Đạo Quân

Chương 1638: Chính là cơ hội hạ thủ tốt (2)




“Lần này Tấn quốc động thủ, phong cách khác biệt với trước, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, tình huống trước mắt của Vệ quốc, sợ là rất khó ngăn trở thế tiến công của Tấn quốc, tràn ngập nguy cơ.

“Trước mắt Tây Bình Quan khống chế ở trong tay Vệ quốc, một khi Vệ quốc toàn diện tan tác, quốc đô muốn vong, quân tâm, sĩ khí tự nhiên đều vong, thử hỏi thủ quân trấn giữ ở Tây Bình Quan ai còn có dũng khí tiếp tục thủ xuống? Nếu như không có quyết tâm tử thủ, quân Tấn thừa thế xông lên liền có thể đánh hạ.

“Ta không tin Tần quốc không nhìn thấy hậu quả khi Tấn quốc ở bên người mắt nhìn chằm chằm, ta không biết Tần quốc kéo dài đến tột cùng là vì cái gì. Vệ quốc vừa vong, Tấn quốc và Tề quốc tất có một trận sinh tử chiến, Tấn quốc có chuẩn bị mà đến, hươu chết vào tay ai khó có thể dự liệu, Tây Bình Quan sẽ rơi ở trong tay ai cũng khó có thể dự liệu.

“Nói chung, Tây Bình Quan quyết không thể rơi vào tay Tấn quốc, một khi bị Tấn quốc chế trụ, nhân mã bốn nước phía đông rất khó tây tiến trợ giúp.

“Tần quốc kéo dài chúng ta không can thiệp được, nhưng trước tiên chiếm cứ địa hình có lợi rất trọng yếu. Chỉ cần khống chế lại Tây Bình Quan, liền có thể tạo thành uy hiếp to lớn đối với thế tiến công của quân Tấn, Tây Bình Quan dễ thủ khó công, chỉ cần có quyết tâm tập trung vào lực lượng phòng thủ, quân Tấn muốn đánh hạ Tây Bình Quan nắm giữ quyền chủ động ở trên chiến trường phải phân ra đại lượng binh lực xuất kích, nhưng mặt khác bọn hắn còn phải đại chiến với Tề Vệ, binh lực phân tán ảnh hưởng rất lớn.

“Mặt khác chính là, Tấn quốc khẳng định không hy vọng Tần quốc tham chiến, chỉ cần Tần quốc phái binh thủ vững Tây Bình Quan, quân Tấn liền không dám tùy tiện phát động tiến công với quân Tần.

“Quân Tần nắm giữ Tây Bình Quan, so với ở trong tay Vệ quốc cùng Tề quốc thì càng an toàn, có thể bảo đảm Tây Bình Quan không mất.

“Chỉ cần quân Tần trước một bước khống chế Tây Bình Quan, liền có thể vì các nước tranh thủ đến không gian cứu vãn to lớn, có thể trước một bước vì các nước nắm giữ quyền chủ động chiến lược.

“Chỉ cần khống chế Tây Bình Quan, quân Tần kéo dài cũng chả sao.

Cung Lâm Sách bỗng nhiên tỉnh ngộ, vuốt cằm nói:

“Nghe Mông soái nói, làm ta tự nhiên hiểu ra, Mông soái quả nhiên cao kiến. Chỉ là... trước mắt Tây Bình Quan còn ở trong tay Vệ quốc, Tần quốc mạnh mẽ chiếm lấy không quá thích hợp.

Mông Sơn Minh nói:

“Không cần mạnh mẽ lấy, Vệ quốc đến tình trạng này, còn có cái gì là không thể đáp ứng, chỉ cần Tần quốc nguyện ý xuất binh, sẽ hình thành áp lực to lớn với Tấn quốc, sẽ ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch tác chiến và thế tiến công của quân Tấn, Vệ quốc sẽ chắp tay nhường cho.

“Vương gia!

Cung Lâm Sách quay đầu lại nhìn Thương Triêu Tông, biểu thị tán thành lời nói của Mông Sơn Minh.

Thương Triêu Tông cũng gật đầu, nhanh chân đi đến sau án, bắt đầu tự tay viết công hàm giao cho Tần quốc...

Nơi này bận bịu quốc gia đại sự, trong đình viện bên ngoài, một nam một nữ tương phùng bên nhau.

Nữ tư thái thướt tha, nhưng khuôn mặt xấu xí. Nam tuy bộ dạng không tính tuấn tú, nhưng cũng khá đoan chính, vóc người cao gầy, có mấy phần khí tức nho nhã.

Hai người chính là Thương Thục Thanh và Phó Quân Lan, gia đình song phương đều tác hợp hai người.

Hai người đã từng bước bắt đầu, thử nghiệm giao du.

“Đến rồi.

Thương Thục Thanh mỉm cười, tao nhã hữu lễ, có thể cảm nhận được huệ chất lan tâm nội liễm.

Phó Quân Lan chắp tay nho nhã lễ độ.

“Quận chúa.

Thương Thục Thanh nhường đường, nghiêng người mời, hai người song song đi đến hoa viên.

“Đi vào gặp kiểm tra có phải có chút phiền phức hay không?

Thương Thục Thanh nhỏ nhẹ hỏi.

Phó Quân Lan nói:

“Không thể nói là phiền phức, vương phủ chính là trọng địa quân chính của Nam Châu, kiểm tra bình thường không gì đáng trách. Bất quá, gần đây thật giống như tăng mạnh kiểm tra nhân viên lui tới.

Thương Thục Thanh êm tai nói:

“Phó công tử chớ trách, Tấn quốc và Vệ quốc khai chiến, gian tế dò hỏi các lộ tình báo bắt đầu sinh động, không thể không phòng, không phải nhằm vào Phó công tử. Vốn là muốn đi ra ngoài gặp mặt công tử, nhưng bởi vì cái này, trong nhà sợ ta có việc, gần đây tận lực tránh khỏi ra ngoài, làm công tử một người chạy tới chạy lui, xin Phó công tử thứ lỗi.

Phó Quân Lan cười nói:

“Tuy ta không hiểu, nhưng có thể lý giải, ta nghe nói qua, lúc trước quận chúa từng bị Triệu quốc bắt cóc, cẩn thận phòng bị là tất yếu.

Nhắc tới sự tình bị Triệu quốc bắt cóc, Thương Thục Thanh thất thần, trong đầu lóe qua hình ảnh người nào đó vì cứu mình mà bị thương thoi thóp, hiện tại nghĩ đến y nguyên để nàng lo lắng, răng bạc cắn môi...

“Sự tình gì nhất định phải gặp mặt nói chuyện?

Trong sơn cốc, chỗ cũ, Ngưu Hữu Đạo và Toa Như Lai lại chạm mặt, Toa Như Lai gặp mặt liền hỏi, ngữ khí hơi có chút bất mãn.

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Tấn quốc và Vệ quốc khai chiến.

Sự tình Tấn quốc và Vệ quốc hắn sớm thu được tin tức bên Viên Cương, Toa Như Lai không tự do bằng hắn, bất tiện tùy thời gặp mặt, thời điểm thích hợp gặp mặt là do Toa Như Lai định, hai người mãi đến tận hiện tại mới gặp nhau.

Toa Như Lai nói:

“Ta biết, có quan hệ tới tình cảnh trước mắt của ngươi sao? Vì sự tình này mà gặp ta sao? Chúng ta không thích hợp thường thường gặp mặt, đối với ngươi ta đều không an toàn.

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Ta biết, nhưng chiến sự liên lụy không nhỏ, ảnh hưởng rất lớn. Theo ngươi, chiến sự lần này và Hồng Vận Pháp chết sẽ có quan hệ hay không?

Toa Như Lai lắc đầu nói:

“Cơ bản có thể xác định không quan hệ.

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói:

“Làm sao biết?

Toa Như Lai nói:

“Phiêu Miểu Các tự có con đường tin tức của mình, sớm nắm giữ được tình huống, trận chiến này, Tấn quốc mưu tính đã lâu.

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Nếu như không quan hệ tới Hồng Vận Pháp chết... Căn cứ tin tức bên Nam Châu ta cung cấp, lần này Tấn quốc tác chiến thủ đoạn khác biệt với trước, thủ đoạn phá hoại nội bộ Vệ quốc để ta hoài nghi một người, Thiệu Bình Ba! Ta muốn làm phiền ngươi giúp ta tra một chút.

Toa Như Lai nói:

“Sự tình này không cần tra, ngươi đoán không sai, thủ đoạn phá hoại nhằm vào Vệ quốc lần này đích xác là Thiệu Bình Ba trù tính. Thời điểm ta còn ở Phiêu Miểu Các liền biết, Thiệu Bình Ba vẫn trù tính, đã sớm trù tính tốt, vốn nên sớm chấp hành, nhưng bị một vài sự tình liên tiếp phát sinh cắt đứt, hiện tại bộc phát ra không tính ngoài ý muốn.

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói:

“Ngươi đã sớm biết, vì sao không nói cho ta?

Toa Như Lai nói:

“Ngươi lại không có hỏi, công việc bề bộn như vậy, trong lúc nhất thời làm sao toàn bộ nói cho ngươi? Lại nói, trước đó cũng không thích hợp nói cho ngươi, ngươi biết nhất định sẽ ngăn cản, sự tình này Tấn quốc làm cực kỳ cơ mật, ngươi vừa ra tay, chắc chắn sẽ bị người nhận ra dị thường, bên Thiệu Bình Ba có người Phiêu Miểu Các nhìn chằm chằm.

Ngưu Hữu Đạo nhấc tay đình chỉ, sự tình đã phát sinh, tiếp tục tranh chấp vô vị.

Hắn đi qua đi lại một lúc, hảo hảo suy tư, bỗng từ từ nói:

“Tấn quốc đánh Vệ quốc, Tề quốc tất nhiên tham chiến, thủ đoạn của Thiệu Bình Ba sẽ không cố đầu hở đuôi. Gia hỏa kia còn có một tật xấu, là sự tình luôn làm tuyệt, thường thường làm người mệt đến thổ huyết, hơn nữa còn rất lớn gan, ta hoài nghi gia hỏa kia rất có khả năng không ở kinh thành Vệ quốc, mà ở kinh thành Tề quốc tự mình tọa trấn chỉ huy, này chính là cơ hội hạ thủ tốt! Giúp ta một việc, đi hai địa phương này tìm, tìm được giúp ta lộng chết hắn!

Toa Như Lai không hé răng, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình có chút quái quái.

“Làm gì nhìn ta như vậy? Ta không có ăn nói bừa bãi, Phiêu Miểu Các không hẳn hiểu rõ Thiệu Bình Ba hơn ta, ta suy đoán như vậy là có căn cứ.

Ngưu Hữu Đạo cường điệu bản thân không phải để đối phương làm việc vô vị.

Toa Như Lai căn bản không phải ý tứ này, hỏi ngược lại:

“Chỉ là Thiệu Bình Ba, mặc kệ hắn nháo như thế nào đi nữa, cũng chú định là một phàm phu tục tử, ngươi không để ý trước mắt, ở thời điểm này còn muốn lộng chết hắn?