Đạo Quân

Chương 2166: Đao chém Nguyên Sắc (1)




Đường hầm sụp đổ, đám người đang thi pháp củng cố không gian cũng kinh hãi, tất cả đều nhìn về phía tiếng Hổ Khiếu vang lên, ai cũng lộ ra vẻ kinh hãi, cũng như đang tự hỏi, đó là tiếng gì.
Ngân Nhi là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, nàng quay đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, giống như nhớ ra gì đó, vẻ mặt ai oán nói.
“Đạo Đạo, ngươi đánh ta.
Một câu này của nàng, giống như đánh thức cả đám người.
“Hổ khiếu?
Quản Phương Nghi hỏi một tiếng.
Gia Cát Trì hỏi tiếp.
“Thanh đao trên tay hắn là Tây Vô Tiên Tam Hống Đao?
Lữ Vô Song hoang mang lo sợ, giống như không dám tin hỏi.
“ Ngọa Hổ thức tỉnh?
Vân Cơ chần chờ, nói.
“Ngọa Hổ thức tỉnh, vô địch thiên hạ?
Cũng không dám tin tiếng Hổ Khiếu kia được Viên Cương đánh ra, ngay cả Ngưu Hữu Đạo như muốn nứt cả hai mắt cũng bị ma tính của tiếng Hổ Khiếu này lấy lại tinh thần.
Con đường dưới mặt đất chỉ sụp đổ ở phía Nguyên Sắc đánh ra, còn những nơi khác chỉ bị sụp một đoạn, không ảnh hưởng đến vị trí Nguyên Sắc đứng.
Bởi vì Nguyên Sắc đã bay đến cách đây đủ xa.
Tiếng Hổ Khiếu làm cho đất đá trên mặt đất rơi xuống một tầng, may mắn địa đạo vừa được đào không lâu, phần lớn đất đều còn ẩm ướt, không có bụi bặm gì nhiều.
Tiếng ù ù dừng lại sau lưng Viên Cương đang khom ngươi, hắn đứng cách nơi sụp đổ chỉ nửa trượng, thậm chí có vài cục đất đá lăn đến bên chân hắn.
Viên Cương nhìn chằm chằm thanh đao, đứng cứng đờ như tượng đá, hắn lần đầu tiên phát huy uy lực của Tam Hống Đao đến mức này, còn chưa thích ứng được, cảm giác cả hồn đều bay ra theo một đao kia, khó thoát khỏi trạng thái Nhân Đao Hợp Nhất.
Hít thở không khí màu vàng nhạt quay về phổi, Viên Cương chậm rãi ngẩng mặt lên, phía trước có hai điểm sáng, đó là dạ minh châu trên người Nguyên Sắc.
Dạ minh châu trên người hắn được đặt ở vị trí rất hay, bên quần áo có hai túi nhỏ, trên túi nhỏ có hai mảnh che, hai viên minh châu này được may ngay chỗ nút thắt, bình thường nhét vào trong túi nên không nhìn thấy, lúc nào trời tối thì lật nó ra ngoài là có thể chiếu sáng, rõ ràng là dùng cho người lười.
Nguyên Sắc lẳng lặng đứng ở đó,giống như một người bình thường.
Hai mắt Viên Cương đông cứng lại, lại giống như đang vận sức chờ hành động.
Ở phương hướng sụp đổ, uy lực công kích tạo thành khí lưu thổi quét trở về, làm cho quần áo của Viên Cương bay bay.
Khí lưu bay về phía trước, cũng thổi qua quần áo Nguyên Sắc, lúc này Viên Cương mới phát hiện quần áo Nguyên Sắc bị cắt đôi, ở chỗ lồ.ng ngực đã bị rách một đường, nói đúng hơn là bị cắt. Gió lật phần áo lên, trên da thịt có một đường máu.c
Khí lưu cuốn trở về, Nguyên Sắc bị đẩy lùi về sau một bước, giống như làm vậy mới đứng yên được,
Tiếng hổ gầm dần dần lặng xuống, đất đá không còn rơi xuống địa đạo nữa, tiếng gió cuốn vun vút cũng bình tĩnh lại.
Tiếng hổ gầm dần dần bình ổn, trên địa đạo lạnh rung rơi xuống cát đá cũng đình chỉ, cuốn trở về tiếng gió vun vút cũng bình tĩnh lại.
Trên mặt Nguyên Sắc nở một nụ cười, tiếc rằng nụ cười này có vẻ khó coi, hắn nhìn chằm chằm đao trên tay Viên Cương, giống như hỏi thăm Viên Cương, cũng giống như đang thì thào tự nói.
“Có thể dùng một đao phá nhục thể của ta… Tam Hống Đao? Nộ Hổ rít gào, Bôn Hổ im ắng, Ngọa Hổ khó tỉnh. Ngọa Hổ thức tỉnh, vô địch thiên hạ, đó là thật sao? Bẫy rập, các ngươi bày bẫy rập chờ ta, đúng hay không?
Viên Cương lạnh lùng nhìn hắn, địch chưa chết, chiến ý trên người chưa thu.
Ở một nơi khác, đám người Ngưu Hữu Đạo không nghe được tiếng đánh nhau nữa, điều này có chút không bình thường, nếu như Nguyên Sắc thắng, không thể nào dừng lại không đuổi theo tiếp.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo không quản được nhiều như vậy, cũng không quan tâm đối đầu với Nguyên Sắc có nguy hiểm không, chỉ cần có thể cứu được Viên Cương, hắn tin rằng mình còn có giá trị cho Nguyên Sắc lợi dụng, vì vậy hắn dẫn đầu xông ra, nhanh chóng thi pháp đào lên khỏi khu vực sụp đổ.
Cả khu vực sụp đổ không quá dài, nên bọn họ nhanh chóng chui đến khu vực không bị sụp đổ.
Ngưu Hữu Đạo vừa ngoi đầu lên chui ra, thấy được Viên Cương khom người, hai tay cầm đao như hổ rình mồi, mà phía sau thì có Nguyên Sắc đang chân trước chân sau như muốn lướt qua người Viên Cương.
Hai người giằng co vậy và đều đứng như tượng đá, Viên Cương nhìn chằm chằm, trên mặt Nguyên Sắc vẫn có ý cười.
Bóng người phía sau lóe lên, Quản Phương Nghi cũng vọt ra, nhưng lại dừng lại vì cảnh giằng co trước.
Vân Cơ cũng cầm thương vọt ra, nàng dừng lại lúc nhìn thấy Nguyên Sắc mỉm cười trước mắt.
Không nghe thấy được động tĩnh gì ở bên này, những người khác cũng lần lượt chạy đến, Viên Phương sợ hãi lấm la lấm lét nhìn ngó phía sau.
Lữ Vô Song chậm rãi từng bước đến cuối cùng, thấy trạng thái giằng co trước mắt làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn về phản ứng của Nguyên Sắc.
Ngân Nhi bị tiếng Hổ khiếu cổ quái vừa rồi làm cho khó chịu, ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo hết nhìn đông rồi nhìn tây, vươn tay túm ống tay áo Ngưu Hữu Đạo không chịu thả.
“Khục...
Nguyên Sắc bỗng nhiên ho sặc một tiếng.
Vậy là có đồ vật gì đó không nén lại được, một vòng máu đỏ tươi xuất hiện trước ngực hắn, máu đỏ lan rộng, chảy xuống ướt quần áo trên người.
Chất lỏng màu đỏ chảy xuống dưới, cuối cùng xuất hiện tiếng nước tích tích nhỏ giọt trong không gian yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm xuống dưới quần áo hắn, có máu đỏ chảy xuống, nhiễm ướt ống quần bên dưới.
Cái này là… Tất cả mọi người hiểu ra gì đó, lại nhìn về phía Viên Cương đang cầm đao, trên mặt bọn họ đều hiện lên sự kinh hãi, trong mắt toàn là sự khó có thể tin nổi.
Chiến ý của Viên Cương vẫn sắc bén, hắn vẫn giữ nguyên tư thế hổ vồ, đề phong Nguyên Sắc cao độ, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Mùi máu tươi tràn ngập bay đến.
Máu đã nhiễm đỏ một vùng đất bên dưới, làm cho sắc mặt của Nguyên Sắc đang đứng trở nên tái nhợt, giống như không thể khống chế nổi cơ thể, cả người bắt đầu lắc lư.
Hình như hắn không muốn ngã xuống, chỉ có thể cố gắng cân bằng cơ thể đang nghiêng ngả, nửa trên người lại vặn vẹo tốc độ không thể tin được.
Bộ ngực gãy ngã về phía sau, bị lôi kéo xuống dưới, làm cho cả người ầm ầm ngã về phía sau, đập trên mặt đất.
Nguyên Sắc? Đại Nguyên Thánh Tôn? Một đám người vội vàng chạy đến đều chấn kinh, sợ ngây người!
Một con dơi lông trắng bay từ động phía sau ra, nó bay loạn khắp nơi.
Phách! Viên Cương bỗng nhiên vung đao lên, có cái gì đó rơi xuống, con dơi trắng bị một đao chém ngang, giãy dụa trên mặt đất.
Cuối cùng Viên Cương cũng cầm đao đứng lên, hắn trầm ổn đi đến bên cạnh Nguyên Sắc, cuối cùng đứng bên thi thể Nguyên Sắc mà không nói gì, rơi vào trầm mặc, giống như đang nhớ lại ý cảnh của một đao mình vừa chém ra.
Mấy người Ngưu Hữu Đạo cũng từ từ đi đến, đứng từ trên cao nhìn xuống, phát hiện lồ.ng ngực của Nguyên Sắc đã bị chém đứt hoàn toàn, chỉ có chút da thịt phía sau lưng vẫn nguyên, lồ.ng ngực bị chẻ làm đôi, máu và nội tạng tung tóe nhìn rất buồn nôn.
Nguyên Sắc cứ như vậy mà chết rồi? Bị Viên Cương giế.t chết? Mọi người nhìn thi thể, lại nhìn Viên Cương đứng bên canh, luôn có cảm giác như mình đang nằm mơ, chưa có ai tỉnh khỏi sự kinh tâm động phách trước đó, vậy mà mới đảo mắt đã xong mọi chuyện.
Ngưu Hữu Đạo vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, hắn hỏi Viên Cương.
“Ngươi giết hắn?
Viên Cương hơi gật đầu, hình như cũng không dám tin đó là sự thật, nói.
“Có lẽ!
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Vừa rồi có tiếng hổ khiếu thứ ba, là đến từ Ngoạ Hổ sao?
Viên Cương nhìn thanh đao trong tay, trầm mặc gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Cũng không nghe được tiếng đánh nhau nữa, chỉ nghe được ba tiếng hổ khiếu, quá trình đánh nhau rất ngắn, chẳng lẽ ngươi chỉ chém một đao?
Viên Cương gật đầu, đáp.
“Vâng, chỉ một đao!
Hizza! Có mấy người nghe xong thì hít một ngụm khí lạnh, một đao giế.t chết Nguyên Sắc?
Người biết chuyện giống như Vân Cơ, biết thực lực bây giờ của Viên Cương bỗng nhiên tăng mạnh, thậm chí có khả năng liều mạng với cả Thánh La Sát, nhưng không thể tin được rằng hắn chỉ dùng một đao là đã có thể giết. chết Nguyên Sắc.