Đạo Quân

Chương 1537: Phân chó bày ra, ắt có ruồi bu đến (1)




Vừa vào cửa đã thấy một đám người ngồi trong phòng khách, An Thủ Quý hừ một tiếng: “Thái Thúc Sơn Hải, có chuyện gì thế?”

Thái độ này khiến cho Thái Thúc Sơn Hải cảm thấy bất mãn trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện gì giận dữ, đưa tay ra hiệu mời ngồi.

An Thủ Quý không nhúc nhích, đứng nói: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”

Thái Thúc Sơn Hải đứng lên: “Được, hôm nay ta triệu tập các vị, chỉ là muốn hỏi các vị một câu, chuyện chúng ta liên hợp đối kháng khi còn ở Thủ Khuyết sơn trang, bây giờ không biết có còn được tính hay không?”

Mọi người nhìn bên trái, bên phải của mình, xem phản ứng của những người khác như thế nào.

An Thủ Quý hừ lạnh: “Hình như còn một nhà chưa đến.”

Thái Thúc Sơn Hải hỏi: “Ngươi nói là Ngưu Hữu Đạo? Hắn huyên náo với các phái, ai đồng ý liên kết với hắn chứ? Hơn nữa, Yêu Hồ ti của hắn phụ trách săn giết yêu hồ, chẳng liên quan đến phương diện nào khác. Không có liên quan, hắn sẽ không cung cấp được tin tức hữu dùng. Ta thấy, cũng không cần quản hắn sống chết ra sao.”

Nghe xong, mọi người ngược lại không có ý kiến, ít ra là không ai lên tiếng phản đối.

Thái Thúc Sơn Hải quan sát phản ứng của mọi người, sau đó không đề cập đến Ngưu Hữu Đạo nữa: “Mọi người đều biết tình huống của chúng ta như thế nào, nếu chia ra làm việc sẽ rất khó khăn. Ta thấy, thương nghị ở Thủ Khuyết sơn trang vẫn còn hữu hiệu. Mọi người đồng tâm với nhau mới bền bỉ được. Không biết ý của các vị như thế nào?”

Đúng lúc này, Thái Thúc Tầm ngoài cửa bẩm báo: “Trưởng lão, đệ tử Thiên Hỏa giáo cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cần báo cho Lư trưởng lão.”

Trưởng lão Lư Diệu của Thiên Hỏa giáo nghe xong, liền đứng dậy bước ra ngoài. Thái Thúc Sơn Hải chợt nói: “Lư huynh, ở đây còn có chuyện gì quan trọng chứ? Chẳng lẽ có liên quan đến Phiêu Miểu các. Không ngại mời người vào nói cho mọi người cùng nghe một chút.”

“Đúng, phải nên như vậy. Trưởng lão Lôi Thắng của Ma Thiên tông lên tiếng phụ họa.

“Lư huynh, hãy nói cho mọi người cùng nhau nghe một chút đi.” An Thủ Quý cũng lên tiếng.

Mọi người cùng nhau hưởng ứng. Lư Diệu hơi do dự nhưng ngẫm lại cũng không thấy có gì. Thái Thúc Sơn Hải nói cũng có lý, nơi này còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa. Liên lạc với tông môn không được, có việc hẳn cũng liên quan đến Phiêu Miểu các, đành gật đầu.

Thái Thúc Sơn Hải lập tức nói: “Bảo y vào đây.”

“Vâng.” Thái Thúc Tầm lĩnh mệnh rời đi.

Rất nhanh, đệ tử Thiên Hỏa giáo bước vào, chắp tay chào mọi người, sau đó đến bên tai Lư Diệu thì thầm vài câu.

Sắc mặt Lư Diệu trầm xuống, hiển nhiên không được cao hứng.

Thái Thúc Sơn Hải nói: “Lư huynh, chuyện gì xảy ra vậy?”

Lư Diệu cũng không giấu diếm: “Không có gì, đệ tử phát hiện Côn Lâm lén lút đến gặp Ngưu Hữu Đạo.”

Nói đến Côn Lâm, các phái đều biết, việc này đã khiến Thiên Hỏa giáo trở thành trò cười của giới tu hành.

Trò cười thì trò cười, nhưng bây giờ mọi người lại cảm thấy hoài nghi. Trưởng lão Vũ Hoa của Liệt Thiên cung ừm một tiếng, nói: “Không ngại gọi y đến hỏi chuyện gì xảy ra, tránh cho hiểu lầm gì đó.”

Trưởng lão Mai Trường Hồng của Huyết Thần điện cũng gật đầu: “Đúng vậy, gọi y đến hỏi thăm một chút.”

Xét theo một trình độ nào đó mà nói, bởi vì tin tức bế tắc, tương lai như thế nào đều là một mảnh mơ hồ trước mặt mọi người. Tất cả mọi người đều mong muốn nắm bắt được thông tin. Cho dù chỉ là một chút thôi cũng được rồi. Nguyên nhân chính là do sự bất an tạo thành.

Lư Diệu tất nhiên là từ chối: “Không cần, đây là việc nhà của Thiên Hỏa giáo, không nhọc chư vị hao tâm tổn trí.”

Ông ta càng từ chối, mọi người lại càng hoài nghi có vấn đề. An Thủ Quý nói: “Lư huynh, đây không phải là chuyện của một mình nhà huynh. Nếu chúng ta đã như cây liền cành, bên cạnh huynh lại có nội gian, về sau chúng ta thương lượng chuyện gì mà bị tiết lộ ra ngoài, liên lụy chính là tất cả mọi người.”

Thái Thúc Sơn Hải hưởng ứng: “An huynh nói không sai, mau gọi y đến hỏi thăm một chút, chỉ hỏi y đã nói gì với Ngưu Hữu Đạo là được.”

Đối mặt với sự bức bách của một đám người, Lư Diệu cuối cùng cũng phải nhượng bộ, sai người đi gọi Côn Lâm đến.

Người đi rồi, mọi người liền chờ đợi, sau đó sẽ tiếp tục thương lượng sau.

Côn Lâm được gọi đến, chắp tay hành lễ với mọi người.

Lư Diệu nhìn Côn Lâm bằng sắc mặt không được tốt, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi đến Yêu Hồ ti gặp Ngưu Hữu Đạo?”

Thật ra, sau khi đến Thánh Cảnh, ông ta vẫn không ưa Côn Lâm. Ngay từ đầu, ông ta đã có dự mưu giải quyết Côn Lâm ở hoang trạch tử địa. Đây cũng là ý của các Trưởng lão trước khi tham gia rèn luyện, thừa cơ giải quyết tên phản đồ này. Nhưng sự việc lại xảy ra ngoài ý muốn, bị Ngưu Hữu Đạo chặn lại, khiến cho ông ta bỏ lỡ cơ hội giải quyết Côn Lâm.

Về sau, bất luận là Thủ Khuyết sơn trang hay là ở đây, đều không tiện gây chuyện dưới mắt Phiêu Miểu các. Sự việc kéo đến giờ, và ông ta cũng vẫn luôn tìm kiếm cơ hội ra tay.

Côn Lâm im lặng, không nghĩ đến Trưởng lão xử lý chuyện nội bộ môn phái trước mặt người khác.

Lư Diệu đột nhiên quát: “Nói.”

Côn Lâm im lặng một chút rồi đáp: “Hồi trưởng lão, đúng là đã đi gặp.”

Mọi người nhìn nhau, xem ra là mình đa tâm, đúng là việc này thật, tâm trạng lập tức chuyển sang xem náo nhiệt.

Lư Diệu nghiêm túc nói: “Ngươi đi gặp hắn làm gì?”

Côn Lâm sẽ không nói mình đi nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ là đi chào hỏi mà thôi.”

Lư Diệu hỏi: “Chào hỏi? Có bẩm báo ta không? Khi ta ở đó, vì sao ngươi không đi? Vì sao thừa dịp ta không có mặt rồi mới đi. Ngươi dám nói trong lòng ngươi không có quỷ?”

Côn Lâm nói: “Chỉ một chút chuyện nhỏ, không đáng kinh động Trưởng lão.” Mặc dù lời nói không trung thực cho lắm, nhưng y cũng không thẹn với lương tâm, chỉ là nhắc nhở chứ không bán đứng Thiên Hỏa giáo.

Mà nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo chính là hy vọng Ngưu Hữu Đạo cẩn thận, không để xảy ra chuyện. Y sợ Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện, Tử Kim động sẽ thừa cơ giữ Hỏa Phượng Hoàng không thả. Đến tình trạng như bây giờ, y thật sự rất khó xử, trong lòng cũng chịu sự dày vò.

Thành tích rèn luyện ở hoang trạch tử địa đều giao cho Thiên Hỏa giáo, vậy mà Lư trưởng lão lại không hề cảm kích.

Ở một bên xem náo nhiệt, Thái Thúc Sơn Hải hớn hở nói: “Chạy đến đó chỉ để chào hỏi, chẳng lẽ ngươi không nói gì với Ngưu Hữu Đạo?”

Côn Lâm bình tĩnh đáp: “Không nói gì, cũng không kịp nói cái gì. Hắn có khách quý đến thăm, vội đi đón khách, còn ta thì trở về.”

Khách quý? Mọi người đều sững sờ.

Thái Thúc Sơn Hải lập tức hỏi: “Khách quý nào? Đây là thành Vấn Thiên, có thể có khách quý nào đến gặp hắn chứ?”

Côn Lâm không quan tâm câu hỏi của ông ta, ngược lại Lư Diệu hỏi một câu: “Là ai đến gặp hắn?”

Lư Diệu hỏi, Côn Lâm không dám giấu diếm: “Nghe xưng hô, hẳn là chấp sự của Yêu Hồ ti. Chấp sự họ Long đó mang rượu và đồ ăn đến nhà bái phỏng.”

Y đem tình huống lúc đó nói ra.

Thái độ của y đối với Lư Diệu cũng giống như đối với Ngưu Hữu Đạo. Y kịp thời cung cấp tin tức cho Ngưu Hữu Đạo, để Ngưu Hữu Đạo cẩn thận. Tình huống mà y nhìn thấy bên phía Ngưu Hữu Đạo, y cũng không gạt bên này, hy vọng Thiên Hỏa giáo có thể biết thêm nhiều tình huống, cẩn thận hơn một chút. Y thật sự không muốn nhìn thấy Thiên Hỏa giáo bị thiệt thòi.

Tình cảm của y đối với Thiên Hỏa giáo, Ngưu Hữu Đạo cũng đã nhìn ra, cũng không cưỡng ép, bức bách y đoạn tuyệt quan hệ với Thiên Hỏa giáo, không để cho y khó xử. Ngưu Hữu Đạo cho y tự do và không gian để đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Nhưng có một số chuyện cơ mật Ngưu Hữu Đạo vẫn không để Côn Lâm biết, ví dụ như chuyện ở hắn mò được Côn Lâm của Thiên Hỏa giáo ở hoang trạch tử địa nhưng không mang theo bên người, mà đẩy Phù Hoa lên, để Phù Hoa hỗ trợ chiếu cố.

Hắn cứu Côn Lâm từ Thiên Hỏa giáo, chỉ là không muốn Côn Lâm gặp nạn, dùng một phương thức khác bảo vệ Côn Lâm mà thôi.