Phượng Nhược Nam cắn răng không trả lời, phớt lờ hắn, bước nhanh rời đi.
Đến chỗ cho khách ở, đám người Thương Triêu Tông ở chung một tòa đình viện.
Ngưu Hữu Đạo mới về phòng mình chợt nghe tiếng bánh xe lăn ngoài cửa, sau đó có người gõ cửa.
Ngưu Hữu Đạo nghe tiếng liền biết là ai, mở cửa ra quả nhiên thấy Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăng.
Ngưu Hữu Đạo vươn tay mời vào, Mông Sơn Minh xua tay biểu thị không cần.
Mông Sơn Minh hỏi:
- Đạo gia có nhìn ra cái gì trong yến hội hôm nay không?
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại:
- Mông soái đang ám chỉ ba ngàn con ngựa chiến?
Mông Sơn Minh nói:
- Nếu muốn bảo đảm tổ kiến Anh Dương Võ Liệt vệ thì ba ngàn con không đủ, ít nhất phải đến chín ngàn con.
Ngưu Hữu Đạo cười nói:
- Là Thiên Ngọc môn bỏ tiền ra mua ngựa chiến, Thiên Ngọc môn muốn đưa tặng ai thì tùy thích.
Mông Sơn Minh nói:
- Ngựa chiến là chuyện nhỏ, chỉ e Thiên Ngọc môn có suy nghĩ riêng về người đứng đầu Nam châu. Đạo gia nghĩ sao?
Ngưu Hữu Đạo nói:
- Mọi người đều vì ích lợi riêng mà có suy nghĩ khác nhau là chuyện bình thường, ai chẳng có ích kỷ? Lòng dạ của vương gia đủ rộng lớn chứa hết.
Mông Sơn Minh nói:
- Ích kỷ riêng là một chuyện, luận công phát thưởng không sợ gì, chỉ sợ tướng sĩ bên dưới liều mạng bỏ công sức lớn nhất mà không được thưởng đồng giá, ngược lại bị người ta ăn chặn bớt, vương gia biết nói thế nào với tướng sĩ dưới tay?
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
- Ý Mông soái là thịt chưa vào tay đã định nội chiến?
Mông Sơn Minh nói:
- Đang muốn nghe cao kiến của Đạo gia. ngôn tình hay
Ngưu Hữu Đạo nói:
- Tuy ta không hiểu chiến sự nhưng ít nhất biết đạo lý. Ưu tiên hàng đầu là đoàn kết năm quận, trước khi việc thành công tuyệt đối không được có nội chiến. Không có Thiên Ngọc môn ủng hộ bằng vào mình vương gia thì khó đánh chiếm Nam châu được. Không nói cái khác, ba môn phái bao trùm bên trên Yến quốc còn cần Thiên Ngọc môn đứng ra dàn xếp, nếu ba phái không đồng ý thì đừng ai mơ cắn được miếng thịt Nam châu. Vì vậy khi nên nhịn hãy ráng nhịn, chuyện sau này thì... Nếu vương gia ra sức lớn nhất, người khác muốn nhảy ra chiếm lợi ta sẽ là người phản đối đầu tiên.
Những lời khác không quan trọng, điều Mông Sơn Minh muốn nghe nhất là cua cuối của Ngưu Hữu Đạo.
Mông Sơn Minh gật đầu nói:
- Đạo gia nói có lý, ta sẽ chuyển lời của Đạo gia cho vương gia.
Sáng sớm hôm sau, Phong Ân Thái tự mình đến biệt viện tìm Ngưu Hữu Đạo, hôm qua họ đã nói với vai trò chủ nhà nhiệt tình dẫn hắn tham quan địa chỉ mới của Thiên Ngọc môn.
Bạch Dao canh giữ trong biệt viện tiến lên chào hỏi, biết Phong Ân Thái đến tìm Ngưu Hữu Đạo liền nhanh chóng chạy ra, không muốn thấy hắn.
Lý do là vì không được tự nhiên, nhớ lúc trước Ngưu Hữu Đạo chẳng là cái thá gì trong mắt Bạch Dao, giờ thì hắn thành huynh đệ kết nghĩa của sư thúc mình, về bối phận cao hơn Bạch Dao một bậc. Khi gặp mặt Bạch Dao phải khách khí lễ phép gọi Ngưu Hữu Đạo là ‘Đạo gia’, thật tình hết sức mất tự nhiên.
Đệ tử Thiên Ngọc môn bên Thanh Sơn quận có thể không cho Thương Triêu Tông mặt mũi nhưng không thể không nể nang Ngưu Hữu Đạo. Hết cách, người ta là huynh đệ của Phong trưởng lão, không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, gặp nhau cần lễ phép gọi tiếng Đạo gia.
Không biết bao nhiêu người trong lòng bực bội thầm trách Phong trưởng lão hồ đồ, kết bái lung tung làm cái quỷ gì.
Phong Ân Thái tìm đến Ngưu Hữu Đạo rồi cùng ra biệt viện, hai người dạo chơi trong dãy núi phong cảnh đẹp đẽ.
Môn phái ban đầu chiếm cứ chỗ này quy mô dãy kiến trúc không lớn, bây giờ nơi đây bị Thiên Ngọc môn chiếm, số lượng đệ tử đông đúc nên mở rộng quy mô xây dựng.
So với chi tiêu của Thiên Ngọc môn thì số tiền xây dựng mở rộng không đáng gì, cũng không cần môn phái móc tiền túi ra, các nhà đến tặng tiền biếu chúc mừng dời chỗ đã đủ dùng. Một mình Ngưu Hữu Đạo bỏ ra một vạn kim tệ làm hạ lễ, mấy quận thủ khác tất nhiên đưa càng nhiều. Thương Triêu Tông vì bày tỏ tấm lòng đại biểu hai quận tặng mười vạn kim tệ.
Hai người đứng trên một ngọn núi nhìn mặt hồ ở chân núi, mặt trời chiếu khói tím bền hbồng, ngẫu nhiên có cá nhảy chim lướt qua, có chút ý vị cảnh tiên.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay sau lưng chép miệng khen:
- Đúng là nơi tốt.
Phong Ân Thái thì không vừa lòng lắc đầu nói:
- Tam đệ còn chưa đi sơn môn cũ của Thiên Ngọc môn nên không biết tốt hơn chỗ này nhiều, trước mắt chỉ làm được bấy nhiêu. Nguyên Thiên Ngọc môn cần tùy theo đại cục, tạm chấp nhận vậy.
Ngưu Hữu Đạo cười xòa:
- Được thế này mà còn ghét bỏ? Môn phái lớn quả nhiên không tầm thường.
Phong Ân Thái bỗng nói:
- Lão tam, ta đã liên lạc với lão nhị.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Phong Ân Thái vỗ vai Ngưu Hữu Đạo, hơi cảm khái nói:
- Lão nhị đã nói hết cho ta nghe rồi, khá lắm.
Ngưu Hữu Đạo cười cười.
Đột nhiên một đệ tử bay tới chắp tay bẩm báo:
- Trưởng lão, sắp bắt đầu yến hội rồi!
Phong Ân Thái gật đầu nói:
- Được, biết rồi.
Phong Ân Thái xoay người làm động tác tay mời Ngưu Hữu Đạo, hai người trở về.
Tiệc rượu ngày hôm qua xem như nghênh khách, còn bữa tiêc hôm nay là tiễn khách, dự tiệc vẫn là những khuôn mặt cũ.
Đối với đám người này thì mục đích của họ không phải ăn uống vui vẻ, bàn chuyện trong khi ăn mới là việc chính.
Mấy ly rượu vào bụng, đề tài bàn đến năm quận cung cấp người ngựa. Giờ đủ loại người trong năm quận gộp lại với nhau, bao gồm các loại linh tinh khác đã gần sáu mươi vạn người, đây là một cục nợ nặng đối với tài lực của năm quận.
Trọng điểm thảo luận nằm ở có cần nhiều người ngựa như vậy không? Trước kia mấy quận tách ra, ai làm theo ý nấy, tự mình ứng đối áp lực từ bốn phương tám hướng nên phải nuôi nhiều người. Giờ năm quận tập trung thành một, sau lưng có người làm chỗ dựa, áp lực trên vai giảm mạnh, tùy tiện cắt giảm cái hai mươi vạn người chẳng phải việc đáng lo, giảm bớt gánh nặng cho các quận.
Nhưng sau đó Thiên Ngọc môn nói rõ mục tiêu là Nam châu, khuyến khích mọi người cố chống chọi áp lực. Khi đã đánh chiếm được Nam châu thì rải ra sáu mươi vạn người ngựa đi bố phòng nhìn vậy chứ không nhiều. Thiên Ngọc môn cũng sẽ giảm bớt lượng nhận cung phụng, cố gắng không tăng gánh nặng cho các quận.
Mọi người trong lòng thầm hiểu Thiên Ngọc môn bây giờ có rượu kiếm dư dả nên mới rộng rãi như vậy, thu lợi một năm mấy trăm vạn kim tệ, chỉ riêng mặt này đã lời nhiều hơn trước kia nhận cung phụng từ các quận.
Thổ An quận thủ Triệu Hưng Phong không kiềm được nêu lên:
- Chưởng môn, cách trị lý của Thanh Sơn quận, Quảng Nghĩa quận không tệ, nếu ba quận chúng ta có thể giảm miễn thuế phú...
Triệu Hưng Phong chưa nói hết đã bị Bành Hựu Tại đè xuống:
- Thanh Sơn quận, Quảng Nghĩa quận có thể cung cấp nguồn thu khác, ba quận các ngươi cho cái gì? Hay các ngươi nhĩ Thiên Ngọc môn có thể nuốt hết lợi nhuận rượu? Mỗi năm cung phụng Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn không thể ngừng, muốn bắt lấy Nam châu thì chi tiêu cung phụng càng lớn, các ngươi trả được phần tiền này không? Tự Thiên Ngọc môn trả hết. Được rồi, không bàn việc này nữa.
Triệu Hưng Phong hơi lúng túng, chẳng ngờ mới đề nghị một tiếng đã dẫn đến phản ứng lớn vậy, ngượng ngùng khép miệng lại.
Bành Hựu Tại tiếp tục bảo:
- Năm quận làm theo ý mình, bình thường thì không sao nhưng nếu đụng chuyện người ngựa năm quận cần điều khiển thống nhất, việc này phải chuẩn bị từ sớm. Các ngươi cảm thấy do ai thống lĩnh thì thích hợp?
Nghe câu này Ngưu Hữu Đạo và Mông Sơn Minh ánh mắt giao nhau, cứ tưởng chờ tới lúc bắt được Nam châu mới bàn tới chuyện này, ai ngờ bắt đầu từ bây giờ.
Triệu Hưng Phong định lên tiếng nhưng Ngưu Hữu Đạo hắng giọng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, hắn nói:
- Tất nhiên là do Bành chưởng môn thống nhất điều khiển thì tốt hơn hết, bàn về uy vọng ở đây có ai sánh bằng Bành chưởng môn sao?
Mông Sơn Minh chậm rãi đặt ly rượu bên môi, biết Ngưu Hữu Đạo đang quấy rối không mong quyền chỉ huy thống nhất rơi vào tay người khác