Đạo Quân

Chương 1530: Một đám khốn nạn




Hoàng Ban đứng khoanh tay ở một bên nghe vậy xoay người, đi tới trước bàn cúi người nhìn phương hướng đi ghi trên thăm, lần đầu tiên nhìn liền sửng sốt một lúc, sau đó tầm nhìn cũng quét qua, sau khi lặp đi lặp lại xác nhận cũng quay đầu liếc nhìn mọi người, cũng nhịn không được hỏi một câu: "Đây chính là quyết định rút thăm của ngươi?"

Hồng Cái Thiên đáp lại: "Không sai!"

Hồng Cái Thiên quay người đối mặt với đám người, chỉ một loạt thăm trên bàn: "Các ngươi cũng thật là nhàn rỗi không không việc làm, như vậy cũng cần phải rút thăm hay sao? Các ngươi đang làm cái trò quỷ gì thế?"

Đinh Vệ nhấc tay vẫy tay vẫy một bên, tỏ ý hắn ta lui xuống, Hoàng Ban hơi cúi người, lại lui ra một bên.

Đinh Vệ nhìn chằm chằm thăm trên bàn, đám người nngồi bên dưới thì cần thận quan sát phản ứng của Đinh Vệ

Sau một hồi lâu, Đinh Vệ từ tốn nói: "Tiền trang! Xem ra mọi người đối với tiền trang đều rất hứng thú, cũng phải, của cải thiên hạ cơ hồ đều lưu thông ở thiên hạ tiền trang. Ta nói các vị, các vị đây là chuẩn bị đi cướp tiền hay là dự định đi vét tiền, tiền của thiên hạ tiền trang dễ dàng đến tay như thế sao? Làm xằng tiền tài của tiền trang là mất mạng đấy!"

Hiện trường một mảng yên tĩnh, đệ tử các phái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dường như không hiểu được lời Đinh Vệ nói có ý gì.

Mà trưởng lão các phái phần lớn đều có chút chột dạ, lặng lẽ quan sát phản ứng của những người bên trái bên phải. Ngôn Tình Hay

Hồng Cái Thiên nhịn không được nói một câu: "Không biết lời này của Đinh tiên sinh phải hiểu như thế nào, tiền trang không phải là đang cho phép tham gia trên danh sách hay sao?"

Đinh Vệ: "Đúng thật cho phép tham gia trên danh sách không sai, cũng không thể tập hợp toàn bộ đều đi tiền trang chứ? Các Thánh tôn là để các ngươi vào bộ Phiêu Miễu các giám sát, các ngươi tụ tập chạy đi Thiên Hạ tiền trang là có ý gì? Điều tra sổ sách? Kẽ hở của Thiên Hạ tiền trang lớn đến cỡ nào, nhiều người như vậy chạy đi kiểm tra sổ sách?"

"Tụ tập?" Hồng Cái Thiên kinh ngạc, tiếp tục giải thích: "Hai ngươi tám que thăm, chỉ có hai que là đi Thiên Hạ tiền trang, làm sao có thể tụ tập?"

"Hai que?" Đinh Vệ nhíu mày, ánh mắt lướt qua trưởng lão các phái ngồi ở phía trước, rõ ràng có chút chột dạ, đại khái hiểu được tình hình như thế nào, hừ một tiếng nói: "Chỉ có hai cây là đi tiền trang sao? Tại sao ta lại thấy là hai mươi tám que thăm đều là đi tiền trang, ta sống uổng phí nhiều năm như vậy lại không biết chữ hay sao? Tha thứ cho ta mắt không tốt, đây là hai que sao? Đừng nói là ta xử sự bất công, cũng đừng nói là sau sự việc ta lại giở trò gì, các ngươi tự mình đến nhìn xem."

Hồng Cái Thiên là người đầu tiên nhịn không được, vội vàng rời khỏi hàng, chạy đến trước bàn xem xét, vừa nhìn liền trợn tròn mắt, lại nhìn kỹ, giống như nhau hai chữ "Tiền trang", hai mươi tám que thăm không một ngoại lệ.

Toàn bộ đều là tiền trang? Các đệ tử đều đồng loạt nhìn về phía trưởng lão của bổn phái, có như là co như là lĩnh giáo sự không thành thật của trưởng lão bổn phái.

Các trưởng lão cũng rất bất ngờ, cho dù bản thân đã giở thủ đoạn gì, cũng nhao nhao đứng dậy đi tới xem, sau khi xem đều đổ đầy mồ hôi, phát hiện ý kiến này không khỏi quá nhất trí rồi, lại từng người xám xịt mặt mũi quay về vị trí của mình ngồi xếp bằng xuống.

Pháp không trách chúng, nếu như mọi người đều như vậy, ở một mức độ nào đó, ngược lại khiến người khác an tâm, cũng khiến cho người thản nhiên.

Ngưu Hữu Đạo quay trở về vị trí của mình, phát hiện trưởng lão các phái ở hiện trường cũng không ai tốt đẹp gì.

Hắn đổi thăm không phải là muốn đi nơi tốt lành gì, chỉ là muốn ở trong Thánh cảnh tư cách, không nghĩ đến mọi người đều làm như vậy. Hắn có nghĩ đến sẽ có một số người không tuân thủ quy định, chỉ là không ngờ đên tất cả mọi người đều không tuân thủ quy định, các phái phái trưởng lão đến dẫn đội thật là không một ai thật thà, đều không phải ăn chay.

Hắn không thể không cảm thấy bản thân may mắn đã vì sự ổn thỏa mà chuẩn bị chuẩn bị trước, bằng không một đám người đùa như vậy, kiểu gì cũng bị đùa đến hỏng việc.

Từ phản ứng của trưởng lão các phái, đệ tử các phái coi như là xác nhận được, tình hình có lẽ thật sự giống như Đinh Vệ nói, đệ tử các phái lần này xem như được mở rộng tầm mắt.

Bây giờ nhớ lại tình hình náo nhiệt lúc rút thăm ngày hôm qua, đó gọi là giả ư, giả giống như thật vậy, chỉ cần có cơ hội, các trưởng lão lập tức giở thủ đoạn, rốt cuộc chẳng một ai, đều muốn lấy bốc thăm làm danh nghĩa, chói mù mắt người khác, bản thân thừa cơ lén lút.

Đương nhiên, sẽ không ai trách cứ trưởng lão nhà mình, trưởng lão không chỉ là vì bản thân mình, mà cũng vì bọn họ, càng là vì tốt cho tông môn của họ.

Cũng chính bởi vì có "Đại nghĩa" như vậy ở phía trước, khi mà trong lòng trưởng lão các phái xuất hiện ý nghĩ xấu xa sẽ không ai cảm thấy áy náy, một khi sự việc thành thì chính là công lao.

Đám người này thật sự thú vị! Khóe miệng của Đinh Vệ mang theo vẻ chế giễu, cười như không cười dò xét đám người, chầm chậm tựa lưng lên ghế, thờ ơ nhìn hai người đứng trước bàn, hai người chậm chạp không chịu rời đi, phát hiện sắc mặt hai người rất khó coi, Hồng Cái Thiên của Nam Hải và Tề Bích Tang của Thiên Nữ giáo.

Không phải là hai que thăm đi tiền trang hay sao? Đinh Vệ phỏng đoán đây có lẽ là hai vị chính chủ thật sự rút được thăm, lúc này lại thành khổ chủ, đoán chừng là một bụng khổ tâm không biết làm sao.

Phán đoán của y không sai, Hồng Cái Thiên và Tề Bích Tang chính là chính chỉ rút được thăm đi tiền trang.

Lúc này đối mặt với một đống đồ giả mạo, trong lòng hai người phẫn nộ, hôm qua sau khi rút được thăm còn rất là vui mừng, trước mắt bao người mọi người đều nhìn thấy, tất cả mọi người đều có thể chứng minh, không cho rằng có người giả mạo. Mấu chốt là bản thân cũng được như ý rồi, cũng không nghĩ đến việc không chính đáng đó, bản thân có ròi, đương nhiên sẽ không nghĩ đến những người không được.

Hai người bây giờ mới phát hiện bản thân quá ngây thơ rồi, đen a, thật sự là không chỉ đen bình thường, xung quah bản thân hoàn toàn là một mảng đen, đen đến khiến người khác giận sôi.

Hiện trường sau một lúc yên lặng, Đinh Vệ nói: "Đây chính là kết quả các ngươi sau ba ngày suy nghĩ sao? Cho các ngươi ba ngày là để suy nghĩ ra kết quả này hay sao? Còn rút thăm, loại thăm này các ngươi cũng có thể có chung nhận thức, rút nổi sao?" Ý trào châm biếm vô cùng rõ ràng.

Một đám trưởng lão đang ngồi không lên tiếng, từng người một gắng chịu nhục, dù sao da mặt đều dày.

Hồng Cái Thiên mặt đen thui kéo căng nối hai quyền, đột nhiên quay người, chỉ một đám người nổi giận nói: "Một đám khốn nạn, các ngươi có ý gì?"

Tề Bích Cẩm cũng chầm chậm quay người nhìn đám người, sắc mặt khá khó coi.

Đến bây giờ, hai người há có thể không biết ý đồ của một đám chó chết, thăm đi tiền trang chỉ có hai que, mọi người ở tại chỗ cũng đã đồng ý, bị hai người họ rút được rồi, cũng chẳng ai tiện nói gì, mục đích của việc đổi thăm rất đơn giản, để tiền trang nhiều một chút, số lượng một khi nhiều thêm, danh ngạch đi tiền trng sẽ phải bị điều chỉnh lại, đến khi đó cho dù bị Phiêu Miễu các điều chỉnh, cũng chưa chắc sẽ điều chỉnh đến mình.

Không điều chỉnh đến mình, vậy chính là kiếm được rồi. Nếu mà không may bị điều chỉnh, cũng chẳng sao, dù sao bản thân vốn dĩ đã rút phải cái không tốt rồi.

Cuộc mua bán kiếm bộn không lỗ, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.

Đều cho rằng số ít người sẽ làm việc này, đều không ngờ đến mọi người cũng sẽ làm như vậy.

Số ít người làm như vậy, sẽ không bị lộ ra,, đến khi đáu sau khi kết quả Phiêu Miễu các điều chỉnh được đưa ra, bị oan cũng là do Phiêu Miễu các gánh, ai dám có ý kiến gì? Sẽ không có người truy cứu.

Hai người đương nhiên biết mình bị gài bẫy rồi, danh ngạch tiền trang nhiều thêm sẽ bị điều chỉnh, một khi nhiều người, hai người chính chủ bọn họ rút được ngược lại co khả năng bị điều đi.