Nàng không khỏi cẩn thận sắp xếp lại tiền căn hậu quả, nhớ lại Ngưu Hữu Đạo từng nghe ngóng về Toa Huyễn Lệ từ chỗ nàng, nhớ lại lúc vẽ tranh cố ý để Viên Phương kêu tiểu nhị đến đưa rượu, lại để cho tiểu nhị cầm bức tranh ấy đi lồng khung… Nghĩ kĩ lại đều có đường lối rõ ràng, không khỏi càng nghĩ càng thấy kinh hãi, đây rõ ràng là cố ý tiếp cận Toa Huyễn Lệ, có thể tiếp cận nhưng lại giữ một khoảng cách với Toa Huyễn Lệ, chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?
Trong phòng Viên Phương vẫn còn ôm 50,000 kim phiếu kia lật tới lật lui nhìn xem, trên mặt trong bụng nở hoa, thỉnh thoảng lại lầm bầm lầu bầu oán trách mấy câu, "Đạo gia, mới quen biết nàng ta bao lâu, ngay cả nàng ta là hạng người gì cũng không biết, sao có thể cho nàng ta một lần nhiều tiền như vậy."
Lời này có hơi tùy tiện, nhưng y cũng không nghĩ lại xem y đi theo Ngưu Hữu Đạo được bao lâu, nhanh như vậy đã khăng khăng một mực cho là mình và Ngưu Hữu Đạo mới là cùng một bọn.
Ngưu Hữu Đạo không muốn dông dài với y, chỉ chỉ kim phiếu trên tay y, "Ngươi vào thành dạo chơi đi, tới cửa hàng Khí Vân tông đổi lại Giới Đao mà ngươi đã thế chấp, tiện thể mua một số Linh Nguyên Đan mà ngươi cần dùng để tu luyện nữa."
Viên Phương cười ha ha: "Không vội không vội, ta tích cóp hết cho Đạo gia ngài trước đã."
Tích cóp hết cho ta? Ngưu Hữu Đạo im lặng, biết suy nghĩ của lão lừa trọc này, lại muốn tích cóp để xây chùa miếu gì đó đây mà, cười lạnh một tiếng, "Bây giờ ngươi không tranh thủ nâng cao thực lực của mình, dựng lên chùa miếu, đụng phải quấy rối, ngươi có thể giữ được không? Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh (1), ngươi quên Hầu Tử rồi à?"
Viên Phương hơi sửng sốt, ôm kim phiếu đứng lên, không nói hai lời, đi ra ngoài…
Chưởng quầy về tới quầy thu tiền, ngồi ở phía sau quầy, nghĩ đến 10 vạn kim tệ trong ngực, suy nghĩ hơi nhộn nhạo.
Xua tan suy nghĩ lung tung trong đầu, hỏi tiểu nhị giúp mình trông chừng quán trọ, "Không có việc gì chứ?"
Tiểu nhị trả lời: "Không có việc gì, đúng rồi, vừa nãy Lão Cẩu chạy tới, hình như tìm ngài có chuyện gì đấy ạ."
Chưởng quầy nhăn lông mày, trước đó người Lưu Tiên tông đột nhiên chạy tới ở trọ, hơi không bình thường, hắn ta âm thầm dặn dò Lão Cẩu nhìn chằm chằm, tránh xảy ra chuyện ầm ĩ trong quán trọ, chẳng lẽ thật sự có việc? Xua xua tay nói: "Kêu y tới đây."
"Dạ!" Tiểu nhị nhanh chóng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị tên Lão Cẩu chạy vào, chen vào trong quầy.
Chưởng quỹ nghiêng đầu hỏi: "Có việc gì?"
Lão Cẩu kề sát vào lỗ tai hắn ta thấp giọng nói: "Hai vị Lưu Tiên tông kia thực sự là hơi không bình thường, lén lén lút lút lấm la lấm lét, trước đó vẫn luôn tản bộ trong lâm viên, vừa rồi lúc chưởng quầy không có ở đây, hai người họ âm thầm chạy vào trong phòng Hắc Mẫu Đơn và bọn Lôi Tông Khang, cũng không biết làm những gì. Sau khi hai người họ ra ngoài, Hoàng Ân Bình đi mất, Thôi Viễn thì vẫn còn ở đó."
Lôi Tông Khang? Chưởng quầy lập tức liên tưởng đến Ngưu Hữu Đạo, vuốt vuốt chòm râu thầm nói: "Những người này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn quấy rối tại quán trọ này ư?" Suy nghĩ đầu tiên của hắn ta chính là giữ gìn sự ổn định cho quán trọ Yêu Nguyệt.
Lão Cẩu lắc đầu: "Không biết. Có điều chắc không đến nỗi quấy rối tại quán trọ khách sạn đâu, đừng nói hai người họ, coi như cho trên dưới Lưu Tiên tông một trăm lá gan cũng không dám, đám người Hắc Mẫu Đơn thì càng không có lá gan ấy, ngược lại tên Hiên Viên Đạo không biết có lai lịch gì kia."
Chưởng quầy nghĩ lại thấy cũng đúng, chẳng qua vì lý do cẩn thận, vẫn căn dặn: “Gọi thêm mấy người, kêu họ trông chừng những người này cho kỹ, không cho phép bất kì kẻ nào sinh sự tại quán trọ Yêu Nguyệt!"
"Vâng ạ!" Lão Cẩu khẽ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Đêm đó, Ngưu Hữu Đạo kêu thêm mấy người, ở quán trọ gọi một bàn rượu ngon thức ăn ngon, tính cả đám người Hắc Mẫu Đơn, đây xem như lần đầu tiên cả một đám ngồi ăn cơm cùng một chỗ.
Sau một lần nâng ly cạn chén lấy lòng, Ngưu Hữu Đạo để ly rượu xuống, chính thức thông báo: "Đêm nay mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt, nên thu dọn thì sớm thu dọn đi."
Mấy người nhìn nhau, nghe ý trong câu này, là phải đi ư? Nhất là đám người Hắc Mẫu Đơn, chẳng phải đã nói sẽ ở lại nửa năm à?
Hắc Mẫu Đơn hỏi: "Đạo gia, phải đi ư?"
Đối với xưng hô ‘Đạo gia’ của Hắc Mẫu Đơn, khóe miệng Lôi Tông Khang bỗng mấp máy, bất mãn trong lòng, một con chó nhà có tang cũng dám để cho người ta xưng gia?
Ngưu Hữu Đạo khẽ vuốt cằm, "Ngày mai xuất phát."
Hắc Mẫu Đơn hỏi: "Đi đâu ạ?"
Ngưu Hữu Đạo đáp: "Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết." Hắn vẫn có thói quen nói không hết ý.
Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu, bèn không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là trong lòng nói thầm, không biết cuối cùng vị Đạo gia này muốn làm gì, căn cứ vào đủ loại dấu hiệu trước đó để phán đoán, rõ ràng là muốn tiếp cận Toa Huyễn Lệ, sau khi có thể tiếp cận thành công lại giữ vững khoảng cách.
Nàng cho rằng Ngưu Hữu Đạo đây là đang lạt mềm buộc chặt, nhưng bây giờ lại bảo ngày mai rời đi, đây không giống như là lạt mềm buộc chặt, chẳng lẽ mình đã đoán sai, cuối cùng vị này muốn làm gì đây?
Sau khi ăn xong, Ngưu Hữu Đạo lại đi dạo chợ đêm bên dưới Cổ Thành, đến cửa hàng Vạn Thú môn mua một số trứng Nguyệt Điệp, chuẩn bị ấp ra một con hồ điệp phát sáng, sau này cũng thuận tiện làm việc buổi tối.
Ngưu Hữu Đạo tính một lần mua mười quả trứng bướm, kích cỡ của từng quả tương đương với kích cỡ của thuý ngọc trân châu, trứng bướm bình thường chắc chắn không lớn bằng như vậy.
Giá tiền không rẻ, một quả trứng bướm phải mất 100 kim tệ, mười quả tiêu tốn 1000 kim tệ.
Xài tiền rồi, chẳng qua Vạn Thú môn cũng rất cẩn thận hướng dẫn khách hàng, tặng kèm dụng cụ dùng để ấp trứng, dạy cách khống chế ấp thế nào.
Sau khi một đám trở về quán trọ, tất cả về phòng mình nghỉ ngơi.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Phương thì ở trong phòng hành hạ trứng bướm, lấy một cái hộp gỗ nhỏ lớn chừng bàn tay, mở nắp ra xem xét, mùi thơm ngát sâu thẳm, bên trong là thứ có hình dạng như cháo đủ mọi màu sắc, gọi là Bách Hoa Nê gì đó, theo lời Vạn Thú môn giải thích, là lấy trăm hoa đập nát cộng với bùn biển chế thành.
Trên « Thượng Thanh Thập Di Lục » có ghi chép, trong Bách Hoa Nê này chắc chắn còn có bí phương gì đó, Bách Hoa Nê mà những người khác chế biến căn bản ấp không ra "Tiểu Nguyệt", chỉ có Bách Hoa Nê do Vạn Thú môn chế biến mới được. Mà cũng rất kỳ quái, không biết Vạn Thú môn dùng biện pháp khác biệt gì, trứng ấp được Vạn Thú môn ra ngoài toàn là bướm đực, không có một con bướm cái biết đẻ trứng nào. Có thể nói Vạn Thú môn vẫn luôn nắm chặt con đường làm ra tiền này trong tay của mình.
Dựa theo phương pháp Vạn Thú môn dạy cho, hai người cắt tay của mình, nhỏ không ít máu vào trong hộp gỗ nhỏ, tiếp đó khuấy đều máu của mình và Bách Hoa Nê cho hòa tan hoàn toàn. Sau đó hai người lại lấy một trứng bướm "Tiểu Nguyệt" ra, chôn vào trong bùn hoa này.
Theo lời giải thích của Vạn Thú môn, sau khi trứng bướm được vùi sâu rồi, nó sẽ hấp thu huyết khí và tinh hoa của trăm hoa, đợi đến khi bé sâu tiểu gia hỏa trong trứng phá đất chui lên, sẽ ăn ánh sáng trong hộp Bách Hoa Nê, tiếp đó kết kén lần nữa, đợi khi nó phá kén chui ra, là thành công trở thành một con Nguyệt Điệp phát sáng.
Tóm lại quá trình rất đơn giản, căn bản không cần người mua quan tâm cái gì, Vạn Thú môn đã giúp người mua đơn giản hóa toàn bộ quá trình phức tạp rắc rối, cuối cùng ấp ra Nguyệt Điệp hấp thu huyết khí của ai thì sẽ nhận người đó làm chủ.
Khẽ bôi thuốc trị thương lên vết thương, hai người nhìn nhau cười một tiếng, lấy một cái túi nhỏ tương tự như túi thơm bỏ hộp vào đựng, treo ở trên thắt lưng…
Lôi Tông Khang về phòng ngồi một lúc, lại mở cửa đi ra, sau khi nhìn xung quanh cửa ra vào một lúc, gã bước nhanh rời đi.
(1): Hai câu thơ đầu trong bài Lậu Thất Minh của tác giả Lưu Vũ Tích thời Trung Đường. Dịch nghĩa:
Núi dẫu không cao, có tiên nên danh
Sông dẫu không sâu, có rồng nên linh