Đạo Quân

Chương 601: Liên Hợp Chèn Ép




Bành Hựu Tại giơ hai tay ấn không khí, cười nói:

- Vương gia đừng nói lời giận dỗi đó, nơ inày không có ai muốn cướp lấy quyền lớn quân chín chủa vương gia, kẻ nào dám làm như vậy thì bổn tọa là người đầu tiên không cho phép. Có chuyện gì mọi người mở ra bàn, có gì nói nấy, có lý phân rõ phải trái, tội gì đập bàn tức giận? Mông soái thấy có đúng không?

Câu cuối nói với Mông Sơn Minh.

Mông Sơn Minh khuyên ngay:

- Hay vương gia ngồi xuống nghe ý kiến của mọi người trước đã.

Thương Triêu Tông nhìn Triệu Hưng Phong chằm chằm, hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Y phất ống tay áo ngồi xuống.

Hồ Tây quận thủ Mai Lâm Thịnh nói:

- Vương gia bớt giận, Triệu huynh nói khó nghe nhưng ý kiến đáng giá suy xét. Mọi người ngẫm lại xem vương gia có nhiều binh mã nhất, phân phối một chút không có vấn đề gì lớn. Thứ hai là thuộc hạ của vương gia vốn bao gồm nguyên bộ người của Quảng Nghĩa quận, Phượng đô đốc hiểu rõ gốc gác nhiều người bọn họ, điều động họ thì Phượng đô đốc có thể trực tiếp chỉ huy, bớt mất thời gian hòa hợp. Không biết khi nào sẽ xảy ra chiến sự, chưa chắc là chúng ta đánh người ta, phải đề phòng bị người tùy thời đến đây, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng là tốt nhất.

Lý do này khiến người khó moi ra sai lầm gì. Thương Triêu Tông nâng ly uống rượu giải sầu.

Bành Hựu Tại hỏi:

- Vậy phân phối bao nhiêu người ngựa cho Phượng đô đốc thì thích hợp?

Võ Dương quận thủ Ngô Thiên Đãng nói:

- Dời đi nhiều quá thì không thích hợp, sợ khiến vương gia hiểu lầm. Theo ta thấy binh quý ở tinh chứ không cần nhiều, mấy ngàn người đủ rồi. Dù sao Phượng đô đốc chỉ cần có quyền thống nhất điều khiển vào thời gian chiến tranh, bình thường nắm nhiều binh lực các quận dễ ảnh hưởng phòng ngự của quận. Không biết ta nói như vậy thì Phượng đô đốc thấy ổn không?

Chỉ cần mấy ngàn người?

Thương Triêu Tông nhướng mắt nhìn đối phương.

Yêu cầu này làm Ngưu Hữu Đạo hơi bất ngờ. Chỉ lấy mấy ngàn người? Thương Triêu Tông cầm đại quân hai mươi vạn, chai cho mấy ngàn người đúng là không quá đáng, nếu y không chịu đưa chút ít này thì đúng là quá mức.

Phượng Lăng Ba gật đầu nói:

- Ngô huynh cao kiến, có mấy ngàn người đã đủ. Năm ngàn, ta chỉ cần năm ngàn người ngựa.

Triệu Hưng Phong khẽ ừ:

- Năm ngàn kỵ binh còn gọi là tinh nhuệ.

Cụm từ năm ngàn kỵ binh thốt ra làm thay đổi ngay ý nghĩa, năm ngàn người không đáng gì nhưng năm ngàn ngựa chiến thì ý nghĩa rất nặng.

Thương Triêu Tông hỏi ngược lại:

- Họ Triệu, ngươi cung cấp năm ngàn ngựa chiến sao?

Triệu Hưng Phong nói:

- Nếu vương gia không đưa ta một ngàn con ngựa chiến thì trong tay ta cộng lại chưa đủ năm ngàn con có thể tác chiến, lấy đâu ra năm ngàn ngựa chiến?

Thương Triêu Tông nói:

- Vậy ngươi nói vớ vẩn cái gì? Không phải đồ của nhà ngươi nên nói tặng ai dễ dàng.

Mai Lâm Thịnh lại xen lời:

- Vương gia, cùng là người một nhà đừng phân chia nhà ta nhà ngươi làm gì, phải suy nghĩ cho đại cục.

Thương Triêu Tông đáp trả:

- Người một nhà? Nói rất đúng, vậy có phải thê tử của Mai huynh cũng có thể cùng bản vương tuy hai mà một?

Một câu làm Bành Ngọc Lan sặc rượu suýt phun ra, trợn to mắt khó tin nhìn Thương Triêu Tông. Bành Ngọc Lan không ngờ nữ tế của mình có thể nói ra lời như thế trước mặt bà, bình thường thấy y rất có phong phạm hoàng tộc mà sao mở miệng thốt từ hạ lưu như thế?

Phượng Lăng Ba thì rất thông cảm, ở lâu trong quân ngũ, nếu muốn nói tục thì cũng không ngại miệng gì.

Phượng Nhược Nam luôn giữ im lặng không kiềm được hung tợn liếc xéo Thương Triêu Tông.

Ngưu Hữu Đạo vui vẻ nâng ly hướng Phong Ân Thái, ông bất đắc dĩ giơ ly hướng hắn.

Mai Lâm Thịnh không tiện lấy ngoại tôn nữ của Bành Hựu Tại cũng là thê tử của Thương Triêu Tông ra là cớ, đành thở dài:

- Vương gia, sao có thể gắn người và súc sinh thành một? Thứ lỗ icho ta nói thẳng, lẽ ra mọi người cùng hướng về ích lợi, trong tay vương gia có nhiều ngựa chiến như vậy thì nên đem ra chia sẻ cho tất cả, chia theo tỷ lệ dù vương gia có chiếm phần nhiều chút ta nghĩ mọi người không có ý kiến gì. Nhưng cũng phải suy xét đến nhu cầu tổ kiến Anh Dương Võ Liệt vệ của vương gia, ít nhất phải bảo đảm có một vạn ngựa chiến, mọi người không thể lấn lướt qua được.

Ngô Thiên Đãng gật gù hùa theo:

- Dù vương gia lấy ra năm ngàn con thì trong tay còn một vạn mấy ngàn con, vượt xa các quận khác, đủ tổ kiến Anh Dương Võ Liệt vệ rồi. Không hiểu tại sao một mình vương gia chiếm nhiều chiến mã mặc kệ sự sống chết của các quận là vì sao?

Thương Triêu Tông nói thẳng:

- Không sao cả, chẳng qua gai mắt bộ mặt tiểu nhân của các ngươi thôi. Năm xưa mỗi người ở một góc làm gì? Giờ mới muốn ngựa chiến? Có giỏi thì tự mình kiếm ra ngựa chiến đi, trên đời làm gì có nhiều chuyện ăn miễn phí vậy được?

Ai ngờ Bành Hựu Tại ngồi trên ghế chậm rãi nói:

- Vương gia, Thiên Ngọc môn bỏ tiền ra mua ngựa chiến không phải cho riêng một nhà, nên chia đều cho các phương.

Một câu chặn họng Thương Triêu Tông, cơ mặt căng cứng.

Thương Triêu Tông rất muốn hỏi Bành Hựu Tại thật sự là Thiên Ngọc môn các ngươi kiếm được sao? Có vài thứ muốn bỏ tiền ra mua cũng không được, nếu Thiên Ngọc môn có bản lĩnh như vậy thì sao không sớm thỏa mãn các quận đi, còn cần chờ tới bây giờ chia chác?

Nhưng Thương Triêu Tông không thể khiêu khích làm Thiên Ngọc môn bẽ mặt trước mọi người. Làm chuyện gì cũng phải có chừng mực, một số việc có thể đập bàn nhưng có chuyện không thể được, phải ráng nhịn.

Bành Hựu Tại chốt câu:

- Được rồi, bổn tọa đã nghe ý kiến của mọi người, số ít phục tòng số đông, theo ý kiến số đông. Như hôm qua đã nói, không cần xáo binh mã năm quận. Hai quận Thanh Sơn, Quảng Nghĩa đưa năm ngàn quân sĩ, năm ngàn ngựa chiến cho Phượng Lăng Ba tổ kiến Đốc quân, con đường cung cấp quân lương không thay đổi. Quyết định vậy đi, chúng ta cạn ly!

Bành Hựu Tại nói xong nâng ly cách không khí kính mọi người.

Lời của Bành Hựu Tại chẳng khác gì bảo Thương Triêu Tông cung cấp năm ngàn người ngựa cho Phượng Lăng Ba còn bao gồm cả quân lương.

Phượng Lăng Ba là người đầu tiên nâng ly hưởng ứng, Triệu Hưng Phong,Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng cũng hùa theo.

Đám người Phí Trường Lưu nhìn hướng Ngưu Hữu Đạo, răm rắp nghe theo hắn.

Ngưu Hữu Đạo dứt khoát bưng ly rượu lên. Đám người Phí Trường Lưu làm theo. NHóm Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình cũng nâng ly.

Ly rượu trong tay Thương Triêu Tông như nặng ngàn cân nhưng y vẫn từ từ nâng lên.

Phượng Nhược Nam nhìn hành động của Thương Triêu Tông, nếu y không nâng ly thì nàng làm vương phi cũng không nâng lên được. Trong lòng Phượng Nhược Nam biết rõ mặc kệ tình cảm phu thê giữa hai người thế nào, lần này là một đám người liên hợp cắt thịt trượng phu của nàng, bao gồm người nhà mẹ đẻ của nàng, bên thu lợi là người nhà mẹ đẻ, nàng thật sự rất khó xử, giúp bên nào cũng không được.

Bành Hựu Tại kính trước:

- Sảng khoái!

Bành Hựu Tại uống cạn xong lật ngược đáy ly cho mọi người xem, lớn tiếng mời:

- Các vị cứ thoải mái hưởng dụng, đừng khách khí!

Một đám người cạn ly xong ngồi xuống, một số người vui, bên Thương Triêu Tông thì cười không nổi.

Người mù đều nhìn ra đám người lấy Thiên Ngọc môn dẫn đầu đã sớm bắt tay nhau cài bẫy bên Thương Triêu Tông.

Thương Triêu Tông có hai vạn tám ngàn ngựa chiến, đã bán năm ngàn con cho bên Kim châu, hôm qua chai đi ba ngàn con, hôm nay lại bị cắt mất năm ngàn con. Ngựa chiến bị ăn mòn dần chỉ còn lại một vạn năm ngàn con, còn phải tặng quân lương cho bên Phượng Lăng Ba. Xem tình hình này dường như Thiên Ngọc môn cố ý kiềm chế thực lực trong tay Thương Triêu Tông, không để y một mình độc lập.

Tiệc rượu tiễn khách kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. Theo lễ độ thì phu phụ Thương Triêu Tông còn phải làm theo nghi thức chào từ biệt phu phụ Phượng Lăng Ba.

Đám người Ngưu Hữu Đạo đã đứng chờ ngoài sơn môn.

Mông Sơn Minh đẩy xe lăn tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thuận miệng nói:

- Chúng ta không muốn gây nội chiến nhưng người ta xuống tay trước.

Ngưu Hữu Đạo cười nói:

- Thứ này không thể so sánh, bên cạnh vương gia toàn là người của Thiên Ngọc môn, mạng nhỏ nằm trong tay người ta, không đồng ý không được. Vẫn câu cũ, việc chưa thành công thì ưu tiên đoàn kết năm quận.