Đạo Quân

Chương 1846: Một xấp Thiên Kiếm Phù (1)




Sau khi rời Vạn Thú Môn, Cung Lâm Sách và Ngưu Hữu Đạo tách ra.
Xuống núi, đã rời xa Vạn Thú Môn, Ngưu Hữu Đạo lần nữa trốn vào trong núi thẳm, chạm mặt Vân Cơ, cưỡi phi cầm cỡ lớn bay lên không, đi về phía bắc.
Giả Vô Quần và Nguyên Tòng phản hồi phủ Thừa tướng, nhiệm vụ của Vân Cơ kết thúc, lại lần nữa trở lại bên người Ngưu Hữu Đạo.
Lần này đi Băng Tuyết Các ở Đại Tuyết Sơn, Vân Cơ chỉ là tiễn đưa, sau khi đưa Ngưu Hữu Đạo tới, Vân Cơ lập tức điều động phi cầm ẩn độn rời đi.
Khách sạn Thải Hồng, Ngưu Hữu Đạo đi vào, trước quầy, nhìn thấy người quen cũ, chưởng quỹ khách sạn Thải Hồng Sở An Lâu.
Chỉ chớp mắt đã nhiều năm như thế, Sở An Lâu vẫn là chưởng quỹ, nhưng Ngưu Hữu Đạo từ lâu đã không phải Ngưu Hữu Đạo năm đó.
Nhìn thấy vị chưởng quỹ này, Ngưu Hữu Đạo cũng không khỏi nhớ tới tình hình năm đó bị đập mặt nhục nhã, nhìn Sở An Lâu gật đầu khẽ mỉm cười, theo tiểu nhị đi phòng khách.
Sở An Lâu hơi nhíu mày, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn người rời đi, hắn ở nơi này gặp qua không biết bao nhiêu loại người, không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác ánh mắt người kia nhìn mình dường như có mùi vị khác biệt.
Ở lại khách sạn Thải Hồng mấy ngày, mấy ngày sau thời điểm tản bộ qua các cửa hàng lớn, tiến vào cửa hàng của Vạn Thú Môn, đúng dịp gặp gỡ chưởng môn Tây Hải Đường đến tuần tra.
Hai người lấy phương thức người quen cũ gặp mặt, sau đó Ngưu Hữu Đạo và Tây Hải Đường đồng hành.
Nửa ngày sau, Tây Hải Đường quang lâm Thiên Hành Tông, chỉ đơn giản hội ngộ chưởng môn Đỗ Vân Tang một chút, sau đó tiếp kiến chưởng môn tiền nhiệm của Thiên Hành Tông… Văn Hoa.
Có thể thuận lợi nhìn thấy hai đời chưởng môn tự nhiên là bởi vì thân phận chưởng môn Vạn Thú Môn của Tây Hải Đường.
Phía sau núi Thiên Hành Tông, trong một động phủ, ở dưới Tây Hải Đường yêu cầu, cho lui những người khác.
Trong tĩnh thất, Văn Hoa ngồi ngay ngắn, râu tóc bạc trắng, tướng mạo đường đường, vuốt râu nói:
“Lão phu từ lâu không hỏi đến sự tình trong môn phái, Tây Hải chưởng môn có sự tình gì sao không nói với Đỗ chưởng môn, lại phải tới gặp ta?
Ngưu Hữu Đạo đứng ở sau lưng Tây Hải Đường lên tiếng.
“Theo ta được biết, năm đó Văn lão chỉ là vì nữ nhi sớm thoái vị, truyền ngôi cho con rể, thế nhưng bởi vì con rể và nữ nhân khác dây dưa, không yên lòng hắn, nên đại quyền của Thiên Hành Tông còn ở trong tay Văn lão.
Đề cập sự tình này, đây là chuyện xấu trong nhà, ánh mắt của Văn Hoa trong nháy mắt lạnh lùng quét tới, hỏi:
“Ngươi là người phương nào?
Ngưu Hữu Đạo trực tiếp lấy ra một quả cầu đá, đập nát vỏ ngoài, lộ ra đồ vật hồng quang lấp loé bên trong.
Văn Hoa có chút ngoài ý muốn.
“Này là vật gì?
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói:
“Vô Lượng Quả!
Văn Hoa cả kinh đứng lên, râu hơi rung động, ánh mắt khó có thể tin.
Tây Hải Đường theo bản năng che trán, có vẻ như lúc đó mình cũng thất thố như vậy.
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào Vô Lượng Quả nói:
“Năm đó, nữ nhi ngươi đánh người của ta, bây giờ ta lấy vật này trao đổi, yêu cầu cũng không cao, rất đơn giản, để người của ta ở trước mặt mọi người trả lại mấy bạt tai kia là được!
Có ý tứ gì? Tây Hải Đường ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đưa Vô Lượng Quả ra nói yêu cầu này, trong nháy mắt có cảm giác thế đạo điên đảo, lúc nào Vô Lượng Quả biến thành tiện như thế?
Cảm giác giống như ta có tiền, ta rất nổi bật, ta có thể muốn làm gì thì làm vậy.
Sau khi kinh ngạc, Tây Hải Đường lại cười khổ, người ta có vật kia, có thể nói năng tùy ý a, để người không có chỗ trống lựa chọn.
Văn Hoa có chút mộng, còn tưởng mình nghe lầm, hoài nghi có phải lầm hay không, cho ta Vô Lượng Quả, chỉ vì trao đổi như vậy? Lúc nào Vô Lượng Quả không đáng giá như thế?
Nữ nhi là bảo bối, nhưng mấy bạt tai so với đạt được Vô Lượng Quả, dường như có chút không đáng nhắc tới nha.
Bất quá hắn tạm thời không nghĩ nhiều, hiện tại quan tâm nhất là đồ vật trước mắt, thật là Vô Lượng Quả sao?
Ánh mắt ổn định ở trên mặt Ngưu Hữu Đạo, lại rơi vào Vô Lượng Quả, thử hỏi:
“Này chính là Vô Lượng Quả?
Ý tứ dường như là muốn xác nhận.
Ngưu Hữu Đạo rất hào phóng, ra hiệu cứ tự nhiên.
Văn Hoa hít sâu một hơi, đã có thể ngửi được mùi hương thấm vào lòng người, chậm rãi đưa tay ra, bắt lấy Vô Lượng Quả, lại từ từ đưa đến trước mắt nhìn xem, lăn qua lộn lại nhìn, kết quả càng xem càng kích động, hô hấp hỗn loạn, tâm tình dường như khó có thể tự kiềm chế.
Cơ bản có thể xác nhận này là một quả cây, nhưng thế gian chưa từng gặp qua trái cây biết phát sáng, hẳn là bảo vật kia không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, hắn cũng không dám trăm phần trăm xác định, dù sao đồ vật này không phải có thể tùy ý cho, huống hồ ngay cả đối phương là ai cũng không biết.
Hắn càng rõ ràng, nếu thật là Vô Lượng Quả mà nói, ý nghĩa sẽ như thế nào, kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại, kỳ ngộ to lớn, nguy hiểm to lớn, một khi để Cửu Thánh biết, chỉ sợ vô phúc tiêu thụ... đồ vật này cực kỳ bỏng tay, lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Người kia quá hào phóng, dễ dàng ném ra, dễ dàng để hắn cầm xem, không sợ hắn nổi lên lòng xấu cướp đi, nhưng vấn đề là hắn dám cướp đồ vật này sao? Để hắn cướp, có bản lĩnh cướp hắn cũng không dám cướp!
Dường như dễ như trở bàn tay, nhưng đột nhiên có người tới, nói đưa hắn Vô Lượng Quả, cũng phải dám muốn mới được.
Trong lòng đủ loại cảm giác, đối mặt hậu quả khó có thể chịu đựng, tâm tình chung quy bình tĩnh lại, trái cây lại muốn như thế nào, cũng phải đàng hoàng thả trở về, bởi vì căn bản không rõ người đến là ai.
“Tôn giá là người phương nào?
Văn Hoa rụt rè thỉnh giáo, đồng thời nhìn Tây Hải Đường, cũng có ý hỏi Tây Hải Đường.
Ngưu Hữu Đạo nhấc tay kéo mặt nạ xuống, lộ ra chân dung.
Nhìn rất lạ mặt, Văn Hoa không nhận thức, hắn và Ngưu Hữu Đạo căn bản chưa từng gặp mặt, nhìn rất trẻ trung, nhưng người có thể cầm ra Vô Lượng Quả, sao dám coi như người bình thường đối xử, lời nói cũng tương đối khách khí.
“Tây Hải chưởng môn, thứ cho lão phu kiến thức nông cạn, không biết vị này là ai?
Tây Hải Đường cười ha ha nói:
“Ngươi khả năng chưa từng gặp, bất quá danh hiệu ngươi hẳn nghe nói qua, hắn là...
Đột nhiên gãi mu bàn tay, có chút không biết nên giới thiệu vị này như thế nào, quay đầu lại nói:
“Đến cũng đến rồi, vẫn là tự ngươi nói đi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn Văn Hoa chắp tay:
“Yên quốc Nam Châu Ngưu Hữu Đạo!
“...
Văn Hoa trừng hai mắt, danh hiệu của Ngưu Hữu Đạo hắn tự nhiên nghe nói qua, chính bởi vì nghe qua, cho nên mới nhìn về phía Tây Hải Đường.
Tây Hải Đường hiểu, đang hỏi hắn là thật hay giả, khẽ gật đầu.
“Không sai được.
Ngón tay gõ mặt bàn, chỉ chỉ Vô Lượng Quả.
“Không phải người từ Thánh cảnh đi ra, làm sao có thể lấy được vật này.
Văn Hoa nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
“Theo lão phu nghe nói, ngươi đã chết ở trong Thánh cảnh.
Ngưu Hữu Đạo thẳng thắn.
“Giả chết thoát thân!
Văn Hoa lại dán mắt vào Vô Lượng Quả.
“Vật này, nghĩ cũng có thể nghĩ ra, tất nhiên là phòng giữ nghiêm ngặt, làm sao có thể dễ dàng cầm được?
Cuối cùng cũng coi như gặp gỡ một người nói "cầm", không phải nói "trộm", Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
“Văn lão tiên sinh, hỏi quá nhiều không có ý nghĩa, chỉ hỏi ngươi muốn hay không muốn mà thôi?
Văn Hoa đưa tay cầm Vô Lượng Quả, lặp đi lặp lại nhìn một chút, lại hỏi Tây Hải Đường.
“Ngươi cũng có?
Tây Hải Đường gật đầu.
“Vô Lượng Thụ có mười hai trái, ta chiếm một trái!
Ước lượng trái cây trong tay, Văn Hoa có chút không rõ:
“Ngươi nói sự tình nữ nhi của lão phu, lão phu nghe qua, Hồng Nương kia theo ngươi, chỉ để nàng xả giận, liền cho lão phu vật này, thực khó có thể tin.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi có thể hỏi Tây Hải chưởng môn, thời điểm ta cho hắn có điều kiện gì không? Không hề có điều kiện kèm theo nào! Văn lão tiên sinh là một ngoại lệ, ai kêu nữ nhi ngươi chọc tới người của ta.
Văn Hoa:
“Như vậy là muốn nữ nhi của lão phu chịu nhục?