Viên Cương yên lặng gật đầu, thứ càng nguy hiểm càng không thể tùy tiện truyền ra!
Đúng lúc này, dưới sườn núi có tiếng hò hét: “Cương Tử ca, Đạo ca nhi!”
Các thiếu niên rửa mặt mũi xong lại sinh long hoạt hổ, vừa ầm ầm chạy lên trên núi vừa kêu gào hô gọi, rất buông thả, so với hoàn cảnh ở đây có vẻ hơi thiếu quy củ.
Ngưu Hữu Đạo xoay người nhìn lại mỉm cười.
Viên Cương trầm giọng cảnh cáo: “Nơi này không phải thôn nhà mình, đừng để cho người ta cười cho, sau này phải gọi Đạo gia!”
“Đạo....Đạo gia?” Mấy người ấp úng có vẻ không quen, có người vò đầu cười trừ.
Viên Cương quay lại nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, tên của họ không có ý nghĩa gì, nói ra thực khiến người ta chê cười, ngươi khá hiểu mấy chuyện này, cho họ vài cái tên khác đi.”
Sự thực đúng như hắn ta nói, ở thôn Tiểu Miếu, cái tên Viên Cương của hắn ta coi như hay lắm rồi, cũng là vì được người qua đường đặt cho. Những người khác không phải Viên Đại Bổng thì là Ngưu Nhị Cẩu, khắp cả thôn, gọi ra cái tên nào cũng khiến người ta bật cười.
Còn Ngưu Hữu Đạo, theo Viên Cương nghĩ, cái tên Ngưu Hữu Đạo này không phải là đạo trong đạo đức, cũng không phải đạo trong đạo nghĩa, mà là đạo trong con đường. Ý là con trâu có đường đi của mình, người bình thường sẽ không ai lấy cái tên kỳ quái như thế, chỉ là cái tên này phối với thân phận của Đạo gia bây giờ đã thay đổi, khác hẳn với Ngưu Hữu Đạo đang làm việc nhà nông trong thôn.
Thực ra, trong thôn Tiểu Miếu không có họ lạ, phần lớn nếu không phải họ Ngưu thì là họ Viên.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, không từ chối, nhìn bốn người một lượt, cuối cùng nhìn Viên Cương. Hắn có thể hiểu hắn ta muốn gì, gằn từng tiếng đọc: “Nhanh như gió, tĩnh lặng như rừng cây, xâm lược như lửa, bất động như núi! Phong...Lâm...Hỏa...Sơn!”
Hắn nói trúng tâm tư Viên Cương, Viên Cương thích, gật đầu, không dị nghị gì, quay lại chỉ vào mấy người: “Đại Bổng, sau này ngươi tên Viên Phong. Mãnh Tử, sau này tên ngươi là Ngưu Lâm. Tiểu Cẩu Tử, sau này tên ngươi là Viên Hỏa. Đại Oản, sau này tên ngươi là Ngưu Sơn!”
“Ta tên Viên Phong! Ngươi là Ngưu Lâm..!” Bốn người vui vẻ cười chi chỉ gọi tên lẫn nhau.
Bốn cái tên Ngưu Hữu Đạo đặt ra trúng với tâm tư của Viên Cương, như thể hắn biết Viên Cương muốn làm gì. Quả nhiên, hôm sau Viên Cương liền rời đi.
Viên Cương muốn chọn ra mấy trăm người, muốn tự xây dựng một nhóm quân đội của mình, hắn ta không muốn quân lính của Thương Triều Tông, hắn ta muốn đi vòng quanh chọn lựa các mầm măng hợp với ý mình.
Ngưu Hữu Đạo cho ba phái phái mấy cao thủ đi theo hỗ trợ, tránh khỏi nguy hiểm.
Phượng Nhược Nam quay lại. Nàng ôm theo một bụng uất ức quay về.
Cũng có thể nói là nàng được nhà mẹ đẻ khuyên về. Vị thế của Thương Triều Tông hơn người ta, quyền chủ đạo hai quận đều nằm trong hắn ta.
Đúng như Bành Hựu Tại nói, vì Phượng gia, Phượng gia không thể không khuyên nữ nhi quay về.
Khuyên về không nói, còn muốn nàng phải chịu nhịn chịu mềm mỏng. Nguyên nhân rất đơn giản, Phượng gia không biết Thương Triều Tông sẽ bố trì quyền lực ở hai quận thế nào, chỉ sợ hắn ta sẽ không báo một lời đá mình khỏi bàn cờ.
Theo lý mà nói, Thương Triều Tông phải nể mặt Bành Hựu, không dám làm quá quyết tuyệt.
Nhưng nếu thật sự quá không ra gì, thực sự khiến cho hắn ta tức giận, có một số chuyện Thiên Ngọc Môn cũng không tiện tham dự quá nhiều.
Thiên Ngọc Môn là tu sĩ, chủ yếu chỉ tập trung vào tu hành và làm một vài việc khác, giống như Ngưu Hữu Đạo, không hiểu chuyện cai quản quân chính lắm, nếu đã giao đại quyền cho Thương Triều Tông, cũng không thể can thiệp lung tung.
Thực ra nếu Thương Triều Tông cố ý muốn tìm ra lý do dẫm đạp Phượng gia, sợ là ngay cả Bành Hựu Tại cũng khó.
Sắp đến quận thành quận Thanh Sơn, ông trời vẫn cứ xầm xì nặng nề cuối cùng cũng đổ xuống một cơn mưa, dội cho Phượng Nhược Nam ướt sũng toàn thân, khiến cho cảm xúc của nàng càng tệ hơn.
Chỉ có một điểm khiến nàng dễ chịu hơn là đến cửa thành thấy Thương Triều Tông đã đứng dưới cửa thành dẫn người tự mình ra đón.
Có điều, chẳng mấy chốc nàng đã phát hiện ra, hình như Thương Triều Tông không phải ra đón mình, khi gặp nàng chỉ hỏi han vài câu sơ sơ, thi thoảng lại nhìn ra ngoài đường mù mịt.
Một lát sau, Lam Nhược Đình thông báo: “Vương gia, đến rồi!”
Thương Thục Thanh giũ áo choàng phủ lên vai cho tẩu tử, nghe vậy cùng Phượng Nhược Nam quay sang nhìn.
Trong màn mưa, máy chục người vây quanh một chiếc xe ngựa đi tới.
Thương Thục Thanh buông tẩu tử ra, đang muốn cùng Thương Triều Tông và Lam Nhược Đình đội mưa ra đón, một kỵ mã phi nhanh tới, nhảy xuống ngựa, gỡ đấu lạp nói với Thương Triều Tông: “Tiên sinh đã nói không tiện lộ mặt, dặn Vương gia đi về phủ trước, gặp lại trong phủ cũng không muộn.”
Bên này nghe dặn dò xong cấp tốc rút đi.
Phượng Nhược Nam cũng rút đi cùng khá ngạc nhiên, không biết người tới là người phương nào, lại có thể khiến cho bên này phản ứng mạnh như vậy.
Bạch Diêu đi theo hộ vệ cũng tò mò không biết người tới là ai?
Mấy chục người đội đấu lạp hộ tống xe ngựa vào thành, có người dẫn đường đưa tới con đường đã được chặn lại ở đằng sau phủ Quận thủ, xe ngựa dừng lại ở cừa sau phủ.
Một cái xe đẩy được chuyển ra từ phía sau xe ngựa, một người từ bên trong xe ngựa đi ra, à không, là được bế ra.
Lam Nhược Đình đội mưa đứng trong cửa khom lưng cung kính chắp tay chào: “Mông soái!”
Người đến chính là Mông Sơn Minh, hiện nơi này cần ông ta, cầu ông ta rời núi.
“Tiểu Lam, lâu rồi không gặp.” Mông Sơn Minh tóc bạc phơ mỉm cười gật đầu với Lam Nhược Đình.
“Mông bá bá!” Huynh muội Thương thị đồng thời hành lễ, mặc kệ mình dính mưa, cả hai đều bung dù che hai bên vị đó.
“Không dám làm phiền Vương gia và Quận chúa.” Mông Sơn Minh vội phất tay ra hiệu người sau lưng tới, không cho hai huynh muội che dù cho mình, sau đó chắp tay hành lễ: “Thân tàn phế không thề hoàn chỉnh lễ nghi, kính xin Vương gia Quận chúa thứ tội!”
“Mông bá bá, đi vào tránh mưa trước đi!” Thương Triều Tông đưa tay mời.
Có người bế Mông Sơn Minh đặt lên xe lăn, cùng người đẩy xe nhấc xe vào trong phủ.
Bạch Diêu ôm kiếm đứng dưới mái hiên nhìn một đám người đi vào trong
Phượng Nhược Nam mặc kệ quần áo ướt sũng không thay, cũng bồi hồi đứng dưới mái hiên.
Đã biết người đến là ai, dĩ nhiên người này đáng để huynh muội Thương thị đội mưa nghênh đón.
Người đội đấu lạp đẩy xe tới dưới bậc thang chính đường, xe lại được khiêng lên, nhấc thẳng vào trong chính đường.
Bạch Diêu cùng Phượng Nhược Nam đi vào trong xem tình hình.
Trong nội đường, Thương Thục Thanh tự cầm khăn mạt hạ nhân đưa lên, lau đi bụi mưa bay tới dính lên áo Mông Sơn Minh.
Mông Sơn Minh nhìn quanh, hỏi: “Vì sao không thấy cao túc của Đông Quách tiên sinh?”
Thương Triều Tông đáp: “Hiện Đạo gia đang tu luyện trong núi ngoài thành, còn chưa biết ngài đã tới.”
Mông Sơn Minh gật đầu, nhìn sang Phượng Nhược nam, hai mắt lấp lánh, hỏi: “Phải chăng vị này là Vương phi?”
Phượng Nhược Nam vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông có mái tóc bạc, khuôn mặt gầy gò thanh nhã này, nghe vậy bèn đáp: “Đúng vậy, ngươi là ai?”
Ánh mắt Mông Sơn Minh ôn hòa mạnh mẽ chắp tay hành lễ:”Mông Sơn Minh bái kiến Vương phi! Thân thể tàn phế không thể toàn lễ, kính xin Vương phi thứ tội!”
Mông Sơn Minh? Phượng Nhược Nam giật nảy cả mình. Người này là Mông Sơn Minh?
Nàng cũng là người xuất thân quân nhân, ở nước Yến, có thể chưa từng nghe tên ai đó, nhưng há có thể chưa từng nghe danh Mông Sơn Minh? Người này là đại tướng số một dưới trướng Ninh Vương Thương Kiến bá, văn võ song toàn. Có người nói Anh Dương Vũ Liệt của Ninh Vương đều do một tay người này gây dựng nên, cả đời đánh đâu thắng đó, chưa từng bại trận!”
Với quân nhân nước Yến, Mông Sơn mính là một tồn tại giống như chiến thần, là thần tượng mọi tướng lĩnh to nhỏ nước Yến sùng bái. Nàng cũng vậy.
Phượng Nhược Nam có thể không coi Thương Triều Tông ra gì, nhưng với nhân vật như Mông Sơn Minh thì hoàn toàn là tôn kính tuyệt đối, bất kể là uy vọng hay kinh nghiệm hay chiến tích, người ta đều có thể nghiền ép nàng tuyệt đối, không tới phiên một tiểu bối như nàng ngang ngược trước mặt nhân gia.