Đạo Quân

Chương 2234: Hiểu Nguyệt Các bị huỷ diệt (1)




Bách phu trưởng không thể làm gì khác hơn là bảo mọi người cáo lui.
Sau khi ra khỏi cửa, bách phu trưởng thấp giọng nói với mấy người:
“Bảo các huynh đệ thổi lửa nấu cơm.”
Mấy người đó hội ý rời đi, đi thông báo với hơn trăm huynh đệ trong trấn nhỏ.
Lần lượt, trong phòng bếp khắp trấn nhỏ đều dần tỏa ra khói bếp.
Sau khi đặt siêu nước vào, lửa nổi lên bén nồi, hơi trăm người liền lần lượt xuất hiện chia làm hai đường tập kết, sau đó nghênh ngang rời đi từa cửa ra vào ở đầu trấn, lấy danh nghĩa là trở về phục lệnh.
Đám người này cũng không hổ là lính già sa trường, đều là người tuyển chọn kỹ càng để chấp hành nhiệm vụ lần này, tố chất tâm lý đều vô cùng tốt, mỗi người đều không thể nhìn ra chút căng thẳng nào. Người của Hiểu Nguyệt Các cũng không để ý tới bọn họ, cũng không nhìn ra đầu mối gì, mặc cho bọn họ ra vào, không ai đứng ra làm khó dễ, lúc này không tiện để làm khó dễ gì cả.
Nơi chủ tướng xây dựng cơ sở tạm thời, cũng chính là vị Tôn tướng quân kia, nhìn thấy trấn nhỏ bắt đầu tỏa khói thì trầm giọng nói:
“Bắt đầu đi!”
Lập tức có lính liên lạc chạy lên một đống đất cao, hai tay quơ cờ xí, quơ cờ tín hiệu.
Vì vậy đại quân hai bên trái phải bên ngoài trấn nhỏ lập tức phát động, chia trái phải bắt đầu phong tỏa phương vị trước sau...
Trong phòng, đang nghị sự với chư vị trưởng lão, mũi của Lư Uyên chợt mấp máy, ngửi sâu một cái:
“Sao lại có mùi khói nồng như vậy?”
Một trưởng lão nói:
“Các chủ bảo phải thiết yến mà, bên trù phòng đó! Chắc là sau khi trấn nhỏ bị bỏ hoang, ống khói thông khói không thuận lắm.”
Mấy người suy nghĩ một chút cũng phải, dù sao cũng không đến mức bốc cháy, nếu thật sự bốc cháy, bên ngoài có nhiều người như vậy không thể không có phản ứng gì được, sau đó tiếp tục nghị sự.
Ai ngờ không bao lâu sau, đều cảm thấy có phần buồn bực mê muội.
Lúc này mấy người mới phát hiện có chuyện không bình thường, nhanh chóng lắc mình ra ngoài, chỉ thấy bên trong trấn nhỏ đang lãng đãng khói mù, khói mù lại có màu hơi ố vàng, dường như có chuyện gì đó.
Đúng lúc này, có người chạy tới, hô lớn:
“Các chủ, không xong rồi, củi rơm trong phòng bếp bị người ta động tay động chân, rơm củi có lẫn độc phấn, khó độc, đây là khói độc sau khi châm lửa.”
Ban đầu vẫn chưa phát hiện ra mà là sau khi phát hiện khí tức không thoải mái mới nhanh chóng kiểm tra và phát hiện ra vấn đề.
Lúc mọi người đang thất kinh, Lư Uyên còn chưa mở miệng, lại có người lắc mình báo lại:
“Các chủ, tình huống không bình thường, đại quân phía ngoài dường như đã bao vây chúng ta!”
Ban đầu cũng không có ai để ý tới, người phía dưới chỉ cho là bên ngoài điều động nhân mã bình thường, cũng là sau khi phát hiện ra khí tức không thoải mái mới hoài nghi đại quân bên ngoài có hành vi gây rối.
Đám Lư Uyên nhanh chóng bay lên nóc nhà phóng mắt nhìn ra ngoài, vốn dĩ nhân mã đang xây dựng cơ sở tạm thời hai bên trái phải của trấn nhỏ đã phong tỏa bốn phương tám hướng của tấn nhỏ, hai trăm ngàn đại quân chằng chịt vây trấn nhỏ chặt tới mức không lọt một giọt nước...
Ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ánh mắt của Tôn tướng quân trầm lãnh, bên cạnh đang nhanh chóng tạo thành từng hàng nỏ công thành, từng đầu mâu đã dựng thẳng.
Cung tiến thủ đứng thành hàng đã lên tên, đợi lệnh.
Tu sĩ ngụy trang thành binh lính mắt lộ tinh quang.
Các tướng sĩ nhao nhao lấy vải ướt bịt vào miệng mũi, khiến đội hình này có vẻ hơi quái dị.
Khói mù bao trùm trấn nhỏ, thấy ẩn hiện trạng thái rối loại, Tôn tướng quân xem xét thời thế, gặp thời mà lên, đột nhiên quát:
“Giết!”
Một thanh mộc chùy vung lên đập xuống, bịch! Tiếng vang thanh túy, một thanh mâu thép gào thét phong đi như hiệu lệnh tổng tiến công.
Từng thanh mộc chùy nhao nhao quơ lên đập về phía máy móc công thành nỗ, tiếng bắn bùm bùm vang lên liên tục.
Tiếng thét dài khi cương mâu phóng đi, hàn quang bắn ra tứ phía...
“Xông ra!”
Trên nóc nhà Lư Uyên mới vừa gầm lên một tiếng, mát sáng lên, gặp phải cương mâu phóng tới từ trên trời thì “đùng” một tiếng, làm đá phiến trên đất nứt ra, một nửa cắm vào đất.
Tiếp theo là tiếng rít gào như gió bão từ trên trời giáng xuống, từng cương mâu lóe lên hàn quang mang theo khí thế phô thiên cái địa phóng tới.
Từng thanh cương mâu này có thể đánh một lực rất mạnh lên tường thành dễ dàng tạo thành lợi khí công thành, làm đá nứt đất vỡ, ngói bể xuyên tường, lấy thế bắn phá tứ phía bao trùm cả trấn nhỏ.
Khắp nơi là tiếng nổ vang dội, tiếng reo hoang mang nổi lên bốn phía, khắp nơi là người tránh né, cho dù hiệu lệnh hay câu nói gì cũng đều mất đi tác dụng.
Có người đầu mê muội nên dùng sức lắc đầu, đột nhiên thân thể run lên, đã bị cương mâu đâm xuyên qua thân thể ngã xuống đất.
Cũng không thiếu tu sĩ né tránh cương mâu đang phóng tới, liều mạng tìm nơi thích hợp để trốn tránh.
Một vài người trốn ở vại dầu trong góc, lúc trước tên bách phu trưởng kia dẫn người bố trí một vài cái vại dầu, không tránh được có cái bị cương mâu kích phá, nhất thời dầu hỏa chảy tràn bốn phía, tản ra mùi gay mũi.
Bóng đen không ngừng vèo vèo như mây đen bao vây tới, mũi tên dày đặc như mưa cũng bắn tới theo, so với cương mâu, diện tích che phủ dày đặc hơn.
Hai trăm ngàn đại quân, vô số cung tiến thủ giương cung lên trời bắn cung, thay phiên nhau bắn cung không ngừng, duy trì từng đợt sóng liên tục trong trạng thái bắn phá.
Ánh lửa sáng lên, hỏa tiễn thiêu đốt, từng nhánh hỏa tiễn hỗn loạn tung bay trong vũ tiễn tới trấn nhỏ, có cái bắn trúng dầu hỏa, nhanh chóng khiến trấn nhỏ dấy lên ngọn lửa lớn hừng hực.
Bắt đầu hỏa hoạn, khói độc trong trấn nhỏ càng thêm nồng nặc hơn, lửa nóng hừng hực cũng khiến người có ý mượn chướng ngại vật ẩn thân lâm vào khốn cảnh.
Một chi kỵ binh xuất hiện, ù ù bay tới, La Đại An đã trở về dẫn ba nghìn Anh Dương Vũ Liệt Vệ lại xuất hiện.
Hiện thân từ phía trên phong khẩu, đi tới phía sau đại quân vây công, thờ ơ lạnh nhạt lấy thế tấn công bao vây tiễu trừ, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vẻ mặt La Đại An hờ hững.
Trang Hồng cùng Hạ Lệnh Bái cũng ở đó, hai mẹ con đương nhiên biết trong trấn nhỏ là người như thế nào.
Mắt thấy cảnh tượng thảm liệt như vậy, vẻ mặt của hai mẹ con hoảng sợ khó có thể tin!
Núp ở phía sau một cây đại thụ, miệng Lư Uyên phun máu tươi thoát được chính diện lại không thoát được phía sau, sau khi trúng độc thì phản ứng trì độn, tay chân vô lực, lại bị một cây cương mâu xuyên từ lưng, đóng vào trên thân cây.
Bên tai nghe được tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới, phun ra một búng máu tươi, Lư Uyên ngửa mặt lên trời bi hống:
“Thương Triều Tông, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tiếng rên rỉ tê tâm liệt phế, không ngờ lần này lại là một cạm bẫy, nằm mơ cũng không ngờ Thương Triều Tông, quanh co một vòng lớn như vậy lại hạ độc thủ với Hiểu Nguyệt Các.
Vô cùng không thể ngờ được, cho dù là bây giờ, hắn cũng không nghĩ ra được là vì lý do gì.
Lấy Thiên Kiếm Phù trong tay ra, năng lượng bàng bạc tỏa ra từng cương ảnh thiên kiếm bắn cho đại thụ xung quanh nát bấy, ngăn cản vũ tiễn.
Cương ảnh thiên kiếm biến mất, trên người cắm cương mâu, Lư Uyên vừa mới chuyển thân lại có một thanh cương mâu phi đến ngay ngực, ngay tại chỗ đóng đinh hắn trên mặt đất, cơn mưa tên ào tới biến hắn thành một con nhím, ngửa mặt lên trời nôn ra máu không ngừng...
Nỏ công thành ngừng tấn công, chỉ còn tên đang không ngừng tạo ra mây đen phủ kín mà tới.
Nhưng nỏ công thành còn chưa chuẩn bị ngừng tấn công, đang chuẩn bị điều chỉnh góc độ tấn công bất cứ lúc nào, một khi phát hiện ra có người lao ra từ trong trấn nhỏ sẽ lập tức bắn ra tiêu diệt.
Trong đại quân, tu sĩ cầm vũ khsi trong tay thỉnh thoảng nhìn nhau, dĩ nhiên không bỏ phí bất kỳ cơ hội động thủ nào.
Chuyện này cũng đã được chuẩn bị chu đáo, những chuyện trước đó như âm thầm châm ngòi khói độc, trên cơ bản đã biến người của Hiểu Nguyệt Các thành nhuyễn như chân tôm không còn sức phản kháng. Đối mặt với thế tấn công như vũ bão như thế, rất khó có người có thể đột phá vòng vây ra ngoài.