Đạo Quân

Chương 1964: Ép cho mượn Sơn Hà Đỉnh (2)




Cuối cùng đến cửa kho báu và kêu lên:
“Xương Đức, mời Xuyên Dĩnh tiên sinh vào đi.
Oong! Cửa lớn của kho báu lại mở ra, Xương Đức ở ngoài cửa mời. Nhiếp Chấn Đình cũng ở bên trong cửa đưa tay mời:
“Xuyên Dĩnh tiên sinh, mời tiên sinh đi theo ta.
Mọi người đi vào đều thấy được cửa lớn mật thất đã rộng mở, Xuyên Dĩnh gật đầu và đi theo ông ta vào trong.
Vừa tiến vào mật thất của kho báu, bọn họ phát hiện bảo quang bên trong là do mấy viên dạ minh châu đặt ở hai bên phát ra. Trên đài chính giữa để một cái đỉnh sắt màu đen vuông vắn.
Xuyên Dĩnh bước nhanh về phía trước, vòng quanh cái bàn và nhìn chằm chằm vào cái đỉnh kia, phát hiện phía trên khắc Sơn Hà Phù chạm trổ với khí thế hùng hồn, có vài phần phong thái của Sơn Hà đỉnh.
Sau khi xem xong, đưa tay ở trên chạm đến một trận, phương ngẩng đầu hỏi:
“Đây là Sơn Hà đỉnh sao?
Nhiếp Chấn Đình nặn ra một nụ cười nói:
“Không sai, chính là Sơn Hà đỉnh.
Hai tay Xuyên Dĩnh vung vẩy một chút, ngạc nhiên nói:
“Một cái đỉnh vuông nhỏ như vậy lại là Sơn Hà đỉnh trong truyền thuyết sao?
Trì Thanh Lệ cười nói:
“Người chưa thấy qua có thể sẽ cảm thấy nó hẳn là rất lớn, nhưng trên thực tế chỉ có kích thước nhwvaayj thôi.
Xuyên Dĩnh lại dùng hai tay nâng đỉnh lên và gật đầu:
“Nhìn cẩn thận, ánh sáng màu đen chớp hiện lại biết rất quan trọng rồi!
Mọi người cười gật đầu.
Xuyên Dĩnh ôm đỉnh lật qua lật lại nhìn rồi nói:
“Theo lời đồn đại, đỉnh này là một trong tám bảo vật được Thương Tụng lưu lại từ Võ triều, có thể được xem là thần khí trấn quốc, nói vậy hẳn có chỗ không tầm thường. Các vị có biết nó không tầm thường ở chỗ nào không?
Trì Thanh Lệ nói:
“Thật ra nó chỉ là một cái đỉnh vuông nhỏ thôi. Tám bảo vật vốn lại ở trên tay của mấy vị Thánh Tôn, các Thánh Tôn chắc hẳn cũng nhiều lần kiểm tra nhưng không thấy có gì khác thường, nói vậy phần nhiều chỉ mang ý nghĩa tượng trưng thôi. Các nước phân theo lãnh địa Võ triều nên cầm tín vật của Võ triều làm bằng chứng.
Xuyên Dĩnh kinh ngạc kêu lên một tiếng, lại lật qua lật lại nhìn, khẽ lắc đầu nói:
“Theo ta thấy sẽ không có đơn giản như vậy đâu.
Trì Thanh Lệ cười hỏi:
“Mong được nghe cao kiến của tiên sinh.
Xuyên Dĩnh suy nghĩ một lúc:
“Bây giờ ta cũng không nói rõ được, đợi ta mang về cố gắng nghiên cứu xem có thể tìm ra manh mối gì hay không đã.
- ...
Mọi người lập tức nghẹn lời. Trì Thanh Lệ há hốc mồm nói:
“Mang... Mang về nghiên cứu sao?
Xuyên Dĩnh ngẩng đầu, hỏi:
“Không được sao?
Nhiếp Chấn Đình nghẹn họng nhìn trân trối, vội vàng nhìn Trì Thanh Lệ và liên tục nháy mắt.
Trì Thanh Lệ nuốt nước bọt, vội vàng khuyên can:
“Xuyên tiên sinh, điều này không thích hợp, đây là thần khí trấn quốc của nước Hàn, theo quy định của Phiếu Miểu các, đây là căn bản lập quốc của nước Hàn, thật sự không tiện để cho người khác đưa đi, vẫn mong tiên sinh thứ lỗi.
Xuyên Dĩnh:
“Hồ chưởng môn và bệ hạ cứ yên tâm đi, Xuyên mỗ chỉ mang về nhìn, sau này tất nhiên sẽ trả lại vật không có chút sứt mẻ gì.
Thấy hai người vẫn muốn ngăn cản, hắn ta lại ngắt lời nói:
“Yên tâm, coi như là ta đại biểu Băng Tuyết các mượn tạm, lẽ nào các ngươi còn sợ Băng Tuyết các không giữ lời, mượn đồ không trả sao?
Vẻ mặt Trì Thanh Lệ bối rối:
“Xuyên tiên sinh, vật... Vật ấy thật sự không thích hợp cho bên ngoài mượn.
“Ta nói thích hợp là thích hợp, cứ quyết định như vậy đi.
Xuyên Dĩnh ném lại một câu rồi cứ như vậy ôm đỉnh nhanh chóng rời đi, cũng không để cho đối phương từ chối. Hắn ta biết làm như vậy có chút vô lý, nhưng hắn ta cũng không có cách nào, thật sự nghĩ không ra được cách khác để cho Nước Hàn cho mượn vật ấy, nếu mượn theo cách bình thường thì hắn ta không có khả năng mượn được.
Hắn ta cũng bị ép đến mức này rồi, nếu không thể mượn được vật ấy, hắn ta sẽ không có cách nào chịu nổi hậu quả.
- ...
Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt. Hắn ta cứ lấy đi Sơn Hà đỉnh – thần khí trấn quốc của nước Hàn như vậy sao?
Nhiếp Chấn Đình hoảng sợ, Trì Thanh Lệ cũng bước nhanh đuổi theo Xuyên Dĩnh:
“Xuyên tiên sinh, làm như vậy không thích hợp đâu. Xin ngài hãy nghe ta nói một câu, như vậy thật sự không thích hợp đâu. Nếu không để báo lại với Phiếu Miểu Các trước đã. Nếu như Phiếu Miểu Các đồng ý, chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời, Xuyên tiên sinh muốn mang đi xem bao lâu cũng được.
Xuyên Dĩnh cầm đỉnh, vừa đi vừa nói chuyện:
“Nếu Phiếu Miểu Các truy cứu tới, các ngươi cứ nói là ta đại biểu cho Băng Tuyết các mượn đi là được. Có gì cứ trực tiếp đẩy tới trên người ta đi.
Một đám người hoang mang bước nhanh theo phía sau Xuyên Dĩnh, đúng là hận không thể ấn hắn ta xuống, hoặc trực tiếp cướp đồ về. Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể lo lắng suông, ai có thể cứng rắn ép vị này chứ?
Bị ép không còn cách nào, lại thấy Xuyên Dĩnh như muốn ra khỏi Địa Cung, Trì Thanh Lệ đột nhiên hô to một tiếng:
“Xuyên tiên sinh, nếu tiên sinh nhất quyết mượn đồ đi thì chúng ta không dám ngăn cản, nhưng tối thiểu tiên sinh cũng nên lập một chứng từ, chứng minh là tiên sinh đại biểu Băng Tuyết các mượn đi vật ấy, bằng không sau này lấy gì để chứng minh là tiên sinh mượn đây? Nếu như đồ có vấn đề gì, vậy chúng ta nên làm thế nào cho phải? Nếu tiên sinh không để lại biên lai mượn đồ, chúng ta thực sự khó có thể tuân lệnh, chỉ có thể ngăn cản tiên sinh chờ Phiếu Miểu Các phân phó.
Nàng đã nói đến mức như vậy, Xuyên Dĩnh cũng đành dừng bước, nhìn Trì Thanh Lệ một lúc, cuối cùng gật đầu nói:
“Được!
Đối phương đã nói như vậy, đã đành miễn cưỡng nhượng bộ, hắn ta không viết biên nhận thì không cho hắn ta mang đi, hắn cũng chỉ có thể đồng ý.
Thật ra viết biên nhận với hắn có quan trọng không? Đồ là hắn ta lấy đi, mượn đi Sơn Hà đỉnh. Có chứng từ hay không cũng phải tính đến trên đầu hắn ta, cũng sẽ kinh động tới Thánh cảnh bên kia. Lấy danh nghĩa Băng Tuyết các mượn Sơn Hà đỉnh, món nợ này cuối cùng sẽ quy cho Băng Tuyết Thánh địa bên kia.
Bây giờ hắn ta chỉ có thể khẩn cầu người phía sau nói giữ lời, thật sự chỉ là tạm mượn và sau này sẽ trả lại, bằng không chỉ sợ Tuyết bà bà bên kia là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
Nhưng hắn ta không làm lại không được, nếu không hai bên đều sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Nghe theo chỉ thị của người phía sau thì ít nhất còn có một đường sống.
Viết biên nhận rất đơn giản, giấy và bút mực đều được cầm tới, chứng từ cũng đã lập được, quả thật xác nhận rõ ràng, giao hẹn sẽ trả lại trong vòng một tháng!
Về phần trong một tháng có thể trả hay không, trong lòng Xuyên Dĩnh cũng không nắm chắc, người phía sau có dành cho lợi ích cho cũng không có chỗ dùng.
Để lại chứng từ, Xuyên Dĩnh dùng tấm vải bọc Sơn Hà đỉnh lại xách đi. Trì Thanh Lệ muốn phái người hộ tống, kết quả Xuyên Dĩnh từ chối, bảo không cần!
Trì Thanh Lệ nhìn theo với vẻ mặt không ngừng thay đổi. Chuyện đã đến nước này, nàng làm sao có thể không biết những biểu hiện trước đó đều là giả dối, người ta trước đó không biết là cố ý, mục đích thực sự chính là vì Sơn Hà đỉnh mà tới. Nếu không phải mình thuận theo lời người ta nói, ép bên này, khiến cho bên này không có cách nào chống đỡ, đối phương căn bản không có cách nào mượn đỉnh đi như vậy được.
Đạo lý rất đơn giản, giống như bọn họ không thể cứng rắn cướp đồ trên tay của Xuyên Dĩnh vậy. Nếu không lấy cái đỉnh từ trong mật thất bên này ra, Xuyên Dĩnh cũng không có khả năng cưỡng đoạt.
Nghĩ đến mình trước đó xuân tâm nhộn nhạo, hoa già còn giả vờ xinh tươi, chính nàng cũng thấy hoảng sợ.
Nói tóm lại một câu chính là bị trúng kế!
Nhìn biên lai mượn đồ trong tay, gương mặt Nhiếp Chấn Đình rất bình tĩnh:
“Hồ chưởng môn, nếu như đối phương không trả lại Sơn Hà đỉnh, vậy nước Hàn phải làm thế nào?
Trì Thanh Lệ than thở:
“Nếu thật sự không trả thì vấn đề cũng không lớn, đồ là do con rể của Tuyết bà bà lấy danh nghĩa Băng Tuyết các mượn đi, người của Tuyết bà bà đứng ra, chúng ta không dám không cho, đến chỗ nào cũng nói có thể nói lý được. Luận tới căn bản lập quốc của nước Hàn, Tuyết bà bà phải gánh vác chuyện này, nếu không sau này Băng Tuyết Thánh địa phái người đứng ra làm gì, thiên hạ sẽ không có người nào tin nữa.