Đạo Quân

Chương 1887: Ta để cho ngươi làm càn! (2)




Nghiêm Lập kỳ lạ nói.
“Viên Cương, sao ngươi đến đây?
Hắn đã xui xẻo quá rồi, rút thăm trúng nên phải đến, không ngờ ở đây còn gặp được Viên Cương.
Viên Cương chẳng thấy người này tốt đẹp gì, nên không quan tâm.
Lúc này Toàn Thái Phong mới hỏi Nhạc Quang Minh.
“Nhạc hữu sứ, có chuyện gì vậy?
Còn có một Tả sứ ở Đại Nguyên Thánh Địa.
Một người tọa trấn nhân gian, một người tọa trấn Thánh Cảnh, đều là phụ tá của Hoắc Không, nếu Hoắc Không không ở đây thì có thể giúp hắn canh chừng một tay.
Nhạc Quang Minh không muốn dây dưa với đám người này.
“Đây không phải là chuyện các ngươi nên hỏi.
Toàn Thái Phong lập tức bất mãn, nói.
“Nhạc hữu sứ, chúng ta là người đốc tra nơi này, đều là chức trách, mong rằng ngươi phối hợp.
Nhạc Quang Minh nói.
“Không thể nói ra được, hắn là người Thánh Tôn muốn tìm, nếu các ngươi muốn biết cái gì, có thể trực tiếp đưa tin hỏi Thánh Tôn.
Nghe được là ý của Cửu Thánh, mọi người đều rất ngạc nhiên, Cửu Thánh đưa Viên Cương đến đây làm gì? Bọn họ nhanh chóng nhường đường, không ngăn lại hỏi nữa.
Nhưng vừa lướt qua đám người, đã có mấy phi cầm tọa kỵ từ trên trời bay xuống, một đám người bước đến, vừa vặn chặn đường đám người Nhạc Quang Minh.
Người đi đầu không phải ai khác, chính là Hoa Mỹ Như!
Viên Cương nhìn chằm chằm nàng, mà Hoa Mỹ Như cũng cười như không cười nhìn hắn, trong nụ cười ẩn chưa hận ý khắc cốt ghi tâm, có thể nói là kẻ địch gặp nhau.
Nhạc Quang Minh là người của Đại Nguyên Thánh Địa, chỉ cần làm việc theo quy tắc, cũng sẽ quan tâm đ ến người Vô Song Thánh Địa, hắn trầm giọng nói.
“Hoa Mỹ Như, ngươi muốn làm gì?
Hoa Mỹ Như nói.
“Ta nghe theo pháp chỉ của Vô Song Thánh Tôn, đưa hắn đến Vô Song Thánh Địa.
Nàng vươn tay túm Viên Cương.
Nhạc Quang Minh căng mặt nói.
“ta không thể làm chủ được việc này.
Hắn nghiêng đầu ra hiệu, lập tức có người sau lưng lách mình rời đi, đi mời người có thể làm chủ đến.
Hoa Mỹ Như bình tĩnh đứng chờ.
Chờ một lúc, chưởng lệnh Hoắc Không của Phiêu Miểu Các xuất hiện, hắn từ trên trời bay xuống, dùng ánh mắt lạnh nhạt đảo qua đám người, sau đó đi đến trước mặt Viên Cương, cuối cùng nhìn vào Hoa Mỹ Như.
“Tốt nhất là đừng gây chuyện ở đây, nếu không đừng trách ta không nể mặt.
Hoa Mỹ Như nói.
“Thế nào? Phiêu Miểu Các lớn hơn cả Cửu Thánh rồi sao? Ngay cả Vô Song Thánh Tôn muốn người mà cũng trở thành gây chuyện? Hoắc Không, đừng quyên quy củ của Phiêu Miểu Các.
Hoắc Không nói.
“Đừng ở đây nói bậy, người này đưa cho ngươi không thích hợp, ngươi có thù với hắn, mọi người ai cũng biết, nếu đưa người cho ngươi, nếu như hắn xảy ra chuyện thì sao có thể bàn giao với bên kia?
Người của tám môn phái nhìn nhau, Viên Cương có thù với nữ nhân này? Trận chiến này xảy ra lúc nào vậy?
Hoa Mỹ Như nói.
“Ngươi yên tâm, không chết người được, ta sẽ làm theo quy củ, dù có xảy ra chuyện cũng không liên quan gì đến ngươi, tự có người trên cao gánh cho, Hoắc Không, chẳng lẽ ngươi nghĩ Phiêu Miểu Các trở thành độc nhất vô nhị ở Đại Nguyên Thánh Cảnh sao?
Hoắc Không nói.
“Phiêu Miểu Các chưa thẩm vấn người này, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện, nếu không ngươi cũng chẳng ăn nói được với những Thánh Tôn khác đâu, nếu như bên trên muốn truy cứu trách nhiệm kẻ phá hư quy định, Vô Song Thánh Tôn cũng chưa chắc giữ được ngươi.
Hắn nói xong thì nghiêng đầu ra hiệu.
“Đưa người cho nàng!
Không có đưa hay không, vốn dĩ không ai khống chế Viên Cương cả, Nhạc Quang minh hất tay lên, để cho người xung quanh lui ra, Viên Cương lẻ loi đứng ở chỗ kia.
Hoa Mỹ Như cười lạnh với hắn, nói.
“Dẫn đi!
Viên Cương đưa tay lên, Tam Hống Đao bay đến tay, làm cho người Vô Song Thánh Địa không dám đến gần, bọn họ đã nghe được uy lực của tên này khi xuất đao.
Hoa Mỹ Như tức giận nói.
“To gan! Nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể giương oai, còn không buông đao chịu trói!
Viên Cương nói.
“Muốn công báo tư thì, hãy hỏi thanh đao trong tay ta có đồng ý không đã, ngươi dám chịu một đao của ta nữa không?
Nói đùa gì thế, hắn không ngốc, biết rõ đối phương muốn dùng việc công báo việc tư, sao có thể chủ động khoanh tay chịu tôi được!
Chịu một đao nữa? Người của tám môn phái nhìn nhau, nói như vậy, trước đó đã đánh nhau rồi?
Mà làm cho người ta ngạc nhiên là, Viên Cương dám rút đao ở chỗ này.
Ánh mắt của Hoắc Không cũng nhìn chằm chằm Viên Cương.
Hoa Mỹ Như nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Không, nói.
“Ngươi là chưởng lệnh Phiêu Miểu Các, cứ để cho người ta giương oai ở Vấn Thiên Thành như vậy sao?
Hoắc Không bình tĩnh nói.
“Đã giao người cho ngươi, vậy thì không liên quan gì đến ta nữa, ta chờ ngươi giao người về rồi nói sau, nếu chưa giao, ta sẽ tính sổ với ngươi theo quy định của Phiêu Miểu Các, còn về ân oán cá nhân giữa hai bên, không liên quan gì đến Phiêu Miểu Các hết!
Hoa Mỹ Như nghiến răng nghiến lợi, đối phương muốn nhìn trò cười của nàng, Hoa Mỹ Như bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Viên Cương, quát lên.
“Thả đao xuống!
Sưu! Viên Cương đã xông ra, nâng đao chém thẳng vào Hoa Mỹ Như, người phía sau giật mình, nhưng nhìn thấy uy lực công kích của đối phương, đều vô thức lách mình lùi về sau.
Một băng gấm bên cạnh nhanh chóng phóng đến, ngăn trước bụng hắn, thuận thế cuốn eo Viên Cương, kéo hắn lại.
Viên Cương đã phát lực xông lên, cho dù có tu sĩ thi pháp kéo lại cũng khó khăn, hai chân hắn vẫn trượt trên mặt đất.
Mọi người đều thất kinh, man lực thật lớn, người khác dùng pháp nhãn đều nhìn ra Viên Cương không có chút pháp lực nào.
Có người kéo lại, tốc độ này hoàn toàn không thể đuổi kịp Hoa Mỹ Như, Viên Cương thuận thế nhảy về, dùng đao chém kẻ đang kéo lại.
Nhưng lại có một băng gấm phóng đến, cuốn cổ tay hắn lại, người Viên Cương còn chưa đổ xuống đã bị cưỡng ép kéo lại.
Người trên không trung thấy vậy, lập tức phóng thêm băng gấm ra, quấn cổ tay và cổ chân của Viên Cương lại, trực tiếp treo hắn giữa không trung.
“A…
Viên Cương ngửa mặt lên trời gào thét, trên mặt tràn đầy sự không cam lòng, ra sức giãy dụa, làm cho sáu người đang thi pháp cầm băng gấm kia lắc lư không ổn định được.
Đám người càng thêm kinh hãi, ánh mắt của Hoắc Không cũng lóe lên không ngừng, hắn thầm giật mình, trên đời này có người có sức lực khổng lồ đến vậy sao?
Nhưng thấy sáu người trên không chạm ánh mắt vào nhau, đồng thời ra lực, trực tiếp tung Viên Cương lên cao, sau đó kéo thẳng xuống đất.
Ầm! Viên Cương đập ầm ầm lên mặt đất, khói bụi bay lên bốn phía, đá trên mặt đất bay loạn, cứng rắn đập thành một cái hố.
Sáu người kia tiếp tục lôi kéo băng gấm, ném Viên Cương lên cao, chỉ thấy sáu băng gấm kia liên tục múa may, nhanh chóng trói cơ thể Viên Cương lại.
Sáu người thu tay, bùm! Viên Cương bị đập xuống đất, nhưng trên tay vẫn liều mạng nắm chặt tam Hống Đao, nhe răng trợn mắt, hình như có ý muốn liều mạng, nhưng không thể nào thoát khỏi sự trói buộc của nhiều "Ngọc Tằm Phi Lưu" như thế.
Một bóng người bay đến, Hoa Mỹ Như đá một chân ra, bùm! Viên Cương bị đá bay ra hơn mười trượng.
“Ừ!
Hoa Mỹ Như ngẩng đầu ra hiệu một chút.
Lập tức có hai người bước ra, xách Viên Cương đang bị trói lên.
Hoa Mỹ Như lắc mình đến trước mặt Viên Cương, lộ ra nụ cười lạnh, bỗng nhiên đánh một chưởng lên bụng Viên Cương.
Cạch! Một tiếng ngột ngạt vang vọng, trên mặt Viên Cương hiện lên sự đau khổ.
“Ta để cho ngươi làm càn!
Hoa Mỹ Như cười lạnh một tiếng, lại đánh thêm một chưởng nữa vào bụng Viên Cương.
Đánh liên tục hai chưởng, phát hiện đối phương có thể chịu đòn, Hoa Mỹ Như âm thầm kinh hãi, lửa giận trong lòng ngày càng lớn, nàng liên tục đánh ra.
Trước đó còn sợ đánh chết thì không dễ ăn nói, bây giờ phát hiện đối phương có khả năng chịu đòn, lập tức không khách khí chút nào.
Một chưởng nổ kình phong bốn phía, làm cho hai kẻ đang giữ chặt Viên Cương cũng lảo đảo cả người.
Thấy Viên Cương hằm hằm trừng lớn hai mắt, còn đang chống cự, Hoa Mỹ Như bước lên trước, tiếp tục đánh một chưởng ra, liên tiếp một chưởng lại một chưởng, trong tiếng liên kích cạch cạch, đánh cho quai hàm Viên Cương phồng lên.
Cảnh này làm cho người tám môn phái khác đều run rẩy, không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng liên lụy đến Thánh Tôn nên không đến lượt bọn họ nhúng tay vào.