Đạo Quân

Chương 1612: Đồng bọn của ta đến từ hoang trạch tử địa (2)




Quai hàm Ngao Phong căng cứng.

Biểu hiện của Ngưu Hữu Đạo giãn ra, giọng nói cũng hòa hoãn lại: “Ngao tiên sinh, thời gian của ngươi bây giờ chắc cũng không dễ sống nhỉ? Có thể tưởng tượng, bán đứng Phiêu Miễu Các, làm sao có ngày sống dễ chịu chứ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi nguyện ý cả đời này sống nhẫn nhục như thế mà không muốn liều một lần sao? Ngẫm lại đi, chung quanh không ai chào đón ngươi, ngươi có thể nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng cả một đời à? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến muốn phản kháng? Chỉ là nghĩ thôi mà ngươi cũng không dám. Bởi vì ngươi cho rằng phản kháng cũng vô dụng, tìm không được cơ hội.”

“Nhưng bây giờ thì khác. Ta, Ngưu mỗ không sợ chết, Ngưu mỗ không thèm đếm xỉa, nguyện ý xả thân tiến về phía trước, hợp tác với tiên sinh nội ứng ngoại hợp. Ta sẽ liên thủ với tiên sinh tạo ra một hy vọng. Cho dù chúng ta chết, chúng ta cũng sẽ chết một cách thống khoái. Chỉ cần chúng ta liên thủ, chưa chắc đã không có cơ hội.”

Ánh mắt Ngao Phong lóe lên, khẽ gật đầu, cười lạnh: “Ta hiểu rồi, ngươi cố ý không cho ta rời khỏi vườn Vô Lượng, mục tiêu chính là bắt ta trở về vườn Vô Lượng chịu đựng một ngày bằng một năm dày vò. Chuyện này từ lúc mới bắt đầu, ngươi đã tạo một cái bẫy liên hoàn nhắm vào ta. Mục đích chính là để dành cho ngày hôm nay, có phải như vậy không?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi nói cái gì là bẫy thì hơi quá rồi. Ta không nghĩ sâu như ngươi đã nghĩ đâu. Chỉ là những chuyện tương tự đã làm qua nhiều, nhiều ít cũng có kinh nghiệm. Biết kết quả là thế, chỉ thuận thế mà làm thôi. Mấu chốt của việc này còn nằm ở chỗ của ngươi. Vô dục tắc cương. Nếu ngươi không có ham muốn, ngươi sẽ không bị cuốn vào. Ta cũng chẳng làm gì được ngươi. Ngươi cũng sẽ không bị hãm sâu đến như vậy. Ham muốn là do con người tự tìm, không cần thiết phải kêu đau. Ai cũng không trách được ai, chỉ có thể tự trách chính mình.”

“Ngao tiên sinh, chúng ta oán trách qua oán trách lại cũng không có ý nghĩa. Ngao tiên sinh là người thông minh, việc đã đến nước này rồi, có nghĩ những thứ đó hay không cũng không có ý nghĩa. Chúng ta hãy nên cùng nhau nhìn về phía trước. Chỉ cần có được quả Vô Lượng, chúng ta sẽ có cơ hội đột phá cảnh giới Nguyên Anh.”

“Ngao tiên sinh, ngươi không chờ mong cảnh giới Nguyên Anh sao? Ngươi không ngại suy nghĩ một chút đó là tư vị gì, còn cần làm con chó giữ nhà canh giữ vườn Vô Lượng một ngày bằng một năm sao? Ngươi nên nghĩ đến tư vị đột phá Nguyên Anh Cảnh, trường sinh bất tử, người người trong giới tu hành đều tha thiết ước mơ.”

Ngao Phong hít một hơi thật sâu: “Ngươi nghĩ hay thật. Ta thấy ngươi đang nằm mơ thì có. Có được quả Vô Lượng thì thế nào? Lấy được, ngươi cũng không thoát được Thánh Cảnh. Tiếp theo, ngươi sẽ phải chịu cảnh không ngừng bị truy sát. Chín thánh đào ba thước đất cũng phải đào ngươi ra cho bằng được. Bọn họ sẽ vận dụng đủ mọi thủ đoạn truy tung để truy sát ngươi. Ta dám cam đoan, trước khi ngươi sử dụng quả Vô Lượng để đột phá cảnh giới Nguyên Anh, bọn họ đã móc ngươi rồi. Ngươi sẽ biết cái gì gọi là hối hận.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nào đáng sợ như ngươi đã nói chứ? Nếu chín thánh thật sự có bản lĩnh này, vì sao đám yêu hồ ở hoang trạch tử địa vẫn còn sống tốt như vậy?”

Ngao Phong nói: ‘Hoang trạch tử địa là hoang trạch tử địa, vốn là bảo mệnh của yêu hồ. Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy yêu hồ có thể thu nhận ngươi hay sao?”

Ngưu Hữu Đạo chợt nở nụ cười quái dị: “Ngao tiên sinh, vụ cháy phạm vi lớn như vậy bên ngoài vườn Vô Lượng chỉ bùng lên trong thời gian ngắn, ngươi cho rằng chỉ một mình ta là có thể đốt hay sao?”

Ngao Phong nheo mắt: “Ngươi còn có đồng bọn? Bên trong Thánh Cảnh có người dám làm chuyện này với ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đúng vậy. Đồng bọn của ta đến từ hoang trạch tử địa, cũng chính là yêu hồ trong miệng của ngươi.”

Ngao Phong chấn kinh: “Không thể nào. Chín thánh dùng hết mọi biện pháp cũng không cách nào phái người đánh vào nội bộ yêu hồ. Yêu hồ không có khả năng tin tưởng con người.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Mọi thứ luôn có ngoại lệ. Chín thánh không được, không có nghĩa là ta không được. Tiên sinh không ngại suy nghĩ cho kỹ, hoang trạch tử địa là nơi lớn như vậy, tại sao ta lại trùng hợp gặp được tiên sinh mà thiết lập ván cục chứ? Làm sao ta biết được kết cục của Triều Kính? Còn có những manh mối khác. Tiên sinh là người thông minh, chắc hẳn sẽ nghĩ thông.”

Ngao Phong nheo mắt, hít sâu một hơi: “Là yêu hồ làm tai mắt cho ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Trên địa bàn của yêu hồ, việc này rất nhỏ, chẳng tính là gì.”

Ngao Phong vội hỏi: “Tại sao yêu hồ tộc lại giúp ngươi? Ngươi mới đến Thánh Cảnh không bao lâu, tại sao nhanh như vậy đã có được sự tín nhiệm của yêu hồ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đó là chuyện của ta, không cần thiết phải giải thích kỹ càng cho tiên sinh biết. Tiên sinh chỉ cần biết, một khi được chuyện, chúng ta có thể trốn vào hoang trạch tử địa, chờ đợi đến ngày đột phá Nguyên Anh cảnh. Tiên sinh, ngươi cũng biết, ta đã dám xông về phía trước, sẽ không hướng tử lộ mà xông lên.”

Ngao Phong im lặng.

Ngưu Hữu Đạo thúc giục: “Tiên sinh, ngọn lửa rất nhanh sẽ bị dập tắt, một khi thế lửa bị khống chế, người của vườn Vô Lượng sẽ điều tra xung quanh, thời gian cho chúng ta thương lượng không nhiều, cần phải đưa ra quyết định.”

Ánh mắt Ngao Phong lấp lóe: “Ngươi không sợ ta đem những chuyện ngươi nói đi lấy công chuộc tội sao? Bí mật liên quan đến yêu hồ lớn như vậy, đủ cho ta miễn tội chết.”

Mắt Ngưu Hữu Đạo sáng lên, đưa tay chỉ vào mũi mình, chém đinh chặt sắt: “Ta cho phép ngươi đi mật báo đấy. Nhưng ngươi hãy nhìn tình huống mà cân nhắc đưa ra quyết định. Nếu muốn tiếp tục làm thì làm, muốn mật báo thì lúc nào cũng có thể mật báo. Thật, Ngưu mỗ nói thật lòng, ngươi có mật báo ta cũng không oán ngươi. Như ta đã nói với tiên sinh, hết thảy đều tự tìm, chẳng trách được người khác.”

“Đạo lý rất đơn giản. Ngươi ở trong vườn Vô Lượng, ta cũng không chi phối được quyết định của ngươi. Nhưng chỉ cần tiên sinh dám phạm quy đánh cướp ở hoang trạch tử địa, ta sẽ kết luận tiên sinh là người biết theo đuổi, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở vườn Vô Lượng. Nếu có cơ hội, ta tin rằng, tiên sinh có thể đưa ra được lựa chọn sáng suốt.”

Ngao Phong hơi động tâm, do dự nói: “Nhưng vườn Vô Lượng được trông coi rất nghiêm ngặt. cao thủ bên trong nhiều như vậy, trước mặt cây Vô Lượng lại có Nha Tương bảo vệ, gần đó còn có người của chín đại thánh địa trực luân phiên canh giữ. Có thể nói, bất luận gió thổi cỏ lay nào trước mặt cây Vô Lượng cũng sẽ bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, hoàn toàn không có cơ hội ra tay.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta không tin trên đời này có thứ không bao giờ thất thủ. Chúng ta gặp vấn đề nào sẽ giải quyết vấn đề đó. Rất nhiều chuyện ta đã suy nghĩ kỹ mưu đồ trước đó, ta sẽ không bao giờ đi làm chuyện mà mình không nắm chắc. Cơ hội lúc nào cũng có, nhưng phải cần chúng ta sáng tạo ra.”

Ngao Phong nói: “Ngươi hãy đem kế hoạch của mình nói ra trước cho ta nghe, xem ta có làm được hay không?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Một hai câu không thể nói được rõ ràng. Thời gian bây giờ có hạn, ngươi phải tranh thủ giải quyết phiền phức lớn nhất bây giờ.”

Ngao Phong hỏi: “Là cái gì? Ngươi nói đi.”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ngay từ đầu ta đã nói, Nha Tương.”

Ngao Phong nói: “Nha Tương đích thật là một phiền phức lớn. Chúng canh giữ trước cây Vô Lượng không hề di chuyển. Bất kỳ người nào đến gần cũng sẽ bị kinh động. Một khi kinh động, người đó sẽ bị toàn bộ thủ vệ vườn Vô Lượng chú ý. Ta cũng không tránh được đám Nha Tương đó. Ngươi bảo ta giải quyết như thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta tất nhiên có biện pháp. Ngươi hãy nói cho ta biết, có bao nhiêu Nha Tương thủ hộ?”

Ngao Phong đáp: “Không biết, ba con giữ ba phương vị của một cây Vô Lượng.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Ngươi đã từng nhìn thấy bộ dạng của Nha Tương sau khi biến thành hình người chưa?”

Ngao Phong nói: “Có thấy qua nhiều lần. Chỉ cần có người đến gần cây Vô Lượng, Nha Tương lập tức hóa hình để đề phòng. Ngày nào cũng sẽ có người đến gần cây Vô Lương để kiểm kê số lượng quả trên cây. Mỗi lần có người chạm vào, Nha Tương lập tức hiện hình bảo vệ. Ta cũng đã từng đi kiểm kê số quả, cho nên gặp qua không ít lần.”