Viên Cương cũng nằm trong đội ngũ đó, xuất phát còn sớm hơn so với Ngưu Hữu Đạo.
Tu sĩ của ba phái ẩn trong khu rừng cũng đã quá quen thuộc với hình ảnh này, cũng không có liên tưởng gì khác.
Hừng đông, khi ánh mặt trời chiếu xuống, trong một viện tử của Lưu Tiên tông, năm cao thủ của Lưu Tiên tông, Phù Vân tông và Linh Tú sơn đều tập trung ở đây.
Công Tôn Bố đi theo đằng sau Ngưu Hữu Đạo. Lần này, Ngưu Hữu Đạo muốn ông ta đi cùng. Góp mặt còn có năm đệ tử Ngũ Lương sơn, người nào cũng đều mang theo một lồng chim đại bàng trên lưng.
Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu và Hạ Hoa cũng chờ ở đây.
Hai bên chạm mặt, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Phí Trường Lưu chỉ mười lăm người, nói: “Một trưởng lão của các phái dẫn đội, tất cả đều phải là hảo thủ của ba phái. Người bên phía nước Tề cũng sẽ phối hợp với ngài.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu. Công Tôn Bố gật đầu, để lại hai đệ tử cho Ngưu Hữu Đạo, còn mình thì mang ba người đến trước mặt mười lăm vị cao thủ của ba phái, chắp tay nói: “Chư vị, mời đi theo ta.”
Mười lăm người kia mở to mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo rồi lại nhìn Phí Trường Lưu, có chút nghi ngờ.
Phí Trường Lưu hỏi: “Bọn họ phụ trách bảo vệ ngươi, có cần đi theo ngươi không?”
“Không cần đi theo ta đâu.” Ngưu Hữu Đạo nói một câu, sau đó quay sang nhìn đám người kia: “Các ngươi đi cùng y, nên làm gì, y sẽ nói cho các ngươi biết.”
Mấy người đó cũng không biết hắn định làm cái quỷ gì, thần thần bí bí chẳng chịu giải thích. Cuối cùng, một đám đi theo Công Tôn Bố, cũng không đi đường cái mà là đi bằng đường rừng.
Sau khi nói vài câu với đám người Phí Trường Lưu xong, hai bên chào tạm biệt, Ngưu Hữu Đạo rời khỏi chỗ này, chạy thẳng đến lối ra vào sơn cốc.
Lệnh Hồ Thu, Hồng Tụ và Hồng Phất đang chờ ở chỗ này. Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ cũng có mặt. Lần này, hai người đi cùng với hắn, Ngô Tam Lượng và Lôi Tông Khang ở lại giữ nhà.
Khi mọi người lên ngựa, Lệnh Hồ Thu hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cười hỏi: “Lão đệ mang người theo có phải ít quá rồi không? Ta nghe nói ngươi gây ra không ít thù hằn.”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Không cần đâu. Có một số người của các môn phái đang ở nước Tề, huống chi còn có huynh trưởng, ai dám động đến đệ chứ? Có phiền phức, đệ liền báo tên huynh trưởng ra.”
Tên nhóc này không phải đến đâu cũng oang oác việc kết bái huynh đệ với y chứ? Trong đầu Lệnh Hồ Thu suy nghĩ vòng vòng, khóe miệng co quắp, mỉm cười gượng gạo, từ chối cho ý kiến.
Đứng trên sườn núi, Thương Thục Thanh nhìn một đám người rời đi, cho đến khi bóng người đã khuất, nàng vẫn đứng im tại chỗ, thật lâu sau vẫn không động đậy, gương mặt dưới ánh mặt trời càng có vẻ dữ tợn. Cái bớt trên mí mắt khiến cho thị giác của người nhìn sinh ra sự sai lầm, có cảm giác một mắt lớn một mắt nhỏ.
Một đám người bay ra khỏi sơn cốc, sau khi chạy lên đường cái, Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ hướng quận thành, rồi dẫn người chạy đi.
Lệnh Hồ Thu kinh ngạc kêu lên: “Huynh đệ, ngươi có việc vào thành sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Huynh trưởng đến còn chưa có dịp đi dạo quận Thanh Sơn, lần này đệ mang huynh trưởng đi chơi.”
Lệnh Hồ Thu nói: “Không cần đâu, trước kia ta cũng đã có đến một lần rồi, chen chúc quá, không thích hợp để tham quan, chúng ta vẫn nên lên đường thôi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Vậy chúng ta đi mua một chút gì đó để đi đường.”
Cứ như vậy, mấy con ngựa chạy khắp nơi trong thành. Hắc Mẫu Đơn tùy ý mua sắm vài món, sau đó cả nhóm rời khỏi thành, tiếp tục rong ruổi.
Trên đường đi, Lệnh Hồ Thu thỉnh thoảng nhìn Ngưu Hữu Đạo, có cảm giác vừa rồi Ngưu Hữu Đạo vào thành không phải là để mua đồ.
Y để ý món đồ mà Hắc Mẫu Đơn mua. Trên đường có dịch trạm, mấy món đồ này cũng không nhất thiết phải mua trong thành. Bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng có những thuộc hạ có năng lực, rất có thể đã có sự chuẩn bị, còn đợi sau khi xuất phát mới đi mua sao?
Chỉ mua một số thứ nhưng lại đi dạo một vòng lớn trong thành. Y có cảm giác Ngưu Hữu Đạo dường như cố ý đi trong thành, nhưng lại nhìn không ra Ngưu Hữu Đạo có ý đồ gì.
Bắc Châu, phủ Lăng Ba, Thiệu Bình Ba nhận được thông báo, đích thân đến để đưa tiễn Tô Chiếu.
Vừa chạm mặt Tô Chiếu trong nội trạch, Thiệu Bình Ba đã hỏi: “Có phải là có chuyện gì hay không? Tỷ vừa đi vừa về một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu như không có gì quan trọng, tỷ hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.”
Tô Chiếu thở dài: “Không có việc gì là thế nào? Đệ cả ngày bề bộn công việc, cho dù ta có lưu lại, đệ cũng không có thời gian ở với ta.”
Thiệu Bình Ba áy náy cầm tay nàng, cười khổ nói: “Tạm thời đệ không có thời gian rảnh, chờ sau này...”
Ngón tay Tô Chiếu chặn môi của y, không muốn y nói thêm câu nào: “Đệ đừng hứa hẹn với ta nữa, tự đệ tính lại đi, đệ nói như vậy đã biết bao nhiêu lần rồi, nhưng có lần nào mà đệ thực hiện không? Nhiều năm như vậy rồi, đệ có bao giờ ở được với ta một ngày thật sự chưa? Không bị nhốt trong thiên lao thì cũng bận rộn công vụ.”
Thiệu Bình Ba thở dài: “Hãy cho đệ thêm vài năm nữa.”
Tô Chiếu sờ gương mặt của mình: “Nếu đợi thêm mấy năm nữa, ta sợ mình đã là hoa tàn ít bướm, lúc đó đệ nhìn còn vừa mắt không?”
“Chiếu tỷ...”
Tô Chiếu lại chặn miệng của y, cười nói: “Ta đùa với đệ thôi, ta có việc thật. Ta muốn đích thân đi bố trí chuyện của đệ.”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba sáng lên: “Chiến mã?”
Tô Chiếu lắc đầu: “Tin tình báo ở quận Thanh Sơn báo lại, Ngưu Hữu Đạo co đầu rụt cổ trong núi lâu như vậy, rốt cuộc đã rời khỏi núi, nhin qua dường như muốn rời khỏi quận Thanh Sơn. Lần này, ta sẽ giúp đệ nhổ đi cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.”
Thiệu Bình Ba mừng rỡ, nhưng rồi biểu hiện lại ngưng trọng: “Tên này rất khó đối phó, Chiếu tỷ không được chủ quan.”
Tô Chiếu khẽ gật đầu: “Đúng là rất khó đối phó. Ta nghĩ, muốn ra tay chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.”
Thiệu Bình Ba hỏi: “Tỷ phát hiện được gì sao?”
Tô Chiếu nhìn thẳng vào mắt y, muốn nói rồi lại thôi.
Thiệu Bình Ba hỏi: “Chẳng lẽ tỷ có chuyện không tiện nói với đệ sao?”
Tô Chiếu thở dài: “Là Lệnh Hồ Thu. Lệnh Hồ Thu đến quận Thanh Sơn, ở chỗ của đám người Ngưu Hữu Đạo mấy ngày. Lần này Ngưu Hữu Đạo rời núi, Lệnh Hồ Thu cũng ở bên cạnh hắn, nên ta không tiện ra tay. Lần trước ta có gặp Lệnh Hồ Thu, bị tổ chức phát hiện. Bên phía tổ chức còn cố ý thông báo cho ta biết, nói bối cảnh của Lệnh Hồ Thu phức tạp, cảnh cáo ta không được trêu chọc.”
Gương mặt Thiệu Bình Ba hiện lên sự căng thẳng, chợt che miệng không ngừng ho khan, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Tô Chiếu vội vàng áp tay sau lưng y, thi pháp giúp y bình phục khí tức: “Đệ đó, ta biết là không nên nói chuyện này mà. Khi nói ra, đệ nhất định sẽ bị k1ch thích. Ngưu Hữu Đạo chính là tâm bệnh của đệ.”
Sau khi ổn định hơi thở, không còn ho khan, Thiệu Bình Ba oán hận nói: “Hắn có cùng suy nghĩ với ta, cũng đánh chủ ý lên người Lệnh Hồ Thu, nhưng lại bị hắn nhanh chân đến trước. Khụ khụ, ta nhiều lần thua hắn chỉ một nước cờ, lần này cũng như thế, đúng là khó chịu thật.”
Tô Chiếu nói: “Đệ yên tâm đi, một Lệnh Hồ Thu không gánh nổi hắn đâu. Ta sẽ tìm cơ hội để ra tay, giúp đệ diệt trừ mối họa lớn trong lòng.”
Thiệu Bình Ba hỏi lại: “Kẻ này tiềm ẩn rất lâu, lần này không phải vô duyên vô cớ rời núi, nhất định là có mục đích, không biết là hắn định làm gì?”
Tô Chiếu trợn mắt nói: “Ta làm sao mà biết được?”
Thiệu Bình Ba hỏi: “Thế tin tình báo có nói hắn đi hướng nào không?”
Tô Chiếu vừa gật đầu, Thiệu Bình Ba lập tức quay người rời đi.
Tô Chiếu sững sờ, không biết y định làm gì, vội vàng đuổi theo y đến thư phòng.
Thiệu Bình Ba đứng trước tấm bản đồ trên vách tường trong thư phòng, Tô Chiếu nhìn y, bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay chỉ lên tấm bản đồ, nói: ‘Hướng Tây Bắc quận Thanh Sơn có một con đường, chính là đi hướng Tây Bắc này.”