Đạo Quân

Chương 1958: Một chiêu kiếm phá Thiên Kiếm Phù (1)




Đột nhiên một vệt ánh sáng sắc bén giống như sét đánh bên trong kiếm cương do Tây Môn Tình Không hóa thành chợt lóe lên rồi biến mất, giống như chỉ thoáng qua.
Ầm! Ánh sáng xoay tròn rực rỡ trước người Ngọc Thương tựa như bị một tia chớp bổ ra, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu, ông tay nhanh chóng cúi đầu nhìn, phát hiện một vệt máu cụt tay, vệt máu từ vị trí cánh tay trái thẳng tới hông phải, sau đó ông ta cảm thấy pháp lực của mình hoàn toàn không thể khống chế, đột nhiên nhìn thấy cơ thể của mình từ từ tách ra.
Ầm ầm hai tiếng rơi xuống đất, hai khúc cơ thể phân ra nện xuống trong chu vi mấy trượng, máu tươi tưới lên ngọn cỏ run rẩy.
Hai người xung kích rớt xuống, sắp đến gần mặt đất.
Nửa người trên lăn hai vòng trên mặt đất liền dừng lại, trong miệng Ngọc Thương vang lên hai tiếng “Ôi, ôi”, trong mắt ngập tràn vẻ khó có thể tin được, lấy thân thử nghiệm, ông ta đã lĩnh giáo được sự chênh lệch giữa mình và Tây Môn Tình Không.
Tây Môn Tình Không rơi xuống đất nhưng vẫn giữ được động tác hai tay vung kiếm lên trời, hai mắt trên khuôn mặt đầy sẹo nhìn chằm chằm Ngọc Thương, đối mặt nhìn Ngọc Thương.
Đột nhiên Tây Môn Tình Không ra tay, cũng không thèm nhìn, hai ngón tay kẹp lại, tấm Thiên Kiếm Phù tung bay hạ xuống kia đã nằm giữa hai ngón tay của y.
Bỗng cơ thể của y lắc một cái, nhanh chóng một kiếm chống đất, trên môi đã là một mảng bầm tím.
Trên khuôn mặt đang nhìn y của Ngọc Thương lộ ra nụ cười thảm, môi miệng giật giật, không biết ông ta muốn nói gì, nhưng lại không phát ra được tiếng nói, hai mắt dần dần tối đi.
Đám người trên bầu trời đuổi theo, có người dựa vào tu vi của mình bay tới, còn có một đám cưỡi chim bay tới.
Bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng đối chiến giữa bầu trời, cũng nhìn thấy tình trạng đầu mình một nơi của Ngọc Thương, tất cả đều cực kỳ hoảng sợ.
Tây Môn Tình Không ổn định thân hình, bước hai bước, một chân đạp lên mặt Ngọc Thương, phất tay giơ kiếm, ánh mắt y lạnh lẽo chỉ về một đám người trên bầu trời đang vọt tới.
Lặng lẽ không tiếng động, y chỉ dùng kiếm chỉ, một đám người đang xông tới lại không dám tới gần.
Thêm vào đó trên tay Tây Môn Tình Không còn cầm một tấm Thiên Kiếm Phù.
Một đám người chia ra thành bốn phía, cách xa, vây nhốt y lại.
Một trưởng lão giống như nhìn ra đầu mối, lớn tiếng quát:
“Y đã trúng độc, không chống cự được bao lâu nữa đâu!
Ý tứ chính là mọi người cứ dây dưa đến khi y chết.
Không ai tới gần! Tây Môn Tình Không nhìn Thiên Kiếm Phù trong tay, đột nhiên vung tay lên, lại ở trước mặt mọi người vứt bỏ tấm Thiên Kiếm Phù kia.
Giây tiếp theo, Tây Môn Tình Không kéo kiếm lao ra, xông thẳng về phía trưởng lão vừa lên tiếng kia.
Y ném Thiên Kiếm Phù xuống là không muốn dây dưa cùng những người này, hoặc là nói không muốn hao tổn với bọn họ nữa, là muốn cho những người này dám đánh một trận với y. Tình trạng cơ thể của y bây giờ chỉ có y hiểu rõ nhất, y kiên trì không được bao lâu nữa.
Quả nhiên khi nhìn thấy y ném Thiên Kiếm Phù xuống, trưởng lão kia cắn răng một tiếng nói:
“Tự tìm đường chết!
Ông ta lật tay lấy ra Thiên Kiếm Phù, thi triển pháp thuật, năng lượng bàng bạc mãnh liệt xông lên, hóa thành một vệt Thiên Kiếm Cương Ảnh, thế như chớp giật đánh về phía kẻ xông tới.
Đột nhiên Tây Môn Tình Không hóa thành kiếm ảnh màu xanh b ắn ra.
Rơi vào trong mắt mọi người Thiên Kiếm Cương Ảnh to lớn giống như sấm sét, kiếm ảnh màu xanh làm giống như chùy, hai thứ va chạm vào nhau.
Kiếm ảnh màu xanh lam không tránh né, hơn nữa tư thế xông đến một lần nữa tăng nhanh, người đứng xem đều kinh sợ, kẻ này lại muốn cứng đối cứng với Thiên Kiếm Phù.
“Vô ngã! Vô Kiếm! Phá!
Giọng nói vang vọng thảo nguyên.
Trong nháy mắt khi kiếm ảnh màu xanh lam va chạm với Thiên Kiếm Cương Ảnh, trong ánh sáng lóe ra màu xanh rực rỡ đẹp đẽ giống như ngọc thạch khúc xạ dưới ánh mặt trời.
Màu xanh giống như một vệt sáng rực rỡ, lấy tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được bạo phát ra, trong nháy mắt xuyên qua Thiên Kiếm Cương Ảnh kia.
Chớp mắt vết sẹo trên mặt đồng thời nứt ra, bắn thẳng đón lấy uy lực công kích của nửa người trên, trong chốc lát y sam xé rách bay tán loạn, búi tóc xổ tung, vết sẹo trên người để trần giống như giấy dán bị xé đi, Tây Môn Tình Không hai tay vung kiếm, khuôn mặt dữ tợn.
Tu vi suốt đời, không tính toán thiệt hơn, không để ý tới, tâm niệm cùng kiếm, cùng thân thể, cùng toàn bộ tu vi hợp lại làm một, trong chớp mắt tỏa ra trên một kiếm này.
Đây là một chiêu kiếm mà khi còn sống sót y không dám đánh ra, tất cả mọi thứ đều hóa thành chiêu kiếm này.
Trong chớp mắt vệt sáng màu xanh rực rỡ chói mắt giống như một ngôi sao xanh đẹp đẽ lướt qua, lại giống như một dải cầu vồng xuyên qua mấy đạo Thiên Kiếm Cương Ảnh kia, đẹp tới mức khiến mọi người phải kinh ngạc.
“Vù...
Tiếng kim loại kỳ lạ vang lên chói tai.
Vệt Thiên Kiếm Cương Ảnh kia giống như dừng lại, ánh sáng màu xanh hiện hình và lóe lên sau lưng trưởng lão kia.
Tây Môn Tình Không xuất hiện sau lưng trưỡng lão kia mười mấy trượng, quỳ một chân xuống đất.
Một tay chống kiếm, y cúi đầu, thở hổn hển dữ dội, tóc tai bù xù, máu tươi từ trong miệng và lỗ mũi tí tách chảy xuống.
Nửa thân trên để trần, trên da thịt những vết sẹo ban đầu giờ đã trở thành những lỗ hổng nứt toét đẫm máu, có thể nhìn thấy từng miếng gân thịt bên dưới, da dẻ giống như miếng vải rách không bọc được đồ.
Bàn tay đang chống kiếm run rẩy dữ dội, cả người giống như không cẩn thận sẽ ngã nhào xuống đất.
Môi của trưởng lão thi triển Thiên Kiếm Phù kia run cầm cập, đứng cứng ngắc tại chỗ, đột nhiên nửa người trên hiện ra từng đường máu.
Ầm! Đột nhiên nổ tung, giống hệt Ngọc Thương, cơ thể ông ta đứt thành hai khúc.
Thiên Kiếm Cương Ảnh gặp năng lượng kỳ dị xung kích xuất hiện tình trạng ngưng trệ, cuối cùng ầm một tiếng vỡ tan.
Oanh! Năng lượng bàng bạc hóa thành cương phong tan vỡ khuếch tán ra bốn phía.
Tây Môn Thời Không giống như trang giấy thổi bay ra ngoài.
Tất cả mọi người xem cuộc chiến lại không cảm thấy y chật vật, trái lại trên mặt từng người lộ ra vẻ kinh sợ, không ngờ một kiếm phá Thiên Kiếm Phù.
Mọi người đều biết uy lực của Thiên Kiếm Phù, trong cảnh giới Kim Đan gần như không ai có thể địch lại.
Hôm nay, bọn họ chẳng những nhìn thấy một tu sĩ cảnh giới Kim Đan mạnh mẽ chống đỡ Thiên Kiếm Phù hơn nữa chỉ vẻn vẹn một chiêu kiếm đã phá vỡ uy lực công kích của Thiên Kiếm Phù, cũng một chiêu kiếm đã tru diệt Thi Phù giả, chuyện này đối với bọn họ mà nói là khó có thể tin được.
Đây là đặc tính tu vi chém giết của Tây Môn Tình Không, y chém giết tranh đấu chưa bao giờ nói tới việc dây dưa, rút kiếm ra phải sắc bén trí mạng. Đây cũng là lý do tại sao lúc trước y cảnh cáo Tam đại phái Vệ Quốc nói: Tốt nhất đừng ép ta phải rút kiếm ra!
Y vừa rút kiếm hoặc là có thể ngăn cản được y, ngăn cản không được phải chết, không cần nhiều chiêu thức thừa thãi, thường thường đều là một chiêu mất mạng.
Đối với những người có mặt ở đây mà nói, thần thoại vô địch của Thiên Kiếm Phù đối phó với tu sĩ Nguyên Anh trở xuống đã sụp đổ, hôm nay chính mắt bọn họ đã chứng kiến sự sụp đổ của thần thoại này.
Tây Môn Tình Không đã trúng độc, đã sắp chống đỡ không được nữa, vậy mà còn một kiếm phá Thiên Kiếm Phù, đây chẳng phải nói uy lực xuất kiếm của gã này còn mạnh mẽ hơn Thiên Kiếm Phù hay sao?
Không ai đau khổ trước cái chết của trưởng lão kia, gần như mọi người đều đã quên, bọn họ từng người một đều khó có thể tin nhìn chằm chằm Tây Môn Tĩnh Không đang giãy dụa trên mặt đất, đều nghĩ tới tên tuổi của y, đệ nhất cao thủ Đan Bảng.
Đây chính là thực lực của đệ nhất cao thủ Đan Bảng?
Tây Môn Tình Không tóc tai bù xù, máu me khắp người, mũi miệng còn đang chảy máu cuối cùng vẫn chầm chầm bò dậy, chống kiếm đứng lên, bàn tay vẫn còn run bần bật, mấy lần muốn ngã xuống, nhưng cuối cùng vẫn là chống đỡ đứng lên.