Đạo Quân

Chương 1624: Hàng nhái Vô Lượng Quả (1)




Sốt sắng cao độ, có lẽ hành vi đột nhiên của mình sẽ đưa tới họa sát thân.

Hiện tại hắn thậm chí có chút hối hận, bắt đầu nghĩ mà sợ, sao có thể không trải qua chuẩn bị kín đáo liền mạo muội hành động như thế?

Người bên ngoài đi vào, đại trận đóng cửa, người cảnh giới bên trong vẫn không có động tĩnh, tiếng lòng căng thẳng của hắn rốt cục chậm rãi buông xuống.

Nếu có phát hiện, khẳng định sẽ trực tiếp tìm tới, sẽ không yên lặng như thế, hẳn là không có chuyện gì.

Lúc này Nguy Dã đi tới hỏi:

“Vừa nãy tiên sinh để ta nhìn cái gì?

Ngao Phong kỳ quái nói:

“Nhìn cái gì? Không để ngươi nhìn cái gì a?

Nguy Dã ngạc nhiên:

“Vừa nãy tiên sinh ra hiệu, không phải để ta nhìn cái gì sao?

Ngao Phong à lên một tiếng.

“Ta thấy ngươi không quan sát bốn phía trái lại nhìn chằm chằm ta, ra hiệu ngươi chú ý cảnh giới.

Nguy Dã không khỏi áy náy nói:

“Là ta sơ sẩy.

“Không sao. Sắp giao ca rồi, lần này xem như bình yên vượt qua.

Ngao Phong cảm khái.

Nguy Dã cười cợt, cũng phải, thủ ở chỗ này không thể tu luyện lại không thể ngồi, một mực hao tổn, một ngày trôi qua đích xác rất dằn vặt.

Sau đó Nguy Dã không biết có phải bản thân ảo giác hay không, phát hiện Ngao Phong cơ hồ đứng tại chỗ bất động.

Không biết Ngao Phong là có nỗi khổ khó nói, háng dưới giấu đồ vật quá lớn, ngay cả đứng cũng có chút khó chịu, không dám dễ dàng đi lại, nếu không sẽ lòi đuôi.

Mắt thấy giao ban sắp tới, Nguy Dã thỉnh thoảng quay đầu lại xem người giao ban đến chưa, chợt nghe bên cạnh ầm một tiếng, quay đầu nhìn lại, phát hiện Ngao Phong đang dùng chân đá mấy viên đá ở dưới chân, có vẻ như nhàn đến phát chán, Nguy Dã cũng không để ý.

Không bao lâu người giao ca đến rồi.

Giao ca xong xuôi, Ngao Phong ở trước mặt mọi người lật qua lật lại tảng đá, ở dưới mọi người nhìn chằm chằm nâng lên hai tảng đá.

Người nhận ca hỏi hắn làm gì, hắn nói lấy khối tảng đá đi điêu khắc đồ vật chơi, cứ như vậy quang minh chính đại ôm tảng đá trở về.

Vừa về tới lầu các, đóng cửa, quay đầu lại lập tức kiểm tra tảng đá, phát hiện bên trong quả nhiên có vấn đề.

Phá tan tảng đá nhìn, phát hiện bên trong vậy mà là năm cái đầu lâu.

“Làm cái gì quỷ?

Ngao Phong chửi bới một tiếng, không biết Ngưu Hữu Đạo lộng cái quỷ gì, hại bản thân mạo hiểm lớn như thế, vậy mà chỉ là đưa năm cái đầu lâu vào.

Trong đồ vật có một viên thuốc, nặn ra nhìn, phát hiện bên trong là phong thư.

Trong thư báo cho hắn, năm cái đầu lâu này rất trọng yếu, nhất định phải giấu kỹ, đợi thời điểm Ngưu Hữu Đạo lại tiến vào Vô Lượng Viên, chính là thời điểm vận dụng đồ vật này.

Không rõ đến tột cùng làm cái gì, nhưng Ngao Phong vẫn làm theo, cũng không dám bày biện thứ này ra ánh sáng, đến góc tường dời ngăn tủ, cạy gạch, đào lỗ dưới đất chôn đi.

Sau khi xử lý sạch sẽ vết tích, lại làm bộ ôm một tảng đá khác chơi điêu khắc.

...

Hoang Trạch Tử Địa, Ngưu Hữu Đạo đang kiểm tra tài liệu mà Hồ tộc chuẩn bị.

Hắc Vân ở bên cùng đi, hỏi.

“Ngươi muốn những đồ vật này làm gì?

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Ngươi không phải nói đã nhận được đưa tin, đã thu thập tốt Thất Thải Bảo Châu, đang trên đường đưa tới, ngày hôm nay có thể đến sao? Đồ vật đến ngươi tự nhiên sẽ biết.

Lúc này, bên ngoài một tên trưởng lão bước nhanh đi vào, bẩm báo nói:

“Bên kia truyền đến tin tức, đồ vật giao cho Ngao Phong, Ngao Phong đã thuận lợi mang vào.

Ngưu Hữu Đạo ngẩn ra, cau mày nói:

“Nhanh như thế? Theo thời gian, lần sau hắn làm nhiệm vụ hẳn là sau tám ngày a.

“Không phải như ngươi nghĩ, lần này đang làm nhiệm vụ hắn liền lấy đồ vật vào...

Trưởng lão nói tình huống thám tử quan sát được ra.

Thần sắc Ngưu Hữu Đạo co giật, có thể nói hãi hùng khiếp vía, mắng nói:

“Vội vàng hành sự như vậy, gia hỏa này điên rồi sao?

Kiến thức qua lúc kết thúc hành trình Hoang Trạch Tử Địa, Ngao Phong làm chứng ứng đối, còn có lần trước hỏa thiêu Vô Lượng Viên, hai người mật hội suýt chút nữa bị phát hiện Ngao Phong giải vây, hắn đối với năng lực can đảm cẩn trọng ứng đối của Ngao Phong là có lòng tin nhất định.

Đồ vật đã đưa đến trước cửa Vô Lượng Viên, hơn nữa ngụy trang thành tảng đá, chỉ cần tỉ mỉ nghĩ cách còn có cơ hội lộng vào.

Thí dụ như hơi chế tạo chút động tĩnh, thời điểm người trong Vô Lượng Viên ra ngoài kiểm tra, nhân lúc loạn đá một cước liền có thể đá nó vào trong Vô Lượng Viên.

Hắn nghĩ qua các loại khả năng, không giúp Ngao Phong làm chủ là bởi vì Ngao Phong quen thuộc tình huống Vô Lượng Viên hơn hắn, để Ngao Phong tự mình châm chước lựa chọn mới là biện pháp tốt nhất.

Thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, Ngao Phong sẽ ở dưới mọi người nhìn chằm chằm lấy phương thức như vậy vội vàng mang vào.

Vô Lượng Viên nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, trước đó dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn bị, liền mang đồ vật vào, không khỏi quá mạo hiểm đi.

Mắng xong sau đó lại vội hỏi:

“Hắn mang đồ vật vào, hiện trường có động tĩnh gì không?

Muốn không lo lắng Ngao Phong bị phát hiện, sau đó bị tóm cũng khó.

Trưởng lão nói:

“Thám tử truyền đến tin tức chỉ nói hắn mang đồ vật vào, lúc đó hẳn là tất cả bình thường, nếu có động tĩnh dị thường gì mà nói, thám tử truyền đến tin tức nhất định sẽ đề cập. Đương nhiên, sau khi trận pháp phòng hộ của Vô Lượng Viên đóng kín, bên trong là tình huống gì bên ngoài sẽ không nhìn thấy, lúc sau có dị thường gì hay không chúng ta không biết.

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Sau đó trong Vô Lượng Viên không có phái người đi ra lục soát?

Trưởng lão nói:

“Không nhận được tin tức phương diện này.

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Ngươi mới vừa nói, sau khi cửa trận mở ra, lúc người bên trong đi ra chạm mặt với khách tới, Ngao Phong liền hạ thủ?

Trưởng lão nói:

“Thám tử báo như vậy, sẽ không có sai, người chúng ta sẽ không báo loạn tình huống.

Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt suy tư, sau một lúc lâu mới mở mắt thở dài, con mẹ nó, gia hỏa này đúng là rất biết bắt thời cơ.

Hắc Vân ở một bên nghiêm mật quan tâm lập tức hỏi:

“Như thế nào, có vấn đề sao?

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Hẳn là không ra vấn đề gì. Vô Lượng Viên ta ra vào qua, đối với bất kỳ người nào ra vào đều lục soát rất cẩn thận, cũng chính là nói thời điểm lục soát cực kỳ chăm chú. Nếu như người Vô Lượng Viên phát hiện vấn đề gì, sẽ không chờ đến lục soát xong cũng không phản ứng, chờ đến đại trận đóng kín lại phản ứng khả năng không lớn, hẳn là bị hắn lừa qua.

Hắc Vân nói:

“Lá gan của Ngao Phong không nhỏ a!

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Người dám ở Hoang Trạch Tử Địa làm trái quy tắc cướp đoạt, lá gan có thể nhỏ sao? Nhát gan mà nói, làm loại chuyện này ta cũng không dám dùng hắn.

Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, đi tới trước đống gỗ, tìm một khúc gỗ, rút kiếm chém đứt, sau đó bắt đầu tu sửa.

Tảng đá để Ngao Phong mang vào Vô Lượng Viên là hắn một tay chế tạo, phương diện thể tích hắn biết rõ.

Tu sửa khúc gỗ đến kích cỡ không xê xích bao nhiêu, trực tiếp ném xuống đất.

Bảo kiếm vào vỏ, Ngưu Hữu Đạo vòng quanh khúc gỗ xoay chuyển hai vòng, dừng bước ở trước mặt, mũi chân hơi xúc, gỗ theo nhịp bước tiến vào trong trường bào.

Đám người Hắc Vân nhìn nhau, biết vị này lặp lại hành vi của Ngao Phong, muốn nhìn xem có thể lộ ra kẽ hở bao lớn.

Đồ vật đến giữa hai chân, Ngưu Hữu Đạo cúi đầu nhìn hạ bàn, vật giấu ở hạ bàn không lo sẽ rơi xuống, lại không nặng bao nhiêu, chân hơi thi pháp liền có thể kéo được, then chốt là giấu đồ vật lớn như thế, làm sao cũng không dễ chịu.

Đồ vật hơi dài, gần như đẩy đến cuối bắp đùi, có thể tự tại mới là lạ. Ngao Phong cao hơn mình, có lẽ có thể thoải mái hơn chút.

Hắn thử đi hai bước, căn bản không có biện pháp đi bình thường, phải chậm rãi kiềm chế mới được.

Hắn quay đầu lại hỏi mọi người.

“Như thế nào, có thể nhìn ra dị thường gì không?

Hắc Vân cười ha ha nói:

“Người mù mới không thấy được, chỉ cần hắn dám đi tới đi lui, nhất định sẽ bị phát hiện. Còn nữa, động tác giấu đồ vật không nhỏ, chỉ cần có người nhìn thấy, thì nhất định có thể phát hiện.