“Không phải ta nói ngươi, ngươi giữ bí mật tạm được, bản lĩnh trục lợi thiên hạ khống chế người thì ngươi lại không tốt. Triệu sư thúc, chỉ vì tâm tư riêng của mình như vậy là không thích hợp đâu, không nên hại người hại mình. Ngươi suy nghĩ xem Thánh Nữ chết thế nào, suy nghĩ xem Đông Quách lão nhi và Đường Mục chết thế nào, hàng năm chiến loạn, thiên hạ này đã có bao nhiêu người phải uổng mạng? Ngươi muốn xuất hiện một người tới đuổi tận giết tuyệt Thượng Thanh Tông sao?"
Triệu Hùng Ca im lặng.
Ngưu Hữu Đạo: "Dẫn theo Thượng Thanh Tông đi vực thứ năm, muốn chấn hưng thì đi vực thứ năm chấn hưng đi. Đi tới vực thứ năm, Thượng Thanh Tông có ngươi ở đó, còn có đám người sơn trang Mao Lư của ta, Thượng Thanh Tông sẽ nhanh chóng quật khởi. Xưng hùng một vực còn chưa đủ sao? Thượng Thanh Tông còn muốn độc bá năm vực à? Không nên quá tham lam. Đi vực thứ năm, các ngươi thích đánh đánh giết giết thế nào cũng được, không nên lại liên lụy tới muôn dân trăm họ trong thiên hạ này nữa, vẽ một vòng tròn, các ngươi ở trong vòng chơi đi, muốn chơi thế nào cứ tận hứng mà làm. Về phần ta, ta thật sự mệt mỏi rồi."
"Chúng ta thôi sao?" Triệu Hùng Ca nhìn về phía hắn: “Ngươi còn không muốn để ý tới Thượng Thanh Tông sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Vì ta mà rất nhiều người chết rồi. Hai tay đã dính đầy máu. TA nói ra không sợ ngươi cười, ta tin nhân quả báo ứng. Không chỉ đối với Thượng Thanh Tông, đối với tất cả, ta chỉ sẽ đứng ngoài quan sát, sẽ không lại tham gia vào nữa. Ta sẽ rời xa những thị phi này."
Triệu Hùng Ca cười: “Người trong giang hồ chỉ mong ngươi tránh né, nhiều người như vậy tiến vực thứ năm, đến lúc đó ta ngược lại muốn xem thử ngươi trốn thế nào." Dứt lời, y xoay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía xa.
Hắn lặng im lơ đãng một hồi, vừa quay người lại, nào ngờ nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp cao lớn đi tới, người này không phải là ai khác, chính là Phượng Nhược Nam.
Phượng Nhược Nam vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với hắn. Đây cũng là ý của Thương Triều Tông. Có một số việc nam nhân mở miệng không thích hợp.
Bây giờ dù sao Ngưu Hữu Đạo cũng không phải tiểu tử năm đó nàng dám giương cung bắn chết trên sông, cả nhà trên dưới đều sẽ phụ thuộc vào hắn. Nghĩ đến chuyện sắp nói, nàng cũng lo lắng không yên.
"Đạo gia." Phượng Nhược Nam tới gần khẽ nhún gối hành lễ.
Nhìn thấy nữ nhân này lộ ra dáng vẻ nhã nhặn như vậy, trong lòng Ngưu Hữu Đạo lại cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Vương phi có việc gì sao?"
Phượng Nhược Nam đoán ý qua lời nói và sắc mặt nói: "Đúng là ta có chút việc, nhưng không biết có nên nói hay không."
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Vương phi khách sáo rồi, luận về quan hệ, người nơi này, chúng ta cơ bản quen biết sớm hơn ai khác, ta là nhớ tình cũ. Trước mắt chỉ có hai người chúng ta, không tính về thân phận và địa vị, chỉ luận về giao tình của chúng ta, có lời gì Vương phi cứ việc nói."
Trong lòng Phượng Nhược Nam có chút cảm động, nhưng chuyện này không thể coi thường được, nên vẫn dè dặt nói: "Vậy xem như thiếp thân lại càn rỡ rồi. Đạo gia, ta nghe được một ít tin đồn nhảm, không biết là thật hay giả. Ta nghe nói quan hệ của Đạo gia và Thanh Nhi có chút thân thiết, một ít tin đồn không chỉ ảnh hưởng tới danh dự của Đạo gia, dù sao Thanh nhi cũng là một nữ tử chưa xuất giá..."
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên ngăn cản: “Không cần đoán nữa, quan hệ giữa ta và quận chúa thật sự rất thân thiết, không dối gạt Vương phi, ta rất thích Thanh nhi. Không biết giải thích như vậy, Vương phi có thoả mãn không?"
Phượng Nhược Nam nghe xong tinh thần phấn chấn, lại thử dò xét nói: "Vậy không biết Đạo gia có tính toán gì với tương lai của Thanh nhi không?"
Ngưu Hữu Đạo trực tiếp nói rõ: “Chỉ cần quận chúa bằng lòng, ta sẵn dàng lấy thiên hạ này đổi với muội muội của Vương gia. Huynh trưởng như phụ thân, chỉ là không biết thái độ của Vương gia thế nào? Đương nhiên, nếu như quận chúa không muốn theo ta, ta cũng không miễn cưỡng."
"A..." Phượng Nhược Nam bị hắn trực tiếp nói như vậy thì luống cuống tay chân, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Ngưu Hữu Đạo lại không phải là người ngu, một đám văn thần võ tướng xúc giục Thương Triều Tông làm gì, dựa vào con đường tin tức của hắn không phải là không biết, trong lòng sớm đã biết rõ. Truyện Tổng Tài
Hai phu thê này cùng đi, còn dẫn theo cả nhi tử đi cùng có mục đích gì, trong lòng hắn cũng biết rõ.
Nhưng những điều này cũng không sao. Hắn sẽ không bởi vì một chút khuyết điểm tham lam nhỏ nhặt nào đó mà phủ nhận ưu điểm của tất cả đám người Thương Triều Tông. Còn ai có thể không có chút tâm tư riêng chứ?
Luận về trị quốc, đám người Thương Triều Tông làm thật sự rất giỏi. Trước đó, Nam Châu dân sinh và phồn vinh, hắn đều có thể nhìn thấy.
Luận về võ lực, đám người Thương Triều Tông đứng hàng đầu, có thể dẹp yên đám gây rối.
Bất luận là văn hay võ thì đám người Thương Triều Tông đều có thể nhanh chóng bình định thiên hạ, khiến thiên hạ bước vào trạng thái sinh sống yên ổn, hồi phục lại nguyên khí.
Nếu như bùn loãng không trát nổi tường, không quan tâm có quan hệ gần gũi thế nào, hắn cũng sẽ không đỡ nổi thế lực Thương thị đi lên.
Phượng Nhược Nam có cảm giác xấu hổ khi người ta nhìn thấu, lời lẽ có phần gượng gạo.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Vương phi có thể nói thái độ của ta cho Vương gia biết, trả lời chắc chắn cho vương gia của chúng ta. Mặt khác, mong Vương phi mời quận chúa tới đây một chút. Ta cũng muốn trực tiếp hỏi thăm về thái độ của quận chúa. Có một số việc không nên kéo dài nữa, cũng nên có một sự kết thúc."
"Hả? À, được." Phượng Nhược Nam liên tục gật đầu, và nhún người hành lễ rồi vội vàng rời đi.
Thương Triều Tông đang nói chuyện cùng đám người Quản Phương Nghi lại nhìn thấy Phượng Nhược Nam trở về thì không khỏi nhíu mày, sao nhanh như thế đã trở về rồi. Đã nói rõ mọi chuyện chưa?
Phượng Nhược Nam bước nhanh tới và xin lỗi đám người Quản Phương Nghi một lát rồi kéo Thương Triều Tông và Thương Thục Thanh qua một bên.
"Sao vậy?" Thương Triều Tông nhìn xung quanh, lo lắng vừa hỏi.
Trong mắt Phượng Nhược Nam lộ vẻ hưng phấn, nắm tay Thương Thục Thanh nói: “Thanh nhi, ta đã giúp muội thăm dò thái độ của Đạo gia. Đạo gia nói rõ ràng cho ta biết, hắn bằng lòng ở cùng với muội, chỉ là không biết thái độ của muội thế nào. Bây giờ Đạo gia đang chờ muội ở bên ngoài, lại chờ một câu nói của muội. Nếu muội đồng ý, quan hệ giữa muội và Đạo gia lại được xác nhận."
"A!" Thương Thục Thanh giật mình kinh ngạc, không ngờ được đại tẩu tự nhiên lén làm ra chuyện như vậy sau lưng mình. Nàng lập tức hoảng sợ: “Đại tẩu đừng đùa Thanh nhi, Đạo gia sao có thể nói thẳng chuyện như vậy được."
Phượng Nhược Nam trừng mắt: "Thanh nhi, đại tẩu đã kiên trì hỏi giúp muội rồi, muội có bằng lòng hay không thì cứ nói một câu. Nếu như muội không muốn, ta lập tức qua từ chối giúp muội." Nàng vừa nói dứt lời liền xoay người rời đi.
"Đại tẩu." Thương Thục Thanh lập tức sốt ruột, kéo cánh tay Phượng Nhược Nam lại.
Phượng Nhược Nam quay đầu nhìn nàng, Thương Thục Thanh xấu hổ, ấp úng không thể nói được tâm tư của mình.
Thương Triều Tông tròn mắt nhìn, ánh mắt lóe lên.
Phượng Nhược Nam thuận thế kéo cánh tay Thương Thục Thanh, trực tiếp lôi nàng đi. Thương Triều Tông đỏ mắt nhìn theo.
Phượng Nhược Nam kéo Thương Thục Thanh tới cửa sơn trang mới xoay người đẩy vào sau lưng nàng, đẩy nàng ra ngoài: “Muội có ý gì thì cứ nói cho Đạo gia biết đi."
Thương Thục Thanh hoang mang một hồi thì Phượng Nhược Nam đã chạy mất.
Đợi phu nhân trở về, Thương Triều Tông lập tức khẽ hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Phượng Nhược Nam khẽ nói: "Đạo gia không hổ danh là Đạo gia, gọn gàng dứt khoát. Hắn nói rõ ràng cho ta biết, sẵn lòng lấy cả thiên hạ đổi lấy muội muội của vương gia! Bây giờ Đạo gia đã tỏ rõ thái độ, nói hắn sẽ không miễn cưỡng Thanh nhi."
Tinh thần Thương Triều Tông phấn chấn, nhưng nhìn muội muội đang đứng nhìn ra ngoài cửa với vẻ xấu hổ bất an, y lại khẩn trương: “Rốt cuộc nha đầu Thanh nhi có ý gì?"