Đạo Quân

Chương 1962: Xuyên Dĩnh và Trì Thanh Lệ (2)




Đàn ông yêu thích phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ cũng vậy, rất dễ rung động vì vẻ đẹp trai của đàn ông.
Người đàn ông này vừa là mỹ nam tử thiên hạ ít có, lại tao nhã săn sóc như vậy, khiến cho trong lòng Trì Thanh Lệ có cảm giác sung sướng nói không nên lời.
Ảo giác trong lúc hoảng hốt có một phần tiếc nuối, tiếc nuối vì mình là chưởng môn Thiên Nữ giáo, cũng tiếc nuối đối phương cưới các chủ Băng Tuyết các.
Trong lòng mang theo tạp niệm, có điều bề ngoài vẫn là rất rụt rè, từ trong bàn tay đối phương thu lại cánh tay mình.
Xuyên Dĩnh dường như ý thức được không thích hợp, vội vàng nhận lỗi:
“Trì chưởng môn chớ trách, là tại hạ nhất thời lỡ tay, nhất thời thất lễ.
Trì Thanh Lệ nhẹ giọng nói:
“Không sao cả!
Thật sự là không sao cả, nàng ta hoàn toàn không trách đối phương vô lễ. Nhưng phải nói ngược lại, nếu đổi lại là bàn tay xấu xí của người đàn ông nào đó, lại không có thân phận địa vị, nếu đụng vào nàng ta sẽ xúc phạm đến uy nghiêm của chưởng môn Thiên Nữ giáo, có thể sẽ bị nàng ta một chưởng đập chết.
Hai hàng nữ đệ tử bay cùng, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người. Nhìn thấy dáng vẻ này của hai người, trong lòng không khỏi cảm thấy không quá thoải mái.
Cũng không phải bởi vì Xuyên Dĩnh đụng vào chưởng môn khiến các nàng cảm thấy không thoải mái, mà dáng vẻ làm bộ làm tịch kia của Chưởng môn làm các nàng không thoải mái.
Có người cảm thấy sầu lo, lo lắng chưởng môn không khống chế được mình mà xảy ra chuyện không nên, đây chính là chồng của các chủ Băng Tuyết các. Một khi khiến cho các chủ Băng Tuyết hiểu lầm, vậy thì Thiên Nữ giáo thật sự là gặp phiền phức lớn rồi.
Mà có người vẫn là vì dáng vẻ Xuyên Dĩnh quá đẹp mà cảm thấy sầu lo, bản tính tranh giành tình nhân của phụ nữ không phải tu hành bình thường thì có thể xóa đi.
Đương nhiên có mấy lời đều chỉ có thể để ở trong lòng cũng không dám nói ra.
Đường chân trời phía trước mơ hồ xuất hiện thành trì quy mô lớn, Xuyên Dĩnh hỏi:
“Trì chưởng môn, phía trước chính là đô thành của nước Hàn chứ?
Trì Thanh Lệ cười nói:
“Không sai. Sao thế, Xuyên Dĩnh tiên sinh chưa từng tới đô thành Nước Hàn hay sao?
Xuyên Dĩnh:
“Ngược lại là có đến rồi, thế nhưng không có cưỡi chim bay từ trên trời bay tới. Nói ra không sợ bị ngươi chê cười, trước khi quen biết Lạc Nhi, ta chưa bao giờ ngồi trên chim cưỡi. Trước đây không có điều kiện đó, chỉ vội vàng đến, lần này có Trì chưởng môn cùng đi, chắc hẳn ta có thể yên tâm du lịch một phen.
Trì Thanh Lệ cười nói:
“Xuyên Dĩnh tiên sinh nói đùa, cho dù không có ta cùng đi, Xuyên Dĩnh tiên sinh cũng có thể yên tâm du lịch, ta không tin trong kinh đô nước Hàn này còn có người dám làm khó dễ tiên sinh.
Xuyên Dĩnh lắc đầu nói:
“Trì chưởng môn mới thực sự là nói đùa, ta nào có mặt mũi lớn như vậy, trong mắt người đời, ta chỉ là tiểu bạch kiểm bám váy đàn bà mà thôi.
Hắn ta vừa dứt lời, trên mặt mang theo nụ cười khổ.
Trì Thanh Lệ nghiêm mặt nói:
“Tiểu nhân lắm lời, chính là ganh tỵ với tiên sinh, chỉ là một ít lời nói linh tinh, tiên sinh đừng xem là thật. Sau này tiên sinh có rảnh rỗi đến kinh thành cứ việc yên tâm, nếu thật sự có người cả gan làm loạn với ngươi, ta là người đầu tiên không bỏ qua!
Xuyên Dĩnh trêu chọc nói:
“Nếu là quốc quân nước Hàn thì sao?
Trì Thanh Lệ xua tay:
“Tiên sinh lo xa rồi, bệ hạ chính là chi sĩ đọc đủ thứ thi thư lễ nghi, sao lại vô lễ đối với tiên sinh được.
Trong lòng lẩm bẩm một câu, chỉ sợ nịnh bợ ngươi còn không kịp, chỉ cần ngươi đồng ý.
Ba con chim cưỡi bay tới gần Đô thành, lập tức chim tuần tra vọt tới chặn lại, vặn hỏi, thấy đích thân Trì Thanh Lệ pháp giá tới, lúc này mới tránh ra cho đi.
Bay trên bầu trời đô thành, Xuyên Dĩnh chỉ về tòa cung thành diện tích mênh mông nguy nga kia, hơi hưng phấn nói:
“Hoàng cung Nước Hàn.
Trì Thanh Lệ nghe thấy, trong lòng thật sự hơi buồn cười, người ngay cả Thánh địa Băng Tuyết cũng đã đi qua, đó chắc hẳn là một nơi giống như tiên cảnh mới phải, là nơi biết bao nhiêu người ngóng trông, chỉ là hoàng cung thì tính là gì.
“Chẳng lẽ tiên sinh có hứng thú muốn du lịch hoàng cung?
Lập tức Xuyên Dĩnh tỏ ra rụt rè nói:
“Cũng hơi muốn, nhưng không biết có thuận tiện hay không. Hoàng cung của bảy nước ta đều chỉ là ở bên ngoài tường cung nhìn qua, vẫn chưa vào xem bên trong.
Trì Thanh Lệ cũng có thể hiểu được chuyện này, trước đây vị này làm sao có tư cách tiến vào hoàng cung. Thế là nàng ta bèn cười nói:
“Nếu đã đến, tiên sinh không ngại vào xem thử.
Lập tức Xuyên Dĩnh tỏ ra do dự
“Trì chưởng môn, chuyện này có thích hợp không? Sẽ không khiến cho hoàng đế Nước Hàn mất hứng chứ?
Trì Thanh Lệ phát hiện vị này nói chuyện có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cho rằng địa vị thân phận của đối phương không cần phải có mưu đồ gây rối gì với nàng ta.
Nhất thời nàng ta không phản đối còn biểu hiện có mấy phần khoe khoang.
“Nhiếp Chấn Đình là hoàng đế Nước Hàn không sai, nhưng ngôi vị hoàng đế kia của hắn ta là sau khi ta cho phép mới được lên làm, nếu không thì làm sao tới lượt hắn ta, tiên sinh cứ yên tâm đi.
Xuyên Dĩnh thử hỏi:
“Bên trong hoàng cung này Trì chưởng môn thật sự có thể làm chủ?
Trì Thanh Lệ cười yếu ớt nói:
“Làm chủ thì không dám nói, nhưng nói chuyện thì vẫn có thể.
Lúc này Xuyên Dĩnh mới gật đầu
“Được rồi, vậy ta sẽ cùng Trì chưởng môn tiến vào hoàng cung mở mang kiến thức một chút.
Thế là chim cưỡi xông thẳng tới bầu trời của hoàng cung, sau khi gặp phải chặn đường lại nhanh chóng cho đi.
Trì Thanh Lệ đi tới đã kinh động người trong cung, mà Xuyên Dĩnh đi tới càng kinh động Bách Xuyên Cốc và đệ tử Vô Thượng Cung tọa trấn hoàng cung.
Hầu như không cần gióng trống khua chiêng tự báo họ tên gi cả, chỉ dựa vào vẻ đẹp trai hiếm có trên thế gian của Xuyên Dĩnh, cộng thêm sự đối đãi khách sáo của Trì Thanh Lệ đã lập tức làm cho Bách Xuyên Cốc và đệ tử của Vô Thượng Cung đoán được thân phận của hắn ta.
Hai phái đệ tử nhanh chóng trở lại thông báo, rất nhanh trưởng lão Trình Hồ của Bách Xuyên cốc và trưởng lão Liêu Bình Đông của Vô Thượng cung liền vội vã đi tới, mượn cớ chào hỏi Trì Thanh Lệ, hỏi thăm thân phận của Xuyên Dĩnh.
Sau khi biết được thân phận thật sự của Xuyên Dĩnh, thì vô cùng khách sáo.
Rất nhanh, hoàng đế Nước Hàn Nhiếp Chấn Đình cũng đã bị kinh động, vội vã tới bái kiến.
Vốn là lấy thân phận của Nhiếp Chấn Đình, nhìn thấy chưởng môn tam đại phái của Nước Hàn tuy muốn hành lễ, nhưng cũng không cần thất thố vội vã tới như vậy, có thể tự nhiên như vậy là bởi vì thân phận của Xuyên Dĩnh. Cửu Thánh tự mình ngự trị trên toàn bộ thế tục, người bên cạnh đương nhiên cũng là phải cao hơn thế tục một cấp.
Theo lệnh của Hoàng Đế bệ hạ, trong cung lập tức phải bày tiệc lớn, khoản đãi quý khách.
Vẫn là do Xuyên Dĩnh liên tục ngăn cản, lý do là không muốn quá khoa trương, tiệc nhỏ là được rồi.
Hắn ta cố ý như vậy Nhiếp Chất Đình không tiện làm trái, không thể làm gì khác hơn là nghe theo, sai người làm tiệc chuẩn bị tinh xảo một chút.
Tiệc nhỏ cũng cần thời gian, Nghe nói Xuyên Dĩnh là đến tham quan hoàng cung, lúc này Nhiếp Chấn Đình vội bỏ tất cả mọi chuyện trong tay xuống, xung phong nhận việc cùng đi du lịch.
Vốn Trì Thanh Lệ muốn nói không cần hoàng đế và những người khác đi cùng, tự nàng ta có thể đi cùng, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy trước mặt mọi người, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào làm như vậy có phần bất tiện.
Sau khi đã tham quan sơ qua hoàng cung, lúc dạo đến Ngự Hoa viên, nhìn chung quanh đột nhiên Xuyên Dĩnh nói lên một câu
“Thì ra trong hoàng cung chỉ có như vậy à?
Trong lời nói dường như có hơi thất vọng, dường như chỉ là dáng vẻ như vậy mà thôi.
Nhiếp Chấn Đình và người bên cạnh nhìn nhau, Trì Thanh Lệ tiếp lời cười nói:
“Nơi thế tục đương nhiên không sánh bằng tiên cảnh của Băng Tuyết các và thánh địa Băng Tuyết rồi.
Xuyên Dĩnh thử hỏi:
“Trước đây thường nghe nói đại nội hoàng cung tập trung các loại kỳ trân dị bảo, chẳng biết có thể để cho Xuyên mỗ mở rộng tầm mắt hay không?