Đạo Quân

Chương 454: Thảm Bại (2)




"Phụt!" Côn Lâm Thụ giữa trời phun mạnh một ngụm máu, văng ra xa.

Quá trình hai bên lướt qua nhau giao chiến xảy ra rất nhanh, cầu lửa bị đánh tán ra thành vòng tròn vàng kim còn chưa tán hết. Côn Lâm Thụ bị đánh văng đi lập tức rơi vào tàn dư của ngọn lửa tán loạn, quần áo bắt lửa bốc cháy. Bị ngọn lửa của chính mình đốt ngược lại, có mùi vị chơi lửa bị lửa đốt.

Trước đó, khi đôi bên hẹn nhau chiến một trận đã nói rõ sống chết có số, là do tự lựa chọn. Về lý mà nói, người khác không tiện nhúng tay.

Nhưng Hỏa Phượng Hoàng phía dưới đã không thể nào ngồi yên, không thể nào trơ mắt nhìn Côn Lâm Thụ chết, người đã lao lên không trung, xông về phía Côn Lâm Thụ, gấp gáp cướp tới.

Từ trong ngọn lửa khuếch tán như sóng triều lao xuống, Ngưu Hữu Đạo giương hai tay, chuyển hướng lướt về phía nóc đình, lăng không bay lên. Hắn giậm chân lên nóc nhà, đảo mắt một cái lại xông ra ngoài, tiếp tục nhào tới Côn Lâm Thụ. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía mục tiêu, gương mặt đầy sát khí, vẻ hung ác không cần nghi ngờ!

Mọi người còn chưa khôi phục tinh thần sau cơn khiếp sợ, đã thấy Ngưu Hữu Đạo không chịu dừng tay mà lại xuất kích, đều nhận ra điều gì.

Rõ ràng đã đãnh trọng thương Côn Lâm Thụ còn muốn đánh tiếp, Ngưu Hữu Đạo muốn hạ sát thủ!

Gương mặt Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái giật giật, điên rồi sao?

Hôm nay hai người mới biết tính tình tiểu lão đệ này, không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phải làm đến cùng.

Hai người giờ mới rõ vì sao Ngưu Hữu Đạo muốn ba phái bảo đảm, đó là bị Côn Lâm Thụ chọc giận, không nhịn được muốn giết người rồi!

Thân thể bắt lửa cháy sáng rực, Côn Lâm Thụ vặn vẹo rơi từ trên trời xuống. Hỏa Phượng Hoàng bay tới ôm tay y. Ngọn lửa trên người y chớp mắt bắt sang quần áo của Hỏa Phượng Hoàng.

Phía sau lại có động tĩnh, Hỏa Phượng Hoàng quay đầu nhìn lại, thấy Ngưu Hữu Đạo đang đánh tới lần nữa. Trên người nàng ta tuôn ra lửa, ngọn lửa hóa thành chim lớn, vung mạnh hai cánh, cấp tốc lao sang bên tránh né truy sát.

Ngưu Hữu Đạo giang rộng hai tay, khí tụ thành cánh lan tỏa, tựa gió bay lượn. Thân thể hắn đảo một cái, mau chóng đuổi theo chim lửa.

Đúng lúc này, hàn quang vèo vèo bắn tới. Từng lớp lưỡi đao gió như những mảng vảy giáp được xâu chuỗi lại bằng những sợi chỉ vô hình, bện thành một đại trận xoay tròn, lại như một tấm khiên xoay tròn được dựng đứng trong không trung, chia tách Ngưu Hữu Đạo đang truy sát và Hỏa Phượng Hoàng bỏ chạy.

Ngưu Hữu Đạo cấp tốc nghiêng người bay vòng qua, tránh khỏi. Không rõ tình huống, không dám liều.

Hỏa Phượng Hoàng đã ôm Côn Lâm Thụ hạ xuống đất.

Họ đáp xuống ngoài đình.

Hồ Thiên Hàn kéo áo choàng đen xuống, hai tay vỗ đùng một tiếng hợp trước người. Đại trận vảy giáp trên không tăng cường xoay tròn, được hút trở về như kéo chuỗi.

Y phục trên người hắn ta rõ ràng được chế tạo đặc biệt. Vảy bay trở về, vèo vèo đính lên người hắn ta.

Đến mảnh vảy giáp cuối cùng, trên người Hồ Thiên Hàn như đang mặc một bộ giáp vảy. Đây chính là vũ khí của Huyền Binh tông!

Sở dĩ hắn ta ra tay cấp cứu là vì hắn ta là người bảo đảm. Nếu thật sự Côn Lâm Thụ chết trong khi hắn ta đang bảo đảm, trở về sẽ thành lúng túng. Mà tình huống đã rõ, ngay cả Côn Lâm Thụ cũng không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, Hỏa Phượng Hoàng lại càng không kham nổi, cho nên hắn ta mới phải khẩn cấp ra tay.

Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo không hẳn có thể đuổi theo Hỏa Phượng Hoàng, nhưng Hỏa Phượng Hoàng ôm một người khẳng định không nhanh. Côn Lâm Thụ có vẻ cần cấp cứu, để Ngưu Hữu Đạo tiếp tục đuổi giết thật sự không thích.

Với tu vi của Ngưu Hữu Đạo, dùng pháp lực kết thành cánh khí không thể nào lơ lửng trên không mãi, vẫn phải hạ mình đáp xuống, bộp một tiếng đạp đất.

Tần Dong lao tới chặn giữa Hỏa Phượng Hoàng và Ngưu Hữu Đạo. Hồ Thiên Hàn đã ra tay rồi, gã cũng phải tỏ vẻ một chút.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói:

"Có ý gì? Chẳng lẽ lời hứa hẹn của người bảo đảm ba phái các ngươi không đáng tiền, muốn hiệp đồng đối phó với ta sao?"

Gương mặt hắn ngập sát khí, nào còn dáng vẻ yếu ớt lúc trước. Hắn cũng biết, nếu ba phái muốn hợp tác đối phó với hắn, lúc này tỏ vẻ đáng thương đã không còn ý nghĩa gì, cho nên thẳng thắn tháo xuống lớp ngụy trang.

Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái chạy tới, đứng hai bên kéo tay Ngưu Hữu Đạo, liên miệng khuyên:

"Lão đệ, quên đi, quên đi!"

Tần Dong lắc đầu nói:

"Ngưu huynh đệ, chúng ta đương nhiên không nuốt lời, chỉ là muốn khuyên một câu, nên khoan dung độ lượng. Đuổi tận giết tuyệt không có lợi cho ngươi!"

Dứt lời, gã nghiêng người tránh ra, tay chỉ Côn Lâm Thụ đã hôn mê trong ngực Hỏa Phượng Hoàng đang quỳ dưới đất.

"Tỷ thí đã kết thúc, y đã bị ngươi đánh trọng thương, không còn sức tác chiến. Đã thua, trận chiến này kết thúc đi!"

Lệnh Hồ Thu thầm thổn thức, nhớ lúc trước Tần Dao quát bảo Ngưu Hữu Đạo cút, nói cái gì "Ngưu huynh đệ". Tên này, không hay không biết đã trở nên thực tế như thế, thực lực bản thân mới là căn bản để người khác phải tôn kính.

Lúc này Côn Lâm Thụ đã bị cháy gần sạch tóc trên đầu, lông mày cũng không còn, nửa gương mặt dường như còn bị đốt cháy đen. Mí mắt y như bị lửa đốt bỏng, chỉ có thể khép hờ, đã bị hủy dung. Y phục trên người y cũng bị đốt cháy khét quá nửa, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Miệng mũi y vẫn không ngừng có máu tuôn ra. Con mắt chỉ có thể khép hờ của y nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, ngực chập chùng gấp gáp, hơi thở to mà đứt quãng, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Thân thể trúng Càn Khôn chưởng không ngừng run rẩy.

"Y thua rồi, thua, không đánh nữa, ngươi thắng!"

Mắt ngập nước, Hỏa Phượng Hoàng liên tục hô chịu thua thay Côn Lâm Thụ. Thương thế của Côn Lâm Thụ rất nặng, còn hao tổn nữa có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cần được cấp cứu, nào còn có thể đánh với Ngưu Hữu Đạo nữa. Nàng ta gấp gáp nhận thua.

Đệ tử hai phái đứng ngoài xem đều thầm than. Một nam nhi ngọc thụ lâm phong chỉ đảo mắt đã thành người than, quả thực đúng với câu chơi lửa có ngày tự đốt mình.

Nếu không như vậy, cùng lắm bị thương nặng, không đến nỗi bị hủy dung.

Sát khí trên mặt Ngưu Hữu Đạo chưa tiêu. Thực sự Côn Lâm Thụ khinh người quá đáng, nhất định dồn hắn vào chỗ chết. Hắn cũng không định buông tha đối phương, cho nên đã hạ sát thủ. Nhưng nhìn tình huống hiện nay, hắn cũng biết không thể ra tay nữa, chỉ đành dừng tay.

Chẳng qua là, hắn gườm gườm nhìn Côn Lâm Thụ đang kéo dài hơi tàn, cười lạnh nói:

"Nói cái gì sinh tử do mệnh, đúng là trò cười. Mệnh ngươi tốt hơn mệnh ta nhiều lắm. Nếu đổi lại là ta thua, e rằng chết cũng không có chỗ chôn, sẽ không có ai ra tay ngăn cản ngươi giết ta! Hiện giờ ngươi đã rõ vì sao ta phải nhường nhịn ngươi chưa? Hiện giờ ngươi phải hiểu, không phải là ngươi ghê gớm bao nhiêu, mà là ngươi dựa hơi Thiên Hỏa giáo mà thôi! Nên khoan dung độ lượng? Nói hay lắm, Tần huynh nói câu này, ta trả lại cho ngươi. Nhớ kỹ, cái mạng của ngươi là ta cho!"

Côn Lâm Thụ rõ ràng có chút kích động, thân thể kịch liệt co giật.

"Sư huynh!" Hỏa Phượng Hoàng cất tiếng đau buồn, nước mắt rơi như mưa.

Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Đại Khâu môn và Huyền Binh tông, hỏi:

"Ta có thể đi chưa?"

"Ai da, nói nhảm gì vậy, đi thôi đi thôi."

Hồ Thiên Hàn liên tục xua tay đuổi hắn đi. Hôm nay xảy ra việc này đã đau lòng lắm rồi. Sớm biết Côn Lâm Thụ không đỡ nổi một đòn như thế, có quỷ hắn ta mới làm cái chức trách bảo đảm này, sau đây chỉ sợ còn phải giải thích với sư môn một phen, xui xẻo có khi còn bị không công chửi bới một trận.

"Cáo từ!"

Ngưu Hữu Đạo ném lại một câu, hai tay vung lên, thoát khỏi Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái, lấy lại kiếm trong tay Lệnh Hồ Thu, xoay người bay qua đầu mọi người, nhanh chóng rời đi.

Lệnh Hồ Thu và Phong Ân Thái liên tục chắp tay thi lễ với người của ba phái, sau đó cũng cấp tốc đuổi theo.

Người khác quan chiến còn đang thầm cảm thán, phát hiện thực lực của Ngưu Hữu Đạo sâu khó lường. Côn Lâm Thụ vừa đối mặt đã thua trong tay hắn. Đối chiến với Ngưu Hữu Đạo lại không có một chút lực chống đỡ còn dám hùng hùng hổ hổ khiêu chiến, thật thảm bại, đúng là náo một trận lại thành chuyện cười!