“Hoặc là hàng, hoặc là tử chiến với quân Tấn cho đến phút cuối cùng. Tóm lại chúng ta phải chiếm được tiên cơ trước, bằng không đợi đến tình hình chiến đấu rõ ràng thì quân Tần đã quay về, cho dù chúng ta có tập kết chuẩn bị đội ngũ cũng không còn kịp nữa.
“Một khi quân Tần quay trở về xảy ra, nhân mã lưu thủ của Tần quốc sẽ tăng thểm ý chí chống cự ít nhiều, quân ta công chiếm lãnh địa Tần quốc bất lợi.
“Một khi quân Tần bỏ vũ khí trở về đông, quân Tần buông bỏ vũ khí rồi sẽ không có lựa chọn nào khác, sẽ bị Cao Phẩm bức ra Tây Bình quan. Cao Phẩm nắm được Tề quốc đã thành định cục, có quân Tần trợ lực hay không không quan trọng. Tất nhiên hắn sẽ ép quân Tần tuân thủ hứa hẹn quay trở về đất Tần, trả lại vũ khí, hoặc tặng cho một số lương thảo, gây ra phiền toái lớn cho chúng ta.
“Tốt!
Thương Triều Tông dùng quyền kích chưởng, hạ quyết tâm:
“Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán nhất định lâm vào loạn. Quyết định như vậy đi, chiếm tiên cơ trước, động thủ trước. Ta sẽ liên lạc cùng Hàn quốc.
Về phần triều đình Yến quốc, hắn có thể phủi qua. Lợi ích to lớn như vậy, ba đại phái Yến quốc không thể không chiếm.
Mông Sơn Minh chợt nhỏ giọng:
“Cần phải hỏi ý tứ của Đạo gia bên kia một chút.
“Đương nhiên rồi.
Thương Triều Tông khẽ gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo bên kia tuy nói để cho bên này tự chủ làm chuyện của bản thân mình đấy, sẽ không quản nhiều bên này. Tuy nhiên đây không phải là chuyện nhỏ, vẫn phải hỏi ý kiến cho hợp lý. Vạn nhất có điều gì không nhất trí thì sẽ bị lúng túng a.
Kết quả không có gì thay đổi, đối mặt với việc xin chỉ thị của Thương Triều Tông, Ngưu Hữu Đạo chỉ nói một câu: “Các ngươi thấy thế nào cứ làm như thế ấy là được”.
Thương Triều Tông lúc này mới yên lòng, phát hiện vị Đạo gia này cũng có dã tâm lớn đấy. Một chuyện lớn như vậy đều dần dần cũng không xem ra gì rồi, cũng không muốn hỏi nhiều. Nhớ lại hồi đó giao chiến cùng Tống quốc, có thể nói là một mực ẩn nấp theo sát động tĩnh của đại quân, lo sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Trên thực tế, đích xác Ngưu Hữu Đạo đã không quan tâm tới cái gọi là cuộc chiến diệt quốc nữa rồi, hơn nữa đám người Thương Triều Tông còn rất có năng lực.
Phương diện nội chính có Lam Nhược Đình, Lam Nhược Đình có thể xử lý nội chính rất gọn gàng ngăn nắp.
Còn phương diện quân sự thì bản thân Thương Triều Tông cũng không tệ. Huống chi còn có Mông Sơn Minh – một cao thủ về chiến lược, chiến thuật đỉnh cấp như vậy.
Những người này đánh giặc dường như không cần lo lắng sẽ bị thiệt thòi gì. Dù sao bản thân mình cũng không hiểu chuyện đánh giặc, những người này thích làm như thế nào thì cứ làm thế ấy đi. Họ không phải là những người làm loạn, hẳn sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn.
Về phần tu hành giới nếu có vấn đề gì, ba đại phái này hay là ba đại phái khác, ai dám nhảy ra ngoài tìm phiền toái, hắn tự có thể giải quyết giúp nhóm người Thương Triều Tông, dựa vào thế lực hiện tại của hắn thật không đáng lo.
Hắn chỉ có một ràng buộc đối với những người Thương Triều Tông kia. Chính là nhóm thế lực này nhất định phải được hắn nắm giữ trong tay, một khi có ảnh hưởng đối với thế cục mà hắn đối mặt, nhất định hắn phải mang ra sử dụng bất cứ lúc nào.
Sau khi đối mặt ngắn ngủi với Thương Triều Tông, Vân Cơ đưa tới phong tin tức do Thánh Cảnh bên kia truyền đến.
Ngưu Hữu Đạo xem tin tức, sau đó hơi cau mày, lẩm bẩm:
“Dược cốc...
Chỉ trên một hòn đảo, có một số việc không thể giấu được Thất Thánh. Sự việc Nguyên Sắc đi Dược cốc đã bị Lục Thánh khác phát hiện được.
Lục Thánh dùng cái mông cũng có thể đoán được Nguyên Sắc chạy đi tìm Quỷ y để làm gì. Nhất định là vì chữa mắt, còn chuyện chữa trị như thế nào thì không rõ lắm.
Tin tức này là một trong tin tức từ Sa Như Lai bên kia truyền đến. Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ xem, vẫn chưa coi trọng lắm. Chủ yếu là hắn cũng không tiếp cận Dược cốc tốt lắm, vì thế không tiện ra tay.
Căn cứ theo hiểu biết của hắn từ Sa Như Lai, sự tồn tài của Quỷ y đang có chút lúng túng, giế t chết thì đáng tiếc, dường như còn có chút dự bị sẵn để dùng, nhưng nếu quy về một nhà nào đó trong Cửu Thánh, những người khác lại không muốn, vì thế đưa ra một cái đảo nuôi dưỡng vậy thôi.
Trên đảo có người của Cửu Thánh, hiện tại hẳn là người của Thất Thánh. Muốn lấy thuốc gì, Thất Thánh bên kia truyền một lời là Dược cốc bên này sẽ có người nhà sắp xếp an bài.
..
Hàn quốc, trong ngự thư phòng. Hoàng đế Nhiếp Chấn Đình và Đại Tư Mã Kim Tước đang đứng trước địa đồ.
Sau khi xem qua tin tức do Thương Triều Tông truyền đến, Kim Tước cứ đối chiếu bản đồ hết lần này đến lần khác, cuối cùng gật đầu nói:
“Thương Triều Tông nói không sai. Quả thật là có khả năng Cao Phẩm sẽ làm như vậy, chiếm tiên cơ trước rồi mới động thủ. Đây e rằng là từ cặp mắt tinh tường của Mông Sơn Minh.
Nói đến đây thì thở dài một tiếng.
Nhiếp Chấn Đình khẽ cười:
“Đại Tư Mã cớ gì mà than thở?
Kim Tước run tờ giấy trong tay, cười gượng:
“Nếu không có cái này nhắc nhở, lão thần cũng không nghĩ ra việc này. Nhãn quang chiến lược của lão thất phu Mông Sơn Minh kia quả thật là sắc bén, cho thấy lão ta nắm rõ cục diện chiến đấu biến hóa. Chỉ vẻn vẹn nhãn quang liệu địch tiên cơ này, lão thần cảm thấy cũng không bằng. Trên chiến trường, chỉ cần nhở vào nhãn quang ấy là có thể chiếm được lợi ích to lớn. Lão thất phu này sớm hay muộn chính là đại họa của Hàn quốc ta.
Nhiếp Chấn Đình trấn an:
“Đại Tư Mã quá lo lắng rồi. Không phải là Đại Tư Mã không át chế được lão thất phu sắc sảo đó.
Kim Tước lắc đầu:
“Không phải là ta lo lắng thái quá. Ta đã giao thủ với lão ta. Lão thất phu này chỉ cần vừa ra chiến trường là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, gần như là bách chiến bách thắng. Người nào đối mặt cũng phải sợ hãi trong lòng. Trước đó Ngô Công Lĩnh cũng thế, lúc đầu còn dám lớn lối chơi đùa, thái độ không coi ai ra gì, chờ lão thất phu kia vừa xuất núi, Ngô Công Lĩnh đối mặt với lão là hoàn toàn không còn lá gan nào, sợ tới mức chạy khắp nơi.
“Nói ta có thể ngăn được phong mang của lão, chính là phóng đại a. Năm đó thật sự là không ai có thể ngăn cản được hắn. Tiên đế mới xem lão thần là kỳ vọng cuối cùng. Không biết lão thần năm đó cũng bị lão thất phu này bức cho không thể làm gì được. Đánh không thắng được phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể phòng thủ mà thôi. Cuối cùng không thể chạy trốn, lão thần bị bức đến mức phải điều nghiên nghĩ đủ cách phòng thủ. Có thể có nắm chắc phần thắng, ai lại đi một mực phòng thủ như vậy chứ?
Lời này thật ra là nói thật, Nhiếp Chấn Đình nghe xong cười một tiếng, nói ra:
“Đại Tư Mã quá lo lắng. Nhân lực không thể thắng thiên, Đại Tư Mã trẻ tuổi hơn lão ta sẽ chiếm được phần thắng. Mông Sơn Minh tuổi tác không còn nhỏ, đã toan về già, còn có thể sống mấy năm nữa đây? Chỉ mấy năm nữa là lão sẽ chết thôi. Người chết không đáng lo a!
Kim Tước hơi im lặng, ngẫm lại cũng là đạo lý, liền chắp tay nói:
“Bệ hạ anh minh.
..
Hô Diên Vô Hận rút quân toàn diện, không có bất kỳ cử chỉ phòng thủ nào đối với Tấn quốc, khiến cho thiên hạ xao động.
Nhưng thật sự cả kinh vẫn là triều đình Tề quốc.
Quan lớn thân tín dưới tay của Lương thừa tướng bị vọng sát, tức giận không thôi, đương triều tấu lên khiển trách, yêu cầu triều đình nghiêm trị Hô Diên Vô Hận.
Tuy phẫn nộ là có thật, nhưng chỉ là làm cho người bên dưới nhìn một chút thôi, ai có thể làm gì Hô Diên Vô Hận đây? Triều đình có bản lãnh thử hạ chỉ thay đổi Hô Diên Vô Hận xem, lúc này ai dám thay đổi? Đổi người khác cũng không hàng được mấy triệu nhân mã đó.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Binh quyền không phải là một mâm thức ăn, không phải dọn lên bàn rồi ai cũng có thể ăn.
Nhiếp chính thái tử Hạo Hồng vừa giận vừa sợ, Hô Diên Vô Hận trực tiếp vượt qua triều đình, trực tiếp dùng quân lệnh ngự trị trên ý chỉ triều đình là ý tứ gì.