Đạo Quân

Chương 1622: Năm cái xương sọ




Thanh âm đinh đinh đang đang lại vang lên, Ô Thường vừa đập vừa nói:

“Gia hỏa kia đắc tội người, ngươi nhớ theo dõi cẩn thận, đừng để hắn bị người ta giết chết.”

Hắc Thạch nói:

“Việc theo dõi hắn cũng không dễ dàng gì, gia hỏa này rất biết cầm lông gà làm lệnh tiễn, thường xuyên chạy khắp nơi trong Thánh cảnh, động một chút là trốn mất tăm. Thêm vào có người khác quan tâm, chúng ta hành sự bất tiện.”

Ô Thường nói:

“Nói thẳng ra chính là, cái gì ngươi cũng không làm được?”

Hắc Thạch vội nói:

“Thuộc hạ ngược lại là có ý nghĩ khác.”

Ô Thường mở miệng:

“Nói.”

Hắc Thạch nói:

“Không bằng để người khác đẩy hắn vào tuyệt cảnh, chúng ta lại ra tay cứu giúp, lúc đó nói thẳng điều kiện ra, bắt hắn phối hợp với chúng ta. Chỉ cần để hắn biết chúng ta có thể bảo đảm tính mạng của hắn, kết quả có lẽ đơn giản hơn nhiều lắm.”

Ô Thường nói:

“Trong mấy nhà, chúng ta hẳn là người quan tâm hắn sớm nhất, lẽ nào đến hiện tại ngươi còn không rõ gia hỏa này không dễ dàng khống chế như vậy sao? Hắn không phải là người cam chịu để người khác khống chế, hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp thoát khỏi. Một khi chúng ta nhảy ra, một khi để hắn tìm thấy đầu mối, hắn sẽ mượn cơ hội sinh sự, sự tình này không thể để những nhà khác biết.”

Hắc Thạch nói:

“Không ngại trước tiên thử một chút xem, nếu hắn không phối hợp, vậy trực tiếp diệt đi, sau đó lại xuống tay từ bên Thượng Thanh Tông kia.”

Ô Thường nói:

“Thượng Thanh Tông? Còn cần ngươi đến nhắc nhở ta à? Triệu Hùng Ca và Ma giáo ở chung nhiều năm như thế, ngay cả đối với Ma giáo cũng không chịu thổ lộ nửa chữ, ngươi cho rằng hắn sẽ nói cho Thượng Thanh Tông? Thượng Thanh Tông là nơi hắn dành tình cảm chứ không phải là hy vọng. Vì sao ta chọn Ngưu Hữu Đạo? Ngươi nha, không hiểu loại người Triệu Hùng Ca, chỉ có người có cùng mục tiêu với Triệu Hùng Ca mới có thể khiến Triệu Hùng Ca thổ lộ bí mật. Người có quan hệ với hắn, ta nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có ở Ngưu Hữu Đạo mới tồn tại tính khả thi này, phải bỏ thêm nhiều công sức hơn nữa từ trên người Ngưu Hữu Đạo, hiểu chưa?

“Thánh Tôn anh minh, thuộc hạ đã hiểu rồi.”

Hắc Thạch hạ thấp người đáp lại.

Ô Thường không nói nữa, tập trung tinh thần vào tiểu chùy trong tay, có thể nói là mồ hôi đầm đìa, tóc dài tán loạn dính mồ hôi kề sát ở trên người.

Hắc Thạch chậm rãi lui ra, kỳ thực vẫn không thể nào hiểu được, vì sao đối phương phải làm cực nhọc như vậy.

Lúc đào bới không dùng pháp lực, thuần túy lấy lực lượng nhục thân hành sự, đào bới từng chút.

Trong ngọn núi này đào ra một không gian khổng lồ. Đây đều là những năm này Ô Thường lấy sức một người đào ra, rõ ràng tùy thời có thể hiệu triệu người khác đến để sai khiến, nhưng hắn ta không chịu, nhất định phải tự mình ra sức.

Nhìn dáng vẻ, dường như muốn đích thân đào cả ngọn núi...

Trong Ma Cung không ngừng vang lên thanh âm lách cách, bên ngoài âm khí nặng nề giống như bãi tha ma, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Trong tĩnh mịch, đám quạ đen nghỉ ngơi ở trên một cây đại thụ đột nhiên bị sợ bay đi, dưới ánh trăng oa oa kêu loạn, hai bóng người kinh sợ đến mức động tác đình trệ, không dám có bất kỳ động tác.

Thanh âm kêu loạn dừng lại, hai người quan sát bốn phía, thấy không có động tĩnh khác, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người lại ngẩng đầu nhìn trên cây, trước đó không nghĩ tới trên cây này ẩn giấu bầy quạ đen.

“Chôn chỗ nào?”

Một người hỏi một người khác, người lên tiếng chính là Vũ Phi.

Bốn phía loạn táng phần mộ sợ là có hơn ngàn, người chôn ở bãi tha ma đại thể là phạm lỗi lầm, không ai lập bia, chỉ có nấm mồ mà thôi, muốn tìm được mục tiêu có chút không dễ dàng.

Một người khác là nhân sĩ tầng dưới chót của Thiên Ma Thánh Địa, bình thường làm việc vặt sinh sống, gặp gỡ sự tình chôn xác cũng tiện thể gánh vác luôn.

Vũ Phi tìm cơ hội gọi uống rượu, lúc nói chuyện phiếm nhắc tới một người, đối phương liền nói người chết kia là hắn chôn.

Sự tình sau đó, Vũ Phi tự nhiên là tìm cái cớ thuận lý thành chương, cũng là nguyên nhân hai người xuất hiện ở đây.

Người chôn xác ngắm nhìn bốn phía.

“Sự tình qua hơn mười năm, trong lúc nhất thời cũng nhớ không rõ. Ta nhớ lúc đó kể cả Từ Tử Linh có năm người đồng thời bị chôn, thời điểm chôn giương mắt có thể nhìn thấy cây này, hẳn là ở xung quanh đây, để ta cẩn thận nghĩ lại một chút.

Vũ Phi cảnh giác nhìn bốn phía.

“Ngươi cũng thật là, chôn người, ngay cả chôn ở đâu cũng không nhớ rõ.

Người chôn xác nói:

“Nhớ đương nhiên là nhớ, nhưng cũng chỉ nhớ một đoạn thời gian, ai có thể vĩnh viễn nhớ. Khiêng thi thể đến, đi tới chỗ nào thấy đất trống liền đào hố chôn, sẽ không nghĩ nhiều như thế.

Vũ Phi không nhịn được nói:

“Ngươi nhanh một chút.

Người chôn xác bắt đầu tìm tòi, còn thỉnh thoảng nhìn về phía đại thụ, dường như tìm kiếm phương vị trong ký ức.

Một hồi lâu sau, người chôn xác ngồi xổm ở trước một ngôi mộ, dường như điều tra.

Vũ Phi chú ý đến, cấp tốc hỏi:

“Tìm được rồi?

Người chôn xác gật đầu nói:

“Không sai, hẳn chôn ở chỗ này.

Vũ Phi kinh nghi bất định nói:

“Cái gì gọi là hẳn? Chớ hẳn là với ta, phải xác nhận mới được. Ta niệm tình xưa, muốn tìm cho bọn hắn địa phương khác hảo hảo an táng, vạn nhất là mồ chôn người khác, tế bái sai đối tượng chẳng phải thành chuyện cười, cũng có lỗi với bọn hắn.

Người chôn xác lại đưa tay nhấn nhấn trên đất thi pháp điều tra một trận, sau đó xác nhận nói:

“Vũ tiên sinh, không sai, chính là nơi này.

Vũ Phi đánh giá nấm mồ một thoáng, hỏi:

“Một điểm đánh dấu cũng không có, ngươi dùng cái gì xác nhận?

Người chôn xác giải thích:

“Đầu tiên là phương vị chôn ta đại thể có chút ấn tượng. Thứ hai ngươi xem trình độ nấm mồ này hạ xuống, đã sắp bằng mặt đất, mộ này nhiều năm rồi, khẳng định không phải mộ mới. Còn có một điểm, lúc đó tùy tiện đào cái hố, vứt năm người vào một cái hố chôn, tình huống một cái hố đồng thời chôn năm người hẳn không có thứ hai, cho nên không sai đâu.

Vũ Phi lập tức ngồi xổm xuống, cũng đưa tay nhấn nhấn mặt đất, thi pháp điều tra tình huống dưới đất, quả thực phát hiện có chôn năm bộ hài cốt, theo đối phương thuyết pháp đích xác không sai, lập tức ra hiệu nói:

“Vậy đào đi, nhanh một chút, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Hai người đồng thời động thủ, thi pháp xé ra mặt đất.

Đợi năm bộ hài cốt vắng lặng ở dưới đất nhiều năm hiện lên, Vũ Phi có chút há hốc mồm, năm thi thể chôn đồng thời, huyết nhục đã sớm mục nát, chỉ còn lại bộ xương, cái nào là Chử Vệ Thành, cái nào là Từ Tử Linh, cái nào là Quảng Hạc, căn bản không phân biệt được.

Hắn lập tức hỏi:

“Ngươi có thể phân rõ cái nào là ba người bọn hắn không?

Người chôn xác nói:

“Vũ tiên sinh, cái này ngươi là làm khó dễ ta rồi, ta làm sao phân rõ được?

Vũ Phi nhíu mày, đau đầu.

Người chôn xác lại nói:

“Vũ tiên sinh, đã là làm việc tốt an táng lại lần nữa, như vậy thẳng thắn giúp hai người khác cũng không có gì.

Vũ Phi buông tiếng thở dài.

“Được rồi, giúp ta lấy ra đi.

Người chôn xác vừa mới quay người, đột nhiên thân thể cứng đờ, trừng lớn hai mắt.

Một chỉ điểm trúng sau lưng, Vũ Phi lại ra tay, bắt lấy cái cổ đối phương bẻ gảy.

Đẩy người ngã qua một bên, Vũ Phi cấp tốc hái xương sọ của năm bộ hài cốt đồng thời đóng gói.

Nhảy ra hố, lại cấp tốc lấp đất, phi tang tất cả chứng cứ.

Làm xong, quan sát bốn phía một cái, sau đó cõng lấy năm cái xương sọ cấp tốc bay khỏi.

Hắn đã tìm được đồ vật, nhưng cái xương sọ nào là của ai hắn không nhận rõ, chỉ có thể ném cho Ngưu Hữu Đạo nghĩ biện pháp...

Mấy ngày sau, Ngưu Hữu Đạo lại chạy tới địa phương lần trước chạm mặt cùng Vũ Phi bí mật chạm trán.

Bao bố mở ra, năm cái xương sọ đặt ở trước mắt, Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên nói:

“Làm sao lại là năm cái?

“Tiên sinh, không có biện pháp, lúc đó chôn năm người...

Vũ Phi tố khổ.

Này liền hơi rắc rối rồi, Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, đưa tay nắm một cái đầu lâu, phát hiện xúc tu lạnh lẽo, màu sắc xương hiện ra xanh đen, vuốt cằm nói:

“Quả nhiên là đồ vật chôn ở phía dưới âm khí rất lâu.

Ngẩng đầu lại hỏi:

“Ngươi có thể xác định là ba người này không?