Tiếp đó cầm Tam Hống đao ném xuống, lại nói Lã Vô Song cùng nhau nhảy xuống.
Viên Cương đặt Lã Vô Song nằm dưới mặt đất, rồi quay sang hướng Hạt Hoàng, kêu hai tiếng “ôi ôi”.
Hạt Hoàng đi tới phía trước, đột nhiên chui vào cát, biến mất.
Hai tiếng “ôi ôi” kéo dài của Viên Cương lại đưa tới một con Sa Hạt có hình thể rất nhỏ, nhưng đủ để chở hai người.
Không còn cách nào, hình thể của Hạt Hoàng rất chói mắt, cho dù là vào buổi tối, cho nên chọn con nhỏ hơn thay sức của đôi bàn chân cho ổn thỏa.
Lúc đi bắt Lã Vô Song, phát hiện Lã Vô Song không có phản ứng gì, thăm dò khí tức thì phát hiện khí tức vẫn còn. Lần này đã bất tỉnh một cách đường đường chính chính.
Hắn xách Lã Vô Song leo lên phía sau lưng Sa Hạt, nhìn lên ánh sao mà phân biệt phương hướng, kêu “ôi ôi” một hồi. Sa Hạt chở hai người điều chỉnh phương hướng rồi vội vã rời đi.
Trên đường, Viên Cương cảnh giác cao độ khắp bốn phía.
Còn Lã Vô Song cũng thanh tỉnh một lần trên đường, nhưng ý thức có chút mơ hồ, yếu ớt hỏi một câu:
“Đây là đâu?
Viên Cương không trả lời những câu hỏi như thế này, vẫn tiếp tục quan sát khắp bốn phía, cũng thuận miệng nói một câu:
“Chỉ mong trên đường gặp thuận lợi, không nên có bất cứ phiền phức nào. Nếu không ta chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường làm thịt ngươi cho rồi.
Đây tuyệt đối không phải nói ngoa. Hắn không thể để cho một người như thế chạy mất. Nếu thật sự gặp phải phiền toái, một khi không còn cách nào đưa đến tay Đạo Gia, hắn đành không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải làm thịt nữ nhân này trước tiên...
Mặt trời mọc mặt trời lại lặn. Mặt trời lặn mặt trời lại mọc. Mấy ngày liên tiếp, Ngưu Hữu Đạo một mực canh giữ trên đỉnh núi, ánh mắt trông mong về nơi xa xa, chờ đợi...
Cho dù lúc này mặt trời đã lên cao, Ngưu Hữu Đạo cũng không tham râm mát mà tránh né. Đã mấy ngày nay hắn vẫn chưa chợp mắt chút nào, vẫn một mực duy trì quan sát vùng sa mạc ở phía trước.
Thời gian càng lâu, nỗi lo âu trong lòng hắn càng sâu.
Ở một phương khác, Vân Cơ vẫn đang cưỡi phi cầm tọa kỵ tuần tra qua lại trên không trung sa mạc, từ trên không mắt nhìn xuống sa mạc phía dưới, vẫn tìm kiếm luôn luôn...
Đây là ý của Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo tiếp tục canh chừng tại phương vị đi thông Yêu Ma lĩnh, phòng ngừa vạn nhất Vân Cơ từ Nam Châu quay trở về, canh chừng theo hướng đi thông Nam Châu.
Đây không phải là Ngưu Hữu Đạo vọng đoán. Viên Cương đã tao ngộ Lã Vô Song, nếu có thể thoát thân, rất có khả năng sẽ đi Nam Châu đòi một công đạo cho hắn đấy, nhất định phải tìm hắn nói rõ sự tình. Có một số việc không thể nói rõ trong thư, vì thế rất có thể Viên Cương sẽ đi Nam Châu.
Ngưu Hữu Đạo cũng nhận được tin tức từ Sa Như Lai bên kia truyền đến, tại cửa ra vào Thánh Cảnh, vẫn chưa thấy Lã Vô Song quay trở về Thánh Cảnh.
Chính vì vậy đã cho Ngưu Hữu Đạo một chút hy vọng, cũng vì tin tức này mà Ngưu Hữu Đạo vẫn còn cố trụ ở đây để chờ đợi.
Nếu không phải vì có những chuyện không thể kinh động quá nhiều người, hắn hận không thể điều động một lượng lớn đội ngũ ngồi xổm chờ đợi tại toàn bộ ngoại vi sa mạc.
Nhưng hắn rất lý trí, mặc dù lo âu nhưng biết làm như vậy là không thực tế. Vòng ngoài sa mạc có phạm vi quá lớn, nhiều người hơn nữa cũng với tay không tới. Ngay cả bọn họ cứ ngồi xổm chờ đợi cũng chưa chắc hữu dụng, bởi vì không có cách nào xác định được Lã Vô Song có còn ở Vô Biên sa mạc hay không, hay có thể đã sớm đi khỏi rồi, chỉ là không trở về Thánh Cảnh mà thôi.
Ít nhất, hắn chỉ ôm một chút phán đoán theo đó mà hành sự thôi.
Hiện tại quan trọng nhất là xác định được vị trí của Lã Vô Song, lúc ấy mới có thể đoán được Viên Cương còn sống hay đã chết. Vì thế nếu có biết những nơi nào, hắn đều ra lệnh mở to hai mắt nhìn, chỉ cần phát hiện ra tung tích của Lã Vô Song, phải lập tức truyền tin báo cho hắn biết.
Một khi nắm được thông tin từ Lã Vô Song, hắn lập tức muốn từ bỏ ngồi xổm nơi này chờ đợi, suy tính làm sao để hạ thủ lấy được tung tích hoặc tin tức sống chết của Viên Cương từ Lã Vô Song bên kia.
May mắn là phán đoán cơ bản của hắn vẫn không gặp sơ suất. Vân Cơ tuần tra trên trời cao phát hiện ra dị thường, phát hiện có điểm đen luôn luôn di động trên mặt cát ngoài sa mạc.
Vân Cơ lập tức khống chế phi cầm phi hành hạ độ cao xuống thấp, dần dần nhìn thấy rõ, phát hiện không ngờ lại là một con Sa Hạt đang chạy trên mặt đất, trên thân Sa Hạt còn chở người.
Ý niệm đầu tiên của nàng chính là Viên Cương. Ngoại trừ Viên Cương, dường như nàng chưa nghe nói qua ai có thể khống chế được Sa Hạt.
Lúc này nàng khống chế phi cầm lao xuống, khi tới gần mặt đất, nhìn rõ ràng. Không sai. Quả quả nhiên là Hầu Tử.
Công phu không phụ lòng người!
Vân Cơ mừng rỡ, khống chế phi cầm tọa kỵ chuyển sang hướng thuận cùng với hướng Sa Hạt đang bò, từ từ giảm thấp độ cao phi hành, bay phía trên bên cạnh Sa Hạt.
Viên Cương ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đầy cảnh giác. Vân Cơ dịch dung rồi, hắn không nhận ra được, tay đã nắm chặt đằng chuôi Tam Hống đao.
Dọc theo con đường này, hắn đã gặp nhiều thuận lợi, không nhìn thấy người.
Đây không phải là may mắn, có nguyên nhân Vô Biên các bị phá hủy còn chưa khôi phục chợ giao dịch của tu hành giới, người lui tới ít đi, xác suất gặp được người giữa sa mạc mênh mông dĩ nhiên là không cao a.
Hắn không nghĩ tới điều ấy, đã vội vã muốn thoát khỏi vùng sa mạc này rồi, lại còn bị người theo dõi.
Vân Cơ nhận ra sự hiểu lầm và địch ý của hắn, lúc này nói to lên:. Truyện Đô Thị
“Hầu Tử, là ta đây!
Viên Cương hơi ngẩn ra, vừa nghe thấy giọng nói của Vân Cơ liền mừng rỡ, lúc này gầm lên một tiếng “ôi”. Sa Hạt đang chạy lập tức giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn lại.
Viên Cương đưa tay vẫy vẫy trên không:
“Vân Cơ, nàng ta không ổn rồi. Mau tới cứu người.
Đích xác là không chịu được nữa rồi. Lã Vô Song bị tổn thương rất nặng, đoạn đường này thiếu nước lại không có ai giúp đỡ, Lã Vô Song có thể kiên trì cho tới bây giờ ngay cả hắn cũng cảm thấy đó là kỳ tích, cũng không khỏi bội phục lực sinh mệnh ngoan cường của nhục thân Lã Vô Song.
Vân Cơ lắc mình hạ xuống, rơi vào phía lưng Sa Hạt, mặc cho phi cầm tọa kỵ xoay quanh trên trời.
Người trước mắt y như cháy sém, ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt rõ ràng. Vân Cơ kinh ngạc hỏi:
“Ai vậy? Sao bị thương đến mức trông như quỷ thế này a?
Viên Cương trả lời:
“Là Lã Vô Song.
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem, là ai?
Vân Cơ cho rằng mình nghe lầm. Làm sao Lã Vô Song có thể biến thành hình dạng như quỷ thế kia?!
Nhưng căn cứ theo phán đoán trước kia của Ngưu Hữu Đạo, Hầu Tử rất có thể đi chung cùng Lã Vô Song. Tuy vậy Lã Vô Song trước mắt khiến cho nàng khó mà tin nổi. Đây là Vô Song Thánh Tôn ngự trị người trong thiên hạ đó sao?
Hầu Tử bị Lã Vô Song bắt đi thì lại không sao, ngược lại Lã Vô Song thành ra như vậy, thực tại làm cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Viên Cương vội vã giải thích một câu:
“Nàng ta bị Đạo Gia lưu lại hậu thủ làm trọng thương tại Đệ Ngũ Vực a.
Ánh mắt Vân Cơ lập lòe:
“Hậu thủ ở Đệ Ngũ Vực?
“Đạo Gia?
Lã Vô Song chợt lẩm bẩm một tiếng:
“Là Ngưu Hữu Đạo sao? Nghe nói các ngươi gọi Ngưu Hữu Đạo là Đạo Gia.
Hai người cùng nhìn nhau, chỉ thấy Lã Vô Song đã mở hai mắt ra, ánh mắt trở nên thanh minh, đã xuất hiện dấu hiệu báo trước hồi quang phản chiếu, hiển nhiên là vừa vặn nghe hai người nói chuyện.
Lúc này Viên Cương ngẩng đầu lên, nói:
“Hiện tại không có thời gian giải thích cho ngươi biết, quay lại về từ từ nói cũng không muộn. Cứu người trước, nàng ta sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Vân Cơ chần chờ, thêm vào hình như lúc nãy nói chuyện đã bại lộ về Ngưu Hữu Đạo, không khỏi hỏi:
“Nếu thật là Lã Vô Song, sợ là Đạo Gia muốn trừ cho yên tâm., cứu nàng làm gì?