"Cuối cùng ngươi muốn làm gì?" Hải Như Nguyệt oán hận hỏi.
Ngưu Hữu Đạo vô cùng kinh ngạc, "Ta có làm gì đâu, trưởng công chúa, cuối cùng bà đang nói gì vậy?”
Hải Như Nguyệt bưng trà từ từ uống vào, ánh mắt lập lòe không yên, cuối cùng buông chén trà xuống, nói: "Nói thật, qua chỗ ta bên này giúp ta đi, thế lực của ta không phải Thương Triều Tông có thể so sánh được, ta có thể cho ngươi, Thương Triều Tông cũng không cho được. Muốn tiền, muốn vật, hay là muốn nữ nhân, ta đều có thể cho ngươi, điều kiện tùy ngươi đưa ra!"
Bất kể có phải vậy hay không, bà chuẩn bị trước tiên kéo người về bên cạnh mình mới thỏa đáng.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, trực tiếp từ chối, "Không cần thiết làm vậy, ý tốt của trưởng công chúa, lòng ta xin nhận."
Hải Như Nguyệt: "Thương Triều Tông có cái gì tốt?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta không thích nhặt thứ có sẵn, quả đào phải do chính mình trồng ăn mới ngọt."
Hải Như Nguyệt trầm giọng hỏi: "Không thể thương lượng sao?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Bây giờ rất tốt, không cần thương lượng."
"Được!" Hải Như Nguyệt gật đầu, "Ngươi không đến cũng được, cho ta một người!"
Lần này Ngưu Hữu Đạo thật sự kì quái, hỏi: "Bà muốn ai?"
Hải Như Nguyệt: "Viên Cương!"
"…" Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, phát hiện nữ nhân này thật sự có ánh mắt, thế mà nhìn ra Viên Cương có thể giúp bà, lắc đầu nói: "Chuyện của y ta không làm chủ được."
Hải Như Nguyệt: "Y không phải thủ hạ của ngươi ư?"
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: "Chuyện này ta thật sự không làm chủ được, nói như vậy, nếu như y chịu đi, ta sẽ không ngăn cản y, nếu y không muốn đi mà nói, ta cũng sẽ không miễn cưỡng."
Hải Như Nguyệt nhìn chung quanh, hỏi: "Người đâu? Sao lại không thấy y, ngươi gọi y tới, ta nói chuyện với y một lát."
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, đi đến bên vách núi hạ tay xuống, Hắc Mẫu Đơn rất nhanh bay vút tới.
"Kêu Viên Cương tới đây một lát." Ngưu Hữu Đạo căn dặn một tiếng.
"Không cần, đưa ta tới tìm y là được rồi, đang muốn tìm con đường quen thuộc thăm thú cảnh tượng xung quanh đây." Hải Như Nguyệt cũng đứng dậy.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay xin cứ tự nhiên, để Hắc Mẫu Đơn dẫn bà đi, hắn không cho rằng Viên Cương có thể đi cùng bà.
Đứng bên vách núi, đưa mắt nhìn nữ nhân này xuống núi, Ngưu Hữu Đạo cười.
Hắn không có khả năng thừa nhận chuyện này, để đối phương biết Tiêu Thiên Chấn dùng chính là Xích Dương Chu Quả trộm từ Băng Tuyết các là đủ rồi, nếu không không đáng quanh co lòng vòng chữa bệnh cho Tiêu Thiên Chấn…
Nhìn mỹ nhân bên cạnh, Viên Cương hơi buồn bực, Đạo gia thế mà lại kêu y đi dạo cùng bà ta? Xem chừng Hắc Mẫu Đơn cũng không có khả năng nói dối.
Đối với Hải Như Nguyệt y cũng chưa tới mức nói là phản cảm, nhưng cũng chưa thể nói là có hảo cảm.
Không ghét là bởi vì biết nữ nhân này không dễ dàng, không có hảo cảm là vì không thích nữ nhân này có bệnh xấu hở một tí là lại dựa sát vào người ngươi.
"Thật sự không suy xét một lần ư? Ngươi không cần lo lắng Ngưu Hữu Đạo, hắn đã đồng ý, chỉ thiếu cái gật đầu của ngươi thôi.”
Đi lại trên con đường nhỏ ở trong núi, lúc dạo bước, Hải Như Nguyệt dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Viên Cương nói ra.
"Đầu óc hắn có bệnh mới chịu đồng ý." Viên Cương lạnh lùng một câu.
Hải Như Nguyệt sửng sốt một lát, có thể nói Ngưu Hữu Đạo như vậy, xem ra thật đúng là không giống như thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo, bèn tiếp tục khuyên: "Ta có thể cho ngươi, nơi này có thể không cho ngươi được."
Viên Cương: "Ta muốn bà không cho được!"
Đôi mắt Hải Như Nguyệt sáng lóe lên, "Không ngại nói nghe thử xem sao."
Viên Cương lắc đầu: "Nói bà cũng không cho được, có nói cũng không có ý nghĩa gì." Cúi đầu đưa mắt nhìn váy của bà, "Trưởng công chúa, chi bằng về đi, bà ăn mặc như vậy, không thích hợp đi đường núi."
"Được!" Hải Như Nguyệt cười gật đầu, vừa mới xoay người, đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái, "Ôi chao" một tiếng, tỏ vẻ đứng không vững.
Viên Cương vô thức tiến lên đỡ bà, hỏi: "Sao rồi?".
||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
"Đau chân." Mặt Hải Như Nguyệt lộ vẻ đau đớn.
Viên Cương đỡ bà ngồi xuống trên một tảng đá, rồi ngồi xuống nắm chân đau của bà lên, vuốt v e xem xét.
"Đau… Đau…" Hải Như Nguyệt liên tục kêu đau.
Không kiểm tra được gì, cách da thịt, mình cũng sẽ không thi pháp kiểm tra được, Viên Cương cau mày nói: "Bà chờ một lát, ta kêu người tới nhìn giúp bà xem sao.”
Hải Như Nguyệt nhìn trái nhìn phải một cái, "Ngươi cứ như vậy ném ta lại đây? Nhỡ đâu có kẻ xấu đến thì làm sao bây giờ?"
Viên Cương: "Bà yên tâm, nơi này có mấy tu sĩ các phái trấn giữ, người ngoài không dễ trà trộn vào như vậy."
"Nhỡ có dã thú hoặc rắn đến thì làm sao bây giờ? Ta ở một mình rất sợ hãi, hay là ngươi cõng ta xuống núi đi!"
"Huýttt…" Viên Cương vươn ngón tay đặt lên miệng, thổi ra một tiếng huýt sáo rõ to.
Phía sau "Huýt" một tiếng, xém chút nữa làm Hải Như Nguyệt nhảy lên một cái rồi, nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên toàn thân treo cỏ đột nhiên xông ra, hóa ra nơi này vẫn luôn có người ẩn nấp, mình đi qua thế mà không nhìn thấy.
Không chỉ một người này, phạm vi xung quanh tiếp tục nhảy ra ba bốn thiếu niên, đều chạy tới, vẻ mặt Hải Như Nguyệt im lặng.
Bà không khỏi may mắn, cũng may vừa rồi nhẫn nại không rục rịch, không có dựa vào trên người Viên Cương, nếu bị nhiều người nhìn thấy như vậy, sẽ rất khó khăn!
Bốn thiếu niên lung tung lộn xộn đồng loạt đứng ở trước mặt Viên Cương.
Viên Cương chỉ chỉ vào Hải Như Nguyệt, "Các ngươi trông chừng bà ấy, ta đi một lát rồi về ngay."
"Dạ!" Bốn thiếu niên vâng dạ.
Hải Như Nguyệt chột dạ không thôi, đây nếu như đi mời người nào tới kiểm tra xem mình có trẹo chân thật không sẽ rất xấu hổ, vội nói: "Thôi, ta đi từ từ, chắc là cũng đi được." Nói xong bèn đứng dậy, thử đi mấy bước, cười nói: "Vẫn được."
Viên Cương lạnh lùng nhìn bà chằm chằm…
Cuối cùng, Hải Như Nguyệt mang theo phiền muộn sâu sắc rời đi.
Trong xe ngựa lắc lư, một tay cầm tấm gương so sánh, một tay khẽ vỗ về gương mặt của mình, đang cẩn thận tìm kiếm tì vết trên mặt mình?
Già ư? Không già mà! Từ những thứ che giấu trong mắt đám nam nhân xung quanh nhìn về phía mình bà có thể xác nhận, bà rất quen thuộc đối với ánh mắt ấy, biết đám nam nhân kia muốn làm gì với bà, đó là khát vọng muốn c ởi sạch quần áo của bà.
Nhưng bất kể là Viên Cương nói lời lạnh nhạt, hay là Ngưu Hữu Đạo nói lời châm chọc, trong ánh mắt của hai người này lại không tìm thấy ánh mắt bà hi vọng nhìn thấy, điều này khiến bà rất không có cảm giác an toàn.
Không sai! Không có d*c vọng xâm phạm bà, ngược lại khiến bà không có cảm giác an toàn.
Thả tấm gương trong tay xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, bất an trong lòng lúc đến, vẫn còn chưa bình phục lại, Ngưu Hữu Đạo không thừa nhận là hắn làm.
Bây giờ bà, sớm đã không phải thiếu nữ năm đó có thể vì Thương Kiến Bá yêu chết đi sống lại nữa, không tin trên đời này có người vô duyên vô cớ trợ giúp lớn như vậy mà không cần báo đáp, không tìm được đáp án chính xác, bà luôn cảm thấy sau lưng có lỗ đen to lớn, giống như muốn nuốt chửng lấy bà bất cứ lúc nào…
Tiễn khách đi, Ngưu Hữu Đạo trở về, nhìn thấy Công Tôn Bố đứng ở bên ngoài nhà tranh.
"Có chuyện gì không?" Ngưu Hữu Đạo cười hỏi.
Công Tôn Bố hỏi: "Còn chưa có tin tức về Lục Thánh Trung sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Hoặc là bị Thiệu Bình Ba giết rồi, hoặc là quy thuận Thiệu Bình Ba, tóm lại Thiệu Bình Ba không có khả năng thả y trở về nữa."
Nói đến đây, thần sắc hắn hơi có vẻ nặng nề, sau đó nghĩ lại, có lẽ mình đã bỏ qua cơ hội cuối cùng quyết định cứu vãn Lục Thánh Trung.
Không nên kết thúc người của ba phái đến Tống quốc liên hệ với Lục Thánh Trung, Thiệu Bình Ba bên kia không gặp được người liên hệ, lập tức biết đã lộ tẩy, không có khả năng thả Lục Thánh Trung trở về, nếu không nói không chừng Thiệu Bình Ba còn có thể sẽ lợi dụng Lục Thánh Trung làm phản gián (chống địch bằng kế ly gián).
Công Tôn Bố nói: "Chết là tốt nhất."
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, từ chối cho ý kiến…