Đạo Quân

Chương 2171: Chính mình giúp mình




Mất người Nguyên Xuân nhận được tin thì không biết trả lời thế nào, còn La Thu thì thản nhiên nói rằng Nguyên Sắc dám chạy đến Đại La Thánh Địa bắt cóc con gái hắn, tất nhiên là hắn phải ra tay cứu con gái mình về.
Đám người Ô Thường cảm thấy kỳ lạ, tự nhiên Nguyên Sắc bắt con gái La Thu làm gì?
...
Thiên Đô Phong Phiêu Miểu Các, Hoắc không ở giữa đình đài đi đến, đẩy cửa bước vào căn phòng của mình, lúc hắn đi đến trên bàn trà thì khẽ giật mình, chỉ thấy trên bàn có một chiếc hộp nhỏ.
Gian phòng là của mình, hắn chắc chắn rằng đây không phải là đồ của hắn, Hoắc Không nhìn quanh một chút, sau đó thi pháp điều tra chiếc hộp, cuối cùng mới từ từ mở ra.
Chỉ thấy trong hộp có đặt một chiếc nhẫn, hắn vừa thấy đã nhận ra ngay, đó là đồ của Nguyên Sắc, Hoắc Không cầm đồ lên xem, đúng là không sai.
Hắn tranh thủ thời gian mở ra xem tờ giấy bị đè dưới chiếc nhẫn, trên đó có viết một hàng chữ: Nhanh chóng đến Bắc Sơn Nham Cốc!
Đồ của Nguyên Sắc không thể vô duyên vô cớ rời khỏi người được.
Không dám chậm trễ, Hoắc Không thu xếp đồ đạc nhanh chóng rời đi, bên Nam Châu xảy ra động tĩnh lớn như vậy, ở chỗ hắn lại không liên lạc được với Nguyên Sắc, cũng không liên lạc được với Nguyên Xuân, cũng không biết Nguyên Sắc làm vậy là có ý gì, hắn rất muốn biết chuyện gì xảy ra.
Vừa ra cửa không lâu, hắn gặp Nhạc Quang Minh đến đây, trên tay Nhạc Quang Minh còn cầm một chồng tình báo, tất nhiên là đang muốn báo cáo gì đó.
“Tiên sinh!
Hoắc Không đưa tay ngăn lại.
“Nếu không gấp gáp thì nói sai.
Nhạc Quang Minh thấy hắn vội vàng lướt qua, lập tức quay người đi theo.
“Chưởng lệnh muốn đi đâu?
“Lúc về sẽ nói.
Hoắc Không xua tay một cái, ra hiệu không được đi theo, Nhạc Quang Minh đành phải dừng bước.
Đi lấy một con phi cầm tọa kỷ, Hoắc Không đi một mình, không đưa theo bất kỳ ai, bởi vì trên thư có nói, hắn tự mình bí mật đi đến…
Nham Cốc Bắc Sơn, chính là một sơn cốc nham thạch không một ngọn cỏ ở phía bắc tổng đàn của Phiêu Miểu Các.
Sau khi đến, Hoắc Không ở trên không xoay một vòng, sau đó khống chế phi cầm bay vào hẻm núi.
Hắn nhảy xuống khỏi phi cầm tọa kỷ, nhìn xung quanh không thấy bóng người, hơi buồn bực, bỗng nhiên trên hẻm núi có một người xuất hiện, tốc độ rất nhanh, làm cho hắn trở tay không kịp.
Trong nháy mắt giao thủ, thực lực hai bên không cùng một cấp bậc, hắn bị đối phương khống chế trong nháy mắt.
Thực lực người này, Hoắc Không còn nghi ngờ đó là sư tôn Nguyên Sắc, nhưng nhìn dáng người của đối phương, biết không thể là Nguyên Sắc được, hắn trầm giọng hỏi.
“Người nào?
Người đến chính là Gia Cát Trì, chỉ là hắn đeo mặt nạ, cũng không lên tiếng, xách người nhanh chóng lách mình rời đi, vòng qua khe núi, phi thân bay lên, trực tiếp túm người đưa vào trong sơn động trên vách đá dựng đứng.
Đi vào sơn động, Gia Cát Trì thả hắn ra, đưa tay ra hiệu mời vào bên trong.
Một thân pháp lực vẫn như thường, giống như không có ý muốn làm khó mình, Hoắc Không hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là người sư tôn phái đến?
Gia Cát Trì lần nữa vươn tay mời vào bên trong, hắn đành phải mang theo sự nghi ngờ đi vào trong động.
Không lâu sau đã đi đến cuối động, một bên có cửa hang khác, mà bên trong có một người đang đứng, đó là một nữ nhân bình tĩnh.
Thấy rõ mặt của đối phương, Hoắc Không kinh hãi kêu lên.
“Lữ Vô Song?
Lữ Vô Song nói.
“Vào đi, sư phụ của ngươi cũng ở đây.
Sư tôn cũng ở đây? Hoắc Không lập tức bước vào bên trong, hắn nhìn hai bên, không gian trong động không lớn, mà chẳng thấy người nào, đáng lẽ đối phương không cần lừa gạt hắn mới đúng, hắn mở miệng hỏi.
“Sư tôn ta ở đâu?
Lữ Vô Song hất cằm về phía cái rương trước mắt hắn, nói.
“Mở ra xem đi.
Hoắc Không cảnh giác, nói.
“Cái gì?
Lữ Vô Song nói.
“Tự mình xem đi, không cần sợ, nếu ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay.
Hoắc Không không biết lời này của đối phương là thật hay giả, căn cứ vào suy đoán lúc trước của Lục Thánh, có lẽ thực lực của Lữ Vô Song có vấn đề, không biết đã khôi phục lại bình thường chưa, nhưng lúc hắn quay về phía sau lưng, nhìn người vừa ra tay với hắn, biết người này muốn giết mình cũng không khó.
Nói cách khác, muốn làm chết hắn thì không cần quanh co làm gì.
Nghĩ đến đây, hắn phất ống tay áo một cái, thi pháp mở nắp hòm ra, trong nháy mắt ngửi được mùi máu tươi, lại nhìn thứ ở trong rương, vừa nhìn đã biết là có một người chết bị nhét vào trong.
Quan trọng nhất là kiểu dáng quần áo, cơ thể to mọng kia, làm cho hắn phải nghi ngờ sợ hãi, thậm chí yết hầu còn run rẩy liên tục, mãnh liệt ngẩng đầu lên.
“Là ai?
Lữ Vô Song hờ hững nói.
“Thật ra ngươi đã đoán được rồi, cần gì phải cố hỏi lại nữa?
Hô hấp của Hoắc Không hơi hỗn loạn, bỗng nhiên hắn đá một cước vào chiếc rương, ầm! Cái rương bị đánh nát bay ra bốn phía.
Người bị nhét vào trong rương cũng rơi trên mặt đất, lộ ra cơ thể, cũng để lộ khuôn mặt kia ra.
Con ngươi của Hoắc Không bỗng nhiên co rụt lại, rõ ràng là không thể tin nổi, cuối cùng hắn run rẩy ngồi xuống, đưa tay lau bùn đất trên gương mặt kia, đồng thời thi pháp xem có phải là ngụy trang không.
Xác nhận người không sai, hắn từ từ đứng lên, cả người hơi run rẩy, lảo đảo lùi về sau hai bước, hỏi.
“Ai làm?
Lữ Vô Song nói.
“Quan trọng sao? Người này có thể giết được Nguyên mập mạp, có thể thấy được thực lực rồi đấy, ta không tin ngươi có thể vì Nguyên mập mạp mà báo thì, tất nhiên cũng đừng nói với ta về tình thầy trò gì đó.
Nàng không thể nói là do bên Ngưu Hữu Đạo làm ra, nếu có thể nói, nàng đã chẳng xuất hiện ở đây, mà Ngưu Hữu Đạo sẽ tự mình đến.
Trước đó Ngưu Hữu Đạo lộ mặt là do không còn cách nào khác, nếu có lựa chọn, tất nhiên là cố gắng ít lộ mặt mới tốt.
Mà việc này, Lữ Vô Song ra mặt thích hợp hơn Ngưu Hữu Đạo nhiều.’
Không nói đến cái khác, Lữ Vô Song có uy tín và sức thuyết phục rất lớn, đôi lúc Ngưu Hữu Đạo cũng không thể so sánh được, nếu như Ngưu Hữu Đạo ra mặt tìm người như Hoắc Không, chỉ sợ phải quanh co vòng vo mất chục vòng mới có được chút sức thuyết phục.
Ngưu Hữu Đạo cũng tin rằng, đối với Lữ Vô Song mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ, không thể khinh thường năng lực của nàng được.
Trên mặt Hoắc Không hiện lên vài phần mờ mịt, đúng vậy, giữa hắn và Nguyên Sắc mà nói đến tình thầy trò thì đúng là buồn cười, cũng đúng, nếu mất đi Nguyên Sắc làm chỗ dựa, kết cục của hắn sẽ rất thảm.
Hoàn hồn lại, Hoắc Không banh mặt, nói.
“Ngươi đặt chiếc nhẫn này vào trong phòng ta?
Lữ Vô Song nói.
“Mặc dù ta không có thế lực ngoài sáng, nhưng dù sao cũng ở Phiêu Miểu Các nhiều năm như vậy, người xếp vào trong các nhà khác vẫn còn, tìm người đưa chiếc nhẫn này vào Phiêu Miểu Các cũng không phải vấn đề gì, ngươi không cần ngạc nhiên.
Hoắc Không nói.
“Ngươi muốn làm gì?
Lữ Vô Song đáp.
“Có lẽ nên hỏi ngươi phải làm gì mới đúng.
Hoắc Không thở dài một hơi.
“Ngươi biết rồi còn hỏi, ta ngoài đào mệnh ra thì có lựa chọn khác nữa sao?
Lữ Vô Song nói.
“Sau đó lại bị truy sát khắp nơi, ngươi cam lòng sao?
“Không cam lòng thì thế nào…
Hoắc Không nói đến đây, chần chừ nói tiếp.
“Ngươi tuyệt đối đừng nói là ngươi tìm ta để giúp ta.
Lữ Vô Song nói.
“Ta không giúp ngươi, muốn giúp cũng ngươi tự giúp mình. Tất nhiên, ta đây rất sẵn sàng hợp tác với ngươi.
Hoắc Không không hiểu nổi.
“Ta sắp phải đào mệnh, ngươi còn muốn hợp tác với ta làm gì?
Ngụ ý là hắn chẳng còn lợi thế gì mà phải hợp tác cả.
Lữ Vô Song nói.
“Ta nói rồi, quan trọng nhất là ngươi tự giúp mình.
Hoắc Không nói.
”Việc đã đến nước này, ngươi không cần vòng vo nữa, có gì cứ nói thẳng đi.
Lữ Vô Song cười nhạt một tiếng, sau đó hừ lạnh.
“Tốt xấu gì ngươi cũng là chưởng lệnh chấp chưởng Phiêu Miểu Các, mà vì sao Phiêu Miểu Các lại có thể làm cho người trong thiên hạ lo sợ, không phải ngươi cũng biết sao?
Hoắc Không nói.
“Ngươi muốn nói đến các nhãn tuyến của Phiêu Miểu Các?
Lữ Vô Song nói.
“Biết là được rồi, nó chính là thứ làm cho thế lực các phái trong thiên hạ phải sợ Phiêu Miểu Các.