Đạo Quân

Chương 1620: Khéo léo từ chối (1)




Chẳng ai để ý thấy có một con sâu nhỏ sau khi đi vào trực tiếp rơi ở trên người Ngao Phong.

Ngao Phong nhấc tay, không chút biến sắc nắm con bọ cánh cứng ở trong lòng bàn tay, thi pháp điều tra, sau khi điều tra trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Trong bụng bọ cánh cứng ẩn giấu đồ vật!

Hắn cấp tốc giương mắt liếc nhìn ra phía ngoài, bọ cánh cứng không thể nhận biết mình, hắn có thể khẳng định, địa phương bên ngoài chắc chắn có Yêu Hồ đang ẩn núp.

Ngưu Hữu Đạo không biết bản thân ngày nào trực ban, bên ngoài cũng không thấy rõ tình hình bên trong, nhưng bọ cánh cứng này có thể lao thẳng tới mình, nói rõ bên ngoài có Hồ tộc theo dõi sát sao, cửa trận mở ra nhìn thấy mình lập tức điều động bọ cánh cứng tìm hắn.

Thế nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn ra Yêu Hồ đang núp ở chỗ nào.

Trải qua kiểm tra nghiêm mật, người Thiên Ma Thánh Địa được cho đi vào, nhân viên đi ra ngoài chấp hành kiểm tra cũng toàn bộ lui trở về.

Đại trận lại lần nữa đóng kín, dưới bảng hiệu khôi phục yên tĩnh, Nguy Dã nói thầm một tiếng.

“Gần đây hình như như mỗi ngày đều có người đến.”

Ngao Phong than thở nói:

“Dù sao mới xảy ra sự tình lớn như thế, nội bộ Vô Lượng Viên nhìn như không có việc gì, nhưng ai cũng không dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện. Lo lắng Vô Lượng Quả có sơ xuất, chín đại thánh địa mỗi ngày không phái người đến xác nhận một lần mà nói... đổi thành ngươi, ngươi có thể yên tâm sao?”

Sau khi nói ra lời ấy, ngay cả chính hắn cũng ý thức được, Ngưu Hữu Đạo thiêu rụi bên ngoài, e rằng không chỉ là để cho tiện tiến vào Vô Lượng Viên chạm mặt hắn.

Hiện giờ, một ngày sau khi hắn gặp Ngưu Hữu Đạo, cũng là ngày đầu tiên làm nhiệm vụ, cửa trận liền mở ra, Hồ tộc lập tức liên hệ hắn, đã nói rõ tác dụng của trận hỏa công kia.

Một cây đuốc ép hắn ra ngoài liên hệ, thuyết phục hắn thông đồng làm bậy.

Dựa vào một cây đuốc, lại cùng Đinh Vệ tiến vào Vô Lượng Viên gặp hắn, ngang nhiên yêu cầu hắn cùng hợp tác dưới sự giám thị của Vô Lượng Viên.

Cộng thêm hiệu quả trước mắt, hắn đột nhiên ý thức được trận hỏa hoạn này là do Ngưu Hữu Đạo phí không ít tâm tư nghĩ ra.

Từ điểm này có thể thấy, Ngưu Hữu Đạo vì trộm lấy Vô Lượng Quả hạ đã bỏ ra công sức vô cùng lớn, trong lòng hắn âm thầm nói.

Hắn bị vây ở trong Vô Lượng Viên không biết thế cục bên ngoài, bằng không chắc hẳn sẽ biết tại sao Ngưu Hữu Đạo lại chọn thời cơ này phóng hỏa.

Nói chung càng cảm nhận được dụng tâm của Ngưu Hữu Đạo, nỗi bất an trong lòng hắn càng vơi đi hơn một chút, dù sao việc này không phải là bình thường, hơi có sơ xẩy sẽ rơi đầu mất mạng.

“Phải a!”

Nguy Dã nghe vậy gật đầu, cảm khái một tiếng.

Bọ cánh cứng tới tay, Ngao Phong không dám kiểm tra ngay, vẫn chờ đến sáng sớm hôm sau thay ca trở lại chỗ ở của mình, mới dám móc ra bọ cánh cứng.

Quan sát một chút, không biết làm sao bỏ đồ vật vào bụng bọ cánh cứng, khả năng duy nhất là từ hậu môn nhét vào.

Hắn thi pháp cẩn thận lấy đồ vật ra, muốn tận lực không hại tính mạng của bọ cánh cứng, lo lắng con bọ cánh cứng này còn có tác dụng truyền tin tức.

Nhưng vừa lấy đồ vật ra, bọ cánh cứng liền không còn động tĩnh, chết rồi, hắn cũng chỉ có thể coi như thôi.

Một cuộn giấy đã được niêm phong kín, mở ra, phía trên có chữ viết bé nhỏ lít nha lít nhít.

Nội dung là để hắn và Hồ tộc thành lập liên hệ, để hắn truyền ra tin tức báo cho Hồ tộc thời gian hắn trực ban chuẩn xác...

Lúc truyền tin tức ra, chỉ cần hắn giấu tin tức vào vật thể không làm người chú ý, nghĩ biện pháp ném ra là được, Hồ tộc sẽ phái người tới lấy.

Chú định thời gian là buổi tối, để tránh bị người phát hiện.

Đương nhiên, vẫn cần hắn phối hợp, Hồ tộc sẽ ở thời gian hắn chỉ định tới lấy, bởi vì khi liên hệ, Ngao Phong nhất định phải tránh được sự chú ý của tên thủ vệ khác.

Xem xong nội dung trong thư, Ngao Phong tiêu hủy mật thư và bọ cánh cứng, ở trong phòng thở phào ra một hơi, nói thầm:

“Tám ngày sau...”

...

Trong thư phòng, Ngưu Hữu Đạo vừa nhận được phản hồi liền đi tới sau bàn ngồi xuống, lại lần nữa móc ra thư trong tay áo kiểm tra.

Đây là lần thứ hai hắn kiểm tra, nhìn qua một lần, lại nhìn qua lần nữa, yên lặng tựa ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn nóc nhà than nhẹ một tiếng.

Thư là do Toa Như Lai chuyển đến, Viên Cương tự tay viết, như thường ngày, là sưu tập tin tức ngoại giới truyền tới.

Sở dĩ nội dung để hắn thở dài, là bởi vì trong thư đề cập một chuyện, quận chúa Thương Thục Thanh có đối tượng kết hôn, đối tượng là Phó Quân Lan.

Phó Quân Lan này có chút ngọn nguồn với Thương gia, gia tộc vốn là thế gia ở Yến Kinh, trước kia có giao du với Ninh vương Thương Kiến Bá, sau khi Ninh vương phủ sa sút, Phó gia bị liên lụy, cũng bởi vậy trở nên nghèo túng. Thương Triêu Tông quật khởi ở Nam Châu, Phó gia nhờ vả Nam Châu, cũng vì tình cảm ngày xưa, nên được Thương Triêu Tông giúp đỡ một chút, bắt đầu có vài bước khởi sắc.

Khi còn bé Phó Quân Lan đã từng gặp qua Thương Thục Thanh ở Ninh vương phủ, hai đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, nên biết bộ dạng của Thương Thục Thanh ra sao.

Bởi vì gia tộc sa sút, lòng người dễ thay đổi, Phó Quân Lan vẫn chưa kết hôn, xem như cùng Thương Thục Thanh đồng mệnh tương liên. Chẳng ai nghĩ tới hai người nhiều năm sau lại còn có cơ hội gặp nhau, có thể khiến Thương Thục Thanh kính trọng vài phần, hai người cũng coi như là một đoạn nhân duyên được tạo hóa an bài.

Thương Triêu Tông rất để ý đến việc này, nâng đỡ gia tộc người ta là một chuyện, còn gả muội muội lại là chuyện khác. Sau khi phái người tra xét nội tình những năm này của Phó Quân Lan, sau khi xác nhận không có vấn đề y mới đồng ý. Bây giờ Thương Thục Thanh và Phó Quân Lan đang thử tiếp xúc, đợi song phương đều xác nhận, hai gia đình sẽ nói đến chuyện hôn sự.

Cũng không biết Viên Cương có ý gì, trong thư, sự tình của Thương Thục Thanh chiếm quá nửa.

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo biết ở trong mắt Viên Cương, Thương Thục Thanh là cô nương tốt, Ngưu Hữu Đạo cũng biết ở trong mắt Viên Cương, chưa bao giờ lấy dung mạo đến cân nhắc một nữ tử là tốt hay là xấu.

Trên thực tế người của Mao Lư Sơn Trang mắt cũng không mù, đều nhìn ra Thương Thục Thanh có ý với Ngưu Hữu Đạo hắn, Viên Cương tường thuật như vậy là có ý muốn khuyên hắn cân nhắc một chút.

Quan hệ giữa hắn và Viên Cương, không có cái gì là không thể nói thẳng, sở dĩ Viên Cương không có trực tiếp khuyên hắn, là bởi vì biết quá khứ của hắn.

Tường thuật như vậy, là hy vọng hắn buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại lần nữa.

Có thể buông bỏ quá khứ hay không, là việc của Ngưu Hữu Đạo hắn, hắn biết nên làm như thế nào, không cần người khác bận tâm.

Hắn không ngốc, hắn cũng biết tâm ý của Thương Thục Thanh đối với hắn, hắn cũng biết Thương Thục Thanh trừ dung mạo ra, thì cái gì cũng tốt.

Có để ý dung mạo hay không? Không thể nói một chút cũng không để ý, đó là nói xạo.

Nhưng nguyên nhân hắn không thể tiếp nhận không liên quan gì tới dung mạo, từ khi bị Viên Cương và Thương Thục Thanh kéo vào vũng nước đục này, hắn đã phải bước lên một con đường thân bất do kỷ.

Nói cái gì sợ hại Thương Thục Thanh có lẽ có chút già mồm, nhưng sự thực đích xác là như vậy, hiện tại tình cảnh của hắn vẫn ở bên bờ sinh tử, mặc kệ cùng ai nói chuyện yêu đương đều là hại đối phương. Mặc kệ hắn cùng nữ nhân nào xác lập quan hệ, người xuống tay với hắn không được đều sẽ nghĩ tất cả biện pháp ra tay với nữ nhân của hắn, không nói người khác, Đinh Vệ và Huyền Diệu kia có kẻ nào sẽ bỏ qua cơ hội bắt bí hắn chứ? Đến lúc đó không chỉ hại nữ nhân kia, còn phải liên lụy tới một lượng lớn người bảo hộ nữ nhân kia.

Cách Thương Thục Thanh xa một chút, duy trì một khoảng cách nhỏ, từ trình độ nào đó đích xác là bảo hộ Thương Thục Thanh. Cũng chẳng còn cách nào khác, tình cảnh trước mắt của hắn chính là như vậy.