Đạo Quân

Chương 2193: Thiên hạ phong vân tạo ra chúng ta (1)




Ai ngờ có một chưởng ảnh khổng lồ xuất hiện ngay sau khói đen, chưởng ấn to như thiên thạch vọt đến, điên cuồng đánh lên ánh sáng màu lam.
Cạch! Một tiếng va chạm, ánh sáng màu lam hóa thành hình người bay ngược ra ngoài.
Dưới một kích bất ngờ này, Ô Thường đã kiểm tra được thực lực còn lại của Tuyết bà bà, hắn cũng không kiêng kỵ gì nữa, thân hình lóe lên vọt ra, quát lạnh một tiếng.
“Chạy nữa đi?
Côn Lâm Thụ đang khống chế hỏa diễm công kích cảm thấy mắt tối sầm lại, không biết chuyện gì xảy ra, hắn nghe được tiếng quát, lập tức bay đi, xông phá khói đen, đi vào một không gian khác, lần này hắn không chạy sai chỗ, quan trọng nhất là Ô Thường không tiếp tục thi pháp ảnh hưởng đến Vô Biên Ma Vực, vì vậy thấy được cảnh Ô Thường dùng hai tay kiềm chế ánh sáng màu lam kia.
Hình người màu lam thống khổ dãy dụa dưới tay Ô Thường, hai tay bắt lấy tay hắn, chi thấy băng sương đang lan tràn trên tay Ô thường, giống như muốn đóng băng hắn lại. hắc vụ, tiến nhập một mảnh khác không gian, lần này không có chạy sai chỗ, mấu chốt
Ô Thường thi pháp chấn động, băng sương vừa lan ra đến bả vai đã lùi lại tan ra, lúc này tu vi của hắn đã hơn hẳn Tuyết bà bà, áp chế một cách toàn diện.
“Nghe nói loại Băng Linh tu luyện thành tinh như ngươi, nếu có thể giữ lại một chút, thì có thể trùng sinh, lần này ta muốn xem xem ngươi làm thế nào để phục sinh được!
Vừa dứt lời, Ô Thường đã há mồm, khói đen nồng đậm từ trong miệng hắn bay ra, giống như tràn mạnh vào trong miệng Tuyết bà bà, hình như muốn liên lục rót vào cơ thể bà ta.
Côn Lâm Thụ giật mình nhìn tình cảnh trước mắt, không biết Ô Thường muốn làm gì.
Hiển nhiên Tuyết bà bà cũng thấy sự xuất hiện của hắn, giọng nói thống khổ quanh quẩn khắp không gian.
“Tiểu tử, chạy mau, hắn sẽ giết ngươi, ngươi không thể chết, ngươi chắc chắn phải sống cho thật tốt, đợi đến lúc tu vi của ngươi cao đến trình độ như hắn, ta chờ ngươi giết hắn báo thù cho ta!
Ta giết hắn báo thù cho ngươi? Côn Lâm Thụ im lặng, lão yêu bà này nói như vậy, có thể xem như là có lòng tốt nhắc nhở hắn sao? Rõ ràng bà ta đang muốn kícmh thích sát ý trong lòng Ô Thường, kéo hắn làm đệm lưng.
Miệng Ô Thường phun ra hắc vụ nồng đậm, phát ra tiếng cười lạnh quái dị, hắn phát hiện lão yêu bà này đến chết vẫn không cam lòng, trước khi chết vẫn để lại mâu thuẫn, kícmh thích hai người bọn họ nội đấu.
Hắc vụ trong miệng dừng lại, Ô Thường hờ hững lạnh lẽo noi.
“Lão yêu bà, ta tiễn ngươi!
Hai tay bỗng nhiên chấn động, ầm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa, bóng người màu lam nổ tan nát, đồng thời bắn ra mấy luồng hắc vụ mãnh liệt.
Gió mạnh nổ tung đánh lên người, Côn Lâm Thụ thi pháp chống cự, chỉ thấy những mảnh vỡ băng lam hình bông tuyết đang tung bay bốn phía, giống như một trận tuyết lớn rơi.
Chỉ trong chớp nhoáng này, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, cho dù là tu sĩ, cũng lạnh đến mức nhịn không được phải run rẩy.
Mặc kệ Tuyết bà bà nói thật hay nói dối, ít nhất Ngân Cơ đã nói trước, nếu như xong chuyện, hoặc là không thể làm được, vậy thì lập tức thoát thân, Ô Thường là kẻ rất nguy hiểm, tâm ngoan thủ lạt, Hỏa Tính công pháp không khắc chế được hắn, tu vi lại không bằng Ô Thường, sợ là hắn sẽ có khả năng hạ độc thủ với mình.
Mắt thấy đã xong chuyện, giải quyết được Tuyết bà bà, Côn Lâm Thụ lập tức lắc mình chạy trốn.
Kết quả lại phát hiện hắn làm thế nào cũng không bay được khỏi Vô Biên Ma Vực, mà giọng nói lạnh lùng của Ô Thường đã quanh quẩn bên tai.
“ Ngươi muốn đi đâu?
Côn Lâm Thụ mãnh liệt quay đầu đề phòng, chỉ thấy Ô Thường mặc một chiếc áo choàng đang lơ lửng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn hắn.
Côn Lâm Thụ trầm giọng nói.
“Ngươi muốn qua cầu rút ván?
Ô Thường không thừa nhận, cũng không có phủ nhận, hờ hững hỏi.
“Ngươi là ai? Lộ mặt ra, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi không phải chết!
“Không cần ngươi tha. Ngân Cơ nói, nàng nói Vô Biên Ma Vực của ngươi không vây khốn không được ta!
Côn Lâm Thụ nắm chặt hai tay, từ từ nâng cùi chỏ lên.
Ô Thường đạm mạc lấy "A" một tiếng, có cảm giác như là ngươi cứ làm ta sẽ rửa mắt mà đợi, nhưng ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo quét về bốn phía.
Khói đen lập lòe ánh hồng từ bốn phương tám hướng, bỗng nhiên có vô số hỏa kiếm bắn thẳng về phía hắn.
Ô Thướng hất tay áo lên, trong áo choàng tuôn ra khí đen bàng bạc, cả người được bao phủ trong một bàn tay cực kỳ lớn.
Tiếng rít gào dày đặc, hỏa kiếm cắm lên bàn tay khổng lồ, như kiếm cắm lên gỗ, từng nhánh gắn lên phía trên, chi chi đốt cháy khói đen, nhưng lại không xuyên phá được nó.
Côn Lâm Thụ vung hai tay lên, oanh! Tất cả hỏa kiếm đều nổ tung, nuốt luôn bàn tay to lớn vào trong biển lửa.
Côn Lâm Thụ liên tục di động hai tay, chỉ trời, chỉ đất, đầy về phía trước, lùi ra phía sau, đánh ra hai bên.
Chỉ trong chốc lát, khói đen trong toàn bộ Vô Biên Ma Vực đều chấn động.
Ô Thường đang ngưng kết bàn tay to bỗng nhiên chấn động một cái, hắn hất hai tay lên, nhảy ra khỏi bàn tay to lớn, hắn đã thấy được có mấy vạn điểm tinh hỏa đồng thời bùng cháy, sóng lửa mãnh liệt ập vào mặt, hắn quét áo choàng ra che chắn, xông người ra.
Đến lúc xông đến vị trí của Côn Lâm Thụ, nhưng nơi đó đâu còn bóng người nào…
Trên bãi cỏ, Ngân Cơ ngẩng đầu nhìn mây đen trên không trung quay cuồng phát ra tiếng sấm lớn, ánh lửa đỏ tách ra, sau đó bùng cháy khắp nơi, ánh lửa ấm áp đến từ sâu trong mây đen, như muốn thôn phệ hết tất cả.
Thấy tình cảnh đó, Ngân Cơ lập tức đoán ra được, Côn Lâm Thụ đang giao thủ với Ô Thường, lập tức lòng nàng căng thẳng hẳn lên.
Một bóng người từ trên biển lửa trên không trung bắn ra, đi đến gần trong nháy mắt, đó chính là Côn Lâm Thụ, hắn đã thoát thân khỏi Vô Biên Ma Vực.
Ngân Cơ vui mừng, quát lên.
“Đi!
Côn Lâm Thụ lách mình đến cầm tay nàng, có thể nói là dẫn đường, cũng có thể nói là liên thủ, phá vỡ đầm lầy trong nháy mắt, dùng năng lực của mình dẫn đường cho Côn Lâm Thụ trốn xuống đầm lầy.
Sóng lửa trên không trung quay cuồng, một bóng người phá vỡ biển lửa xuông ra, chính là Ô Thường, hắn trừng mắt bay đến, xông thẳng đến chỗ hai người đang phi độn.
Oanh! Xúc tu của Hủ Thi Đằng giống như yêu nghiệt kinh thiên xông ra khỏi đầm lầy, chụp thẳng đến chỗ Ô Thường.
Ô Thường dùng một tay giật áo choàng trên người xuống, hất tay lên, như từng cái tát ngoan độc, cạch cạch vang vong, đánh gục đám xúc tu trong nháy mắt, hoặc trực tiếp chấn cho chia năm xẻ bảy.
Người hắn tiếp tục phóng đến đầm lầy như một ngôi sao băng.
Oanh! Một con Hỏa Long phóng thẳng lên trời, vọt đến chỗ Ô Thường.
Khói đen quanh người Ô Thường tản ra, trong nháy mắt hóa thành một chưởng ảnh lớn, Ma Diễm Diệt Sinh Chưởng, giống như có thể chụp được cả trời đất, trong tiếng nổ lớn, Hỏa Long sụp đổ, ánh lửa văng khắp nơi, tạo thành vô số gợn sóng trên mặt đầm lầy, tầng tầng sóng bùn dạt về bốn phương tám hướng, một chưởng ấn to lớn khắc sâu lên mặt đất của đầm lầy.
Biển lửa trên không trung hóa thành ngàn vạn mưa kiếm, điên cuồng phóng xuống dưới.
Ô Thường đánh một chưởng diệt Hỏa Long, không quan tâm gì nữa, cưỡng ép thi pháp tách bùn đất ra, trốn xuống mặt đất truy sát.
Ngàn vạn mưa kiếm trở thành vô dụng, chưởng ấn khắc sâu vào đầm lầy cũng dần dần bị bùn bao phủ lại.
Dưới mặt đất vang lên một trận tiếng nổ, một bóng người phá đất bay ra, chính là Ô Thường, hắn đứng trên không trung nhìn xuống dưới, sắc mặt lạnh lẽo, không biết hai người kia đã độn thổ đến nơi nào rồi.
Lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy làn khói đen kia đang phiêu đãng, đâu còn mây đen bàng bạc tràn ngập khí thế quay cuồng như lúc trước nữa.
Một mồi lửa! Hắn không ngờ rằng người kia chỉ cần một mồi lửa lả đã có thể đốt cháy được mảnh không gian này, trực tiếp đốt cháy hết ma khí của hắn, lại dùng một mồi lửa đốt phá Vô Biên Ma Vực của hắn.
Chỉ một mồi lửa đã phá được Vô Biên Ma Vực, điều này có ý nghĩa gì?