.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chẳng lẽ yêu cầu của Hải Như Nguyệt là chữa khỏi cho con của bà ta?”