Đạo Quân

Chương 1602: Tự vận tạ tội (2)




Thiệu Tam Tỉnh cắt ngang. Ông không quan tâm chân tướng sự việc như thế nào, chỉ quan tâm tình huống trước mắt: “Đại công tử, vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”

Thiệu Bình Ba thở dài: “Bọn họ ở đâu, thế lực lớn bao nhiêu, ta hoàn toàn không biết. Bị bọn họ tìm đến, ta còn có thể lựa chọn được sao? Nếu ta không làm, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta. Còn nếu ta làm, sợ rằng sau đó bọn họ cũng sẽ giết ta để diệt khẩu.”

“Cái này...” Thiệu Tam Tỉnh lòng nóng như lửa đốt, phát hiện tự dưng họa từ đâu giáng xuống.

Thiệu Bình Ba đứng lên, bước qua bước lại trong hiên các: “Nhưng bọn họ đã xem thường Thiệu mỗ này rồi. Bọn họ tưởng ta vô tri, lấy Phiêu Miễu Các ra là có thể khiến Thiệu mỗ ta ngoan ngoãn nghe theo bọn họ hay sao? Bọn họ muốn lợi dụng ta, còn ta thì bị nhốt ở đây, đang lo mọi việc chậm chạp không có tiến triển. Bây giờ đưa đến cửa, vừa lúc cho bọn họ mượn dùng một lát. Muốn giết ta à? Ta ngược lại xem xem bọn họ có lá gan đó hay không.”

Y quay lại nhìn xấp giấy trên bàn: “Hãy thu dọn đồ đạc, ta muốn tiến cung một chuyến.” Nói xong, y quay người bước đi.

Xe ngựa hộ giá đến hoàng cung, gặp đúng lúc Thái Thúc Hùng đang xử lý quốc sự, Thiệu Bình Ba đành phải chờ.

Đợi Thái Thúc Hùng dành thời gian triệu kiến, Thiệu Bình Ba lập tức bước vào thư phòng. Sau khi hành lễ, y báo cáo: “Bệ hạ, cuộc chiến đối với nước Vệ không thể kéo dài được nữa.”

Biết y sẽ nói chuyện này, Thái Thúc Hùng ngồi ngay ngắn sau bàn thở dài: “Thiệu đại nhân, ngươi cũng biết tình huống rồi đấy, Khí Vân tông không lên tiếng, cô vương cũng không còn cách nào. Việc này đừng nhắc lại nữa, chờ cơ hội thích hợp sẽ tự động thông báo cho ngươi. Ngươi lui ra đi.”

Thiệu Bình Ba không chịu lui, chắp tay nói: “Hồi bệ hạ, bố cục bên phía nước Vệ không thể kéo dài được nữa. Trước đó Vệ quân Huyền Thừa Thiên chỉ là không hiểu chuyện chứ không phải kẻ ngốc. Bây giờ ông ta bắt đầu tiếp xúc chính vụ, sẽ dần hiểu được sự lợi hại trong đó. Một khi đã được khai khiếu, chúng ta sẽ mất đi cơ hội thúc giục, mất đi thời cơ.”

Thái Thúc Hùng im lặng, trong lòng cảm thấy nặng nề.

Thiệu Bình Ba nói tiếp: “Bệ hạ, thần biết Khí Vân tông đang có chuyện cần lo. Rèn luyện ở Thánh Cảnh, Trưởng lão Thái Thúc Sơn Thành bị giết, bây giờ tình huống của Trưởng lão Thái Thúc Sơn Hải lại không rõ. Nhất cử nhất động của hai vị Trưởng lão bên trong Thánh Cảnh đều đại diện cho Khí Vân tông. Trước khi còn chưa biết rõ tình huống, Khí Vân tông không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng đúng là lo ngại, nước Tấn án binh bất động thì có thể chi phối tình huống của Trưởng lão Thái Thúc Sơn Hải bên trong Thánh Cảnh sao? Chỉ toàn là sự vô bổ!”

“Thái Thúc trưởng lão ở bên trong Thánh Cảnh cũng muốn liên lụy đến Khí Vân tông. Khí Vân tông chiến hay không chiến cũng khó tránh một kiếp. Nếu đã như vậy, có gì phải sợ chứ? Lo trước lo sau không để ý chuyện trước mắt thì làm gì có tương lai. Nếu như bỏ lỡ cơ hội tốt trước mắt, nước Tấn sợ hãi không động, để lâu sẽ khó khăn. Bệ hạ là nhất quốc chi quân, hùng tâm tráng chí, sao có thể cam nguyện như vậy.”

......

Thiên Đô Phong, tại một bãi đất trống bên trong Phiêu Miễu Các, một đám người vây quanh, sắc mặt vô cùng khó coi, còn có người xì xào bàn tán.

Chỗ mọi người vây quanh có một người ngã trong vũng máu, bị một kiếm cắt đứt cổ, chết không nhắm mắt.

Sắc mặt của Trưởng lão Thiên Nữ giáo Tề Bích Tang lại càng khó coi hơn, nhìn chằm chằm vào người chết. Người chết chính là một trong tam đại Chấp sự Thiên Hạ tiền trang Hồng Vận Pháp.

Hồng Cái Thiên nghe chuyện, vội vàng chạy đến.

Sau khi chen qua đám người nhìn thấy người chết, gã nhanh chóng bước đến bên cạnh Tề Bích Tang, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Là ai giết thế?”

Tề Bích Tang vẫn đứng thất thần, dường như không nghe thấy.

Không phải ai giết. Hồng Vận Pháp là tự vận. Ông ta đột nhiên xuất hiện tại bãi đất trống, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng. Khi người chung quanh đã chú ý, ông ta rút kiếm vòng qua cổ một vòng, máu tươi bắn tung tóe, cứ như vậy mà ngã xuống.

Người của Phiêu Miễu Các tất nhiên là kinh hãi, chẳng biết tại sao lại như vậy.

Tề Bích Tang vẫn luôn âm thầm điều tra Hồng Vận Pháp, sau khi điều tra được vấn đề lập tức báo cáo lên Thánh Tôn. Việc này hẳn còn trong giai đoạn bí mật, người Phiêu Miễu Các biết không nhiều. Kết quả, còn chưa điều tra xong, Hồng Vận Pháp đã tự vận.

Bà vẫn luôn chú ý đến Hồng Vận Pháp. Ông ta vừa xuất hiện vấn đề, bà là người chạy đến trước tiên.

Thấy bà không lên tiếng, Hồng Cái Thiên hỏi người Phiêu Miễu Các bên cạnh mới biết Hồng Vận Pháp tự vận. Tại sao đang tốt lại đi tự vận chứ?

Hồng Cái Thiên chậm rãi quay sang nhìn Tề Bích Tang, thấy phản ứng của bà, gã không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Hai người đều đến Thiên Hạ tiền trang làm đốc tra, tình thế bức bách buộc phải liên thủ. Chuyện Tề Bích Tang điều tra Hồng Vận Pháp, gã cũng biết được một chút. Thấy phản ứng của Tề Bích Tang, gã đã đoán được đại khái, cái chết của Hồng Vận Pháp không thoát khỏi liên quan với Thiên Nữ giáo.

Nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, sắc mặt của Lê Trường Sinh cũng rất khó coi. Hắn ta là hữu sứ của Đinh Vệ chấp chưởng Phiêu Miễu Các, cũng là cánh tay trái tay phải của Đinh Vệ. Tả sứ vẫn luôn ở thánh địa Đại Nguyên, còn hắn ta thì ở bên ngoài. Luận thân phận, địa vị và trình độ coi trọng, hắn ta còn cao hơn cả Hoàng Ban và Huyền Diệu. Khi Đinh Vệ không có ở đây, hắn ta sẽ thay mặt Đinh Vệ tọa trấn bên ngoài Thánh Cảnh. Bây giờ xảy ra chuyện, bảo hắn ta ăn nói như thế nào đây?

“Hữu sứ, đây là vật tìm được trong phòng Hồng Vận Pháp.” Một thành viên Phiêu Miễu Các bước vào, dâng lên một phong thư.

Hồng Vận Pháp vừa xảy ra chuyện, Lê Trường Sinh lập tức ra lệnh phong tỏa Phiêu Miễu Các, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào ra vào, đồng thời hạ lệnh lục soát, điều tra manh mối liên quan đến cái chết của Hồng Vận Pháp. Một người không thể vô duyên vô cớ tự vận được.

Lê Trường Sinh tiếp nhận phong thư. Nhìn qua, đây là một phong di thư, là di thư của Hồng Vận Pháp, nói ông ta tham ô tiền tài của tiền trang, trong lòng thấp thỏm lo âu, thẹn với kỳ vọng của Thánh Tông, cho nên tự vẫn để tạ tội.

“Vây quanh ở đây làm gì?” Xem xong, Lê Trường Sinh tức giận quát lớn.

Mọi người e ngại, lần lượt tản đi.

Tề Bích Tang bước đến bên cạnh Lê Trường Sinh, chắp tay nói: “Hữu sứ, có liên quan đến Hồng Vận Pháp sao? Nếu phải, có thể cho ta xem hay không?”

Hồng Vận Pháp là người của Thiên Hạ tiền trang, mà Tề Bích Tang lại là đốc tra của Thiên Hạ tiền trang. Hồng Vận Pháp xảy ra chuyện, người ta đưa ra yêu cầu, Lê Trường Sinh không tiện từ chối, liền đưa di thư cho bà ta.

Sau khi đọc qua di thư, sắc mặt Tề Bích Tang không có chỗ nào đẹp. Tự vận, thật sự là tự vận. Một người đang sống tốt, tại sao lại tự vận chứ?

Mấu chốt của vấn đề là, Hồng Vận Pháp đột nhiên tự vận trong thời điểm này, lại đúng lúc sau khi bà trình báo Thánh Tôn, vì sao lại như thế? Suy nghĩ lại, đúng là đáng sợ.

Bà ý thức được chuyện mà bà ta điều tra không chỉ đơn giản như thế. Chuyện Hồng Vận Pháp tham ô tiền tài rất có thể liên quan đến nhiều người khác, mà năng lượng của những người này không nhỏ. Bọn họ vừa có thể kịp thời biết được tình huống, lại còn bức tử được Hồng Vận Pháp.

Có thể không một tiếng động bức Hồng Vận Pháp tự vận, năng lượng của người này là có thể nghĩ.

Bà hơi sợ, chợt nghe được tiếng người thở dài bên cạnh, không khỏi quay đầu lại, phát hiện Hồng Cái Thiên cũng đang ghé đầu nhìn di thư, liền nghiến răng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Hồng Cái Thiên cười ha hả: “Ta cũng là đốc tra của Thiên Hạ tiền trang, Hồng Vận Pháp xảy ra chuyện, ta xem di thư của ông ta cũng không có gì quá đáng chứ?” Dứt lời, gã khoanh tay bước ra ngoài, đến bên cạnh Lê Trường Sinh thỉnh giáo nên làm cái gì.

Tề Bích Tang hận đến nghiến răng, ánh mắt tràn ngập hận ý, phát hiện mình bị tên này chơi xỏ.