Vân Cơ thò tay lấy lá thư, sau khi xem qua thì liếc nhìn hắn: “Đây có tính là bị ngươi ép chết không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta không định giết y, nhưng y làm ra nhiều chuyện như vậy, ra tay lại ác độc như vậy, ta không có khả năng để cho y giống như không có chuyện gì, nên không tránh được phải trừng phạt mài bớt sự sắc bén của y. Cái chết Tô Chiếu - Hầu Tử trước kia cũng không tránh khỏi có liên quan tới y. Nàng còn không biết tính cách của Hầu Tử ghét ác như thù sao? Chỉ sợ Hầu Tử chưa chắc sẽ buông tha cho y!"
"Nhưng nói là ta ép chết cũng không quá đáng, người này tính tình cao ngạo, ta trước đó lo lắng y không muốn chịu nhục. Nói thật, giữ người này lại, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Cách làm việc của y quá mức ác độc, y có thể nuốt xuống cơn giận kia hay không, có bằng lòng theo ta sống chung hòa bình hay không thì ta cũng không nắm chắc, cho nên ta không suy nghĩ xem có nên giữ y lại hay không. Ta cũng cho y cơ hội sống nhưng chính y lại luẩn quẩn trong lòng."
"Cũng được, y tự sát, chết ở trên tay nước Tấn bên kia, vương gia cũng không cần khó xử. Thiệu Đăng Vân cũng miễn cưỡng xem như có được một công bằng. NẾu Thiệu Đăng Vân không nghĩ ra, nếu như muốn tính sổ thì bảo ông ta tới tìm ta."
Ngón tay chống trên chuôi kiếm run lên, hình như vẫn chưa yên tâm, hắn quay đầu lại nói: "Đoạn Hổ, sắp xếp xác nhận một chút, xác nhận xem có phải y đã chết thật hay không. Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, đừng để cho y giả chết. Nếu y giả chết thì tất nhiên là không cam lòng thất bại, sợ sẽ có hậu hoạn!"
Đoạn Hổ gật đầu: “Được, ta lại đi sắp xếp." Dứt lời, y bước nhanh rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy: “Các phái tìm đám người Cung Lâm Sách sợ rằng đã tìm tới phát điên rồi. Có một số việc có thể bắt đầu trước. Hồng nương trở về thì cho ta biết."
Mấy ngày sau, Thánh cảnh bên kia truyền tin tức, Viên Cương và Quản Phương Nghi đều lần lượt trở về.
Bọn họ cũng đều mang về bản vẽ. Ngưu Hữu Đạo vừa xem bản vẽ vết lõm trên Kim Tự Tháp lại biết mình tìm được rồi.
Sau đó hắn sai người ta triệu tập một đám cao thủ Nguyên Anh kỳ bị giam lỏng đến chính sảnh nghị sự. Một đám người trên thân đều bị cắm không ít ngân châm, bị khống chế tu vi.
Thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện ở cửa chính, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chăm chú qua.
Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Sắc mặt không tệ, xem ra vết thương của các vị đều đã khỏi rồi." Hắn đi tới vị trí phía trên và nhìn thấy Chung Cốc Tử cũng ở đó. Ngồi ở vị trí đầu não không thích hợp, thôi đi, không ngồi nữa, thành thật đứng là được.
Chung Cốc Tử trầm giọng nói: "Ngươi cuối cùng cũng bằng lòng lộ mặt rồi à? Bây giờ ta nên nói ngươi khinh sư diệt tổ, hay là nên khen ngươi có thủ đoạn độc ác đây?"
Ngưu Hữu Đạo: "Sư tôn quá lo lắng rồi, đây chỉ là tạm thời oan ức cho mọi người một chút thôi."
Tây Hải Đường tức giận nói: "Ngưu Hữu Đạo, ngươi đây là qua sông phá cầu!"
Ngưu Hữu Đạo mắt lạnh lẽo quét tới: “Ta qua sông phá cầu thì thế nào? Ngươi muốn chết hay là muốn sống, không muốn sống, bây giờ ta lại giúp ngươi được toại nguyện!"
Nhìn ra được một nhóm người đều đang nến giận, hắn lười nói nhiều với bọn họ nên trực tiếp dùng lời độc ác mở màn.
"Ngươi..." Cơ mặt Tây Hải Đường giật giật, đương nhiên ông ta muốn sống, muốn cãi lại, nhưng nhìn bộ dạng Ngưu Hữu Đạo muốn rút kiếm giết người, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt nên chỉ có thể nhịn.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Những người khác vừa định nói, trong lòng khó chịu nhịn đã lâu không nói ra nhưng lúc này cũng ngây người, ép trở lại.
Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm bước thong thả ở giữa đại sảnh: “Tức giận, mất hứng, ta cho phép. Nhưng các vị đều không phải là người ngu, hẳn cũng biết nếu ta muốn giết các ngươi thì không cần chờ tới bây giờ. Ta mời các vị tới là để giải quyết vấn đề, không phải tới cãi nhau."
Hắn xoay người nhìn quanh, lạnh lùng nói: "Bây giờ ta chỉ hỏi các ngươi một câu, chín Thánh sụp đổ, ta thả các ngươi trở lại, Thiên Hạ Hội sẽ là tình huống gì? Trong lòng các người hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác, sẽ lập tức có một trận tinh phong huyết vũ. Ai muốn xưng bá thiên hạ đều phải hỏi trước xem mình có thể đánh thắng được Tử Kim Động hay không!"
Cung Lâm Sách liếc nhìn xung quanh. Ngoài mặt Tử Kim Động có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: "Đừng quên, ta là trưởng lão của Tử Kim Động, trước không nói tới thực lực của sơn trang Mao Lư của ta cộng thêm Tử Kim Động, nếu thật sự muốn tranh thiên hạ, ta dựa vào cái gì để thả các ngươi trở lại, không nhân lúc giết các ngươi bây giờ thì còn phải đợi tới khi nào?"
Mọi người đều im lặng. Có một số việc trong lòng mọi người đều biết rõ, bọn họ liều mạng chiến đấu với Ô Thường là vì cái gì? Chín Thánh sụp đổ, dĩ nhiên bây giờ đến phiên bọn họ quyết định.
Ô Thường muốn thiên hạ độc tôn, bọn họ đi đến bước này làm sao có thể không có suy nghĩ đó chứ?
Chín Thánh cần phải dựa vào thế lực thủ hạ để khống chế thiên hạ, trước mắt bọn họ tất nhiên cũng muốn dựa vào thế lực của môn phái.
Nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ như vậy, ngày nay thiên hạ chỉ còn bốn nước. Nước Tấn dung hợp địa bàn của nước Tề, Vệ. Nước Tống ở chỗ Vạn Thú Môn lại có địa bàn nhỏ nhất, kể từ đó phạm vi lợi ích nên phân chia thế nào? Chỉ sợ sẽ lập tức xuất hiện một cuộc tranh đoạt, chớp mắt chính là một trận tinh phong huyết vũ.
Nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, không đánh ra kết quả, không chết mấy người, không đánh đến hai bên không thể làm gì khác hơn thì làm sao có thể dừng tay được?
Luận về thực lực cũng rõ ràng, sơn trang Mao Lư đứng đầu, trên tay còn nắm giữ mười vạn Nha Tương, thứ hai là Tử Kim Động. Nếu thật sự muốn đánh lên, những phe khác đều quá sức.
Kể từ đó, vừa tính toán, cơn giận trong lòng không ít người đã giảm xuống phân nửa.
Ngưu Hữu Đạo quan sát phản ứng của mọi người rồi đi tới trước mặt Vương Tôn, nói với y: "Ta không biết ngươi có tham vọng hay không, xem như ta đề phòng là được. Nhưng ta khống chế ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi thôi. Nếu thật sự phải đánh, ngươi không có thế lực của mình, ngươi là người thua thiệt nhất. Sa Như Lai giao ngươi cho ta, ta phải chịu trách nhiệm với giao phó của Sa Như Lai."
Vương Tôn tạm thời không suy nghĩ gì về những điều này, khi xác nhận Ngưu Hữu Đạo không phải muốn qua sông phá cầu thì y đã yên tâm, khẽ gật đầu hỏi: " Huyễn Lệ thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta đã phái người đi đón nàng, chắc hẳn bọn họ đang ở trên đường tới đây, các ngươi sẽ nhanh chóng có thể gặp mặt." Nói tới đây, hắn im lặng một lúc mới nói tiếp: "Trước đó ta không biết mở miệng nói với nàng thế nào, cũng không có mặt mũi nào đối mặt với nàng. Chuyện của Sa Như Lai, đến bây giờ ta vẫn chưa nói cho nàng biết. Chờ nàng tới, chuyện này không có khả năng cứ giấu mãi được, ngươi và ta vẫn phải đối mặt."
Vẻ mặt Vương Tôn có chút buồn bã, lại khẽ gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo bước thong thả tới bên cạnh Côn Lâm Thụ: “Đối với ngươi, ta không phải không yên tâm, mà lo lắng Thiên Hỏa Giáo bên kia. Ngươi không có cách nào vứt bỏ được tình cảm đối với Thiên Hỏa Giáo. Thiên Hỏa Giáo tất nhiên cũng sẽ nhìn trúng thực lực hiện nay của ngươi để tới tìm ngươi. Ngươi cũng sẽ không ngồi nhìn Thiên Hỏa Giáo bị người khác tiêu diệt. Bây giờ cách xa Thiên Hỏa Giáo, đánh nhau chưa chắc đã có lợi cho cả ngươi và Thiên Hỏa Giáo. Nói chung, ta không hy vọng thiên hạ này lại đánh đánh giết giết nữa. Đợi sau khi chuyện ở đây được xử lý ổn thoả tốt đẹp, sẽ bảo Hỏa Phượng Hoàng trở về, ngươi, tạm thời nhịn một chút, xem như ta giam Hỏa Phượng Hoàng làm con tin."
Hắn nói đủ thẳng thắn thành khẩn, Côn Lâm Thụ cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo xoay người nói: "Có lẽ các ngươi đều đang suy đoán, ta rốt cuộc muốn làm gì, câu trả lời là giống như ta vừa nói với y, ta không hy vọng thiên hạ này lại đánh đánh giết giết nữa."