Đạo Quân

Chương 1572: Phát hiện hành cung Thương Tụng (1)




Ngưu Hữu Đạo cáo từ xong liền về chỗ ở của mình trước, sau khi xách lồng kim sí thì mới cùng với người dẫn đường đi tới nơi tập kết những phi cầm cỡ lớn của khách tới đây, nhận lại Sí Điêu xám lúc mình tới. Người dẫn đường đích thân leo lên phi cầm với hắn, cùng bay lên bầu trời.

Mãi cho tới khi phi cầm rời khỏi dãy núi Băng Tuyết thánh địa, đích thân giám sát Ngưu Hữu Đạo đã rời khỏi nơi này thì người dẫn đường mới chắp tay tạm biệt Ngưu Hữu Đạo, sau đó lách mình bay từ trên phi cầm rời đi trở về Băng Tuyết thánh địa.

Còn Ngưu Hữu Đạo thì một mình khống chế phi cầm bay về phía khu vực sông băng, sau khi phi cầm bay dọc theo khe hở của sông băng một lúc thì mới gặp Tần Quan và Kha Định Kiệt chui ra từ trong khe hở của sông băng cực lớn.

Phi cầm đảo xuống rồi lại bay lên không trung, chở thêm hai người rồi lại bay đi.

Hai người nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn bình yên không tổn thương gì mới nhẹ nhàng thở phào. Nói thật, hai người khá lo lắng, Băng Tuyết thánh địa là nơi nào? Trưởng lão đúng là to gan, một mình mà dám bước vào mấy nơi như thế nào, nểu đổi lại là hai người bọn họ thì e dù tới gần cũng chẳng dám, thật sự không biết trưởng lão chạy tới đây một chuyến là để làm gì.

Có điều hai người cũng có thể hiểu, ngay cả người của Phiễu Miễu Các mà vị trưởng lão này còn dám giết thì có gì mà không dám làm nữa chứ.

“Trưởng lão, để đệ tử lái.” Tần Quan định bước đến gánh vác công việc mệt nhọc này.

Ngưu Hữu Đạo đang khống chế phi cầm lắc đầu: “Không cần, hai người các ngươi nghỉ ngơi đi.”

Hai người nhìn nhau, đều phát hiện hình như Ngưu Hữu Đạo đang suy nghĩ gì đó, Kha Định Kiệt dò hỏi: “Trưởng lão, mùi vị rượu mừng ở Băng Tuyết thánh địa như thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Cũng bình thường thôi, không bằng Mao Lư biệt viện của ta.”

Kha Định Kiệt lại hỏi: “Vẫn thuận lợi chứ? Không sao chứ? Không ai làm khó dễ chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngày đại hỉ chỉ cần mình thành thật một chút thì sẽ chẳng ai chấp nhất ngươi.”

“Trưởng lão, chúng ta đang đi đâu vậy?” Tần Quan quan sát phương hướng một phút thì phát hiện đang đi sai hướng.

Kha Định Kiệt vội vàng quan sát xung quanh rồi lại nhìn tinh tượng cũng thấy không đúng, đây không phải hướng về Vấn Thiên thành.

Ngưu Hữu Đạo: “Đi đâu trong lòng ta có tính toán.” Ngụ ý của hắn là các ngươi đừng hỏi nhiều.

...

Một con Xích Liệp điêu đáp xuống bên ngoài lầu các, Vương Tôn nhảy xuống đi đến cạnh Toa Như Lai đang dựa vào lan can, nói: “Tiên sinh, đi thôi.”

Cách đối xử hoàn toàn khác với Ngưu Hữu Đạo. Tọa kỵ của Ngưu Hữu Đạo không được phép bay lung tung bên trong Băng Tuyết thánh địa, còn Vương Tôn thì tự đi nhận Xích Liệp điêu lái vào để Toa Như Lai đỡ phải đi qua đi lại.

Toa Như Lai: “Nha đầu kia đi rồi sao?”

Vương Tôn biết ông ta đang hỏi ai, liền nói: “Lúc đi nhận tọa kỵ nô tài có hỏi thăm, tiểu thư đã đi rồi.”

Toa Như Lai khẽ thở dài: “Giờ ngay cả Tuyết Lạc Nhi cũng đã gả đi rồi, hai chúng nó sợ là khó chơi chung giống như trước kia nữa, giờ nó chẳng có người nào để bầu bạn nữa rồi.”

Vương Tôn cũng không tiện nói nhiều về chuyện này nên nói tránh đi: “Trong yến hội thuộc hạ luôn để ý đến Ngưu Hữu Đạo.”

Toa Như Lai lấy lại tinh thần, chậm rãi quay đầu nhìn về phía gã: “Ngươi muốn nói điều gì?”

Vương Tôn: “Thuộc hạ phát hiện Ngưu Hữu Đạo hình như luôn quan sát ngài và tiểu thư, thuộc hạ nghi ngờ không biết có phải hắn đã phát hiện ra gì đó không.”

Toa Như Lai hừ lạnh một tiếng: “Có thể phát hiện được gì chứ? Nếu muốn nghi ngờ ta thì có đủ dấu hiệu, nghi ngờ ta chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Nghi ngờ thì đã sao chứ? Đi thôi!” Ông ta nói xong liền xoay người.

Vương Tôn nhanh chóng vào trong chào hỏi một tiếng sau đó liền có người thu dọn một cái túi đem ra.

Phi cầm vỗ cánh bay lên, ba người nhảy lên khống chế phi cầm bay về phía bầu trời đêm mênh mông...

Trên sườn núi băng của đỉnh núi cao nhất, dưới ánh sáng long lanh của sườn núi băng dưới ánh trăng làm cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Trong cơn gió vù vù, Tuyết bà bà lưng còng, trượng chống ở mép vách đá băng, hai mắt nhìn chằm chằm sơn cốc đèn đuốc sáng chói như cú đêm, giống như đang từ trên cao nhìn xuống khắp thiên hạ.

Sau lưng bà ta là Băng Cung Thánh Điện bao trùm dưới tuyết.

Bạch Vô Nhai bước ra từ trong Băng Cung đi tới bên cạnh bà ta, cung kính nói: “Mẫu thân, hôn yến đã kết thúc rồi, khách khứa cũng đã cáo từ hết, không còn ở lại nữa, đều đã tiễn về thỏa đáng rồi.”

Tuyết bà bà ừ một tiếng: “Lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy.” Bà ta nói xong lại im lặng.

Bạch Vô Nhai đứng sau lưng bà ta hình như định nói gì đó nhưng lại thôi, có vẻ có lời gì đó rất khó mở miệng.

Tuyết bà bà thấy ông ta cứ trù trừ mãi bên cạnh chưa rời đi liền chủ động hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cuối cùng Bạch Vô Nhai vẫn hỏi dò: “Mẫu thân, người cảm thấy gả Tuyết Nhi cho Xuyên Dĩnh thật sự phù hợp sao?”

Tuyết bà bà cười haha: “Ngươi vẫn còn cánh cánh trong lòng chuyện ta không gả Tuyết Nhi cho đồ đề của ngươi sao? Vô Nhai, ta không thích huynh đệ tỷ muội các ngươi kéo bè kéo phái. Tham vọng của con người ấy à, đáng sợ lắm, ta đây đã từng lĩnh giáo rồi. Con người mà, có được rồi lại muốn có thêm nhiều hơn, ta không muốn tổn thương ngươi, các ngươi đều do một tay ta nuôi nấng, ta chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi, có hiểu không?”

Bạch Vô Nhai vội nói: “Mẫu thân, không phải con có ý này, con chỉ cảm thấy... cảm thấy Xuyên Dĩnh này có vấn đề.”

Tuyết bà bà: “Vậy ngươi có tra ra được vấn đề gì không?”

Bạch Vô Nhai: “Lạc Nhi nhất kiến chung tình với một nam tử gặp gỡ tình cờ có phải quá trùng hợp không? Mẫu thân không cảm thấy có vấn đề sao?”

Tuyết bà bà: “Phàm là những chuyện không bình thường đều có thể có vấn đề.”

Bạch Vô Nhai cảm thấy khó hiểu: “Hóa ra trong lòng mẫu thân còn hiểu hơn cả những người khác, vậy sao người còn đồng ý gả Lạc Nhi cho Xuyên Dĩnh?”

Tuyết bà bà: “Vậy ngươi nói ta nên làm như thế nào? Nha đầu Lạc Nhi kia đòi sống đòi chết, không gả cũng không được, bụng cũng lớn rồi, chẳng lẽ muốn ta giết nó sao?”

Bạch Vô Nhai: “Ít nhất cũng phải nghĩ cách ngăn cản thử.”

Tuyết bà bà: “Trước khi chưa rõ chân tướng, cả ta và ngươi đều không thể đưa ra chứng cứ thuyết phục nó, cứng rắn ngăn cản, không phải nha đầu đó sẽ hận ta cả đời sao. Hận ta chỉ là thứ yếu, một khi nó nghĩ quẩn vì tình thật sự sẽ làm ra chuyện một xác hai mạng cho ta xem, các ngươi bảo phải làm sao? Các ngươi có cảm thấy người làm mẹ như ta quá bạc tình không? Có cảm thấy ta là yêu quái nên quả nhiên vô tình không?”

Bạch Vô Nhai: “Mẫu thân, người nghĩ nhiều rồi. chúng ta ngăn cản cũng vì muốn tốt cho nó, nếu như thật sự có vấn đề gì đó, đến lúc ấy có hối hận cũng không kịp. Hơn nữa, thực ra mọi người từ trên xuống dưới đều phản đối mối hôn sự này.”

Tuyết Bà Bà chống gậy chậm rãi xoay người, nhìn ông ta rồi nói: “Nếu chúng ta không thuyết phục được nó thì để sự thực thuyết phục. Ta sống lâu như vậy chỉ hiểu được một đạo lý, thời gian có thể chứng minh tất cả. Nếu đã không thể điều tra ra được vấn đề... một Xuyên Dĩnh cũng chẳng thể làm được trò trống gì, một Xuyên Dĩnh cũng chẳng dám làm bậy. Nếu thật sự có vấn đề chứng tỏ sau lưng hắn chắc chắn đã có người lên kế hoạch tỉ mỉ, cho nên chúng ta mới không tra ra được. Người lên kế hoạch muốn làm gì, dù sao cũng phải có mục đích chứ đúng không?”

Bà ta đưa tay phủi hoa tuyết rơi trên vai Bạch Vô Nhai: “Nếu đã không điều tra được thì cứ để hắn diễn tiếp đi, không cho hắn diễn tiếp làm sao biết hắn muốn gì? Phải để hắn diễn tiếp mới có thể lộ ra đuôi cáo. Không nắm chặt được đuôi cáo thì sao biết được chân tướng, có hiểu không?”

Bạch Vô Nhai hiểu ra, khẽ gật đầu, sau đó ông ta lại trầm ngâm nói: “Có điều nếu làm như vậy, cuối cùng mà xảy ra vấn đề thì e là Lạc Nhi khó mà chấp nhận được.”