Đạo Quân

Chương 604: Du Thuyết Tiêu Dao Cung




Chu Thủ Hiền nói:

- Nhưng nếu hứa cho lợi lớn thì chưa chắc ba đại phái sẽ không ảnh ra!

Đồng Mạch nói:

- Chu huynh yên tâm, dù là ta hay bệ hạ sẽ không khoanh tay ngồi xem, ta tự mình đi liên lạc với ba phái cho.

Tiêu Dao cung biển sơn núi mây, nhìn từ xa tựa cảnh tiên.

Dưới núi Tiêu Dao cung có mấy chục con ngựa chạy nhanh ra hiệp cốc thẳng hướng đường cái cho đến khi khuất xa.

Đoàn người này là hai môn phía sau lưng Nam châu, Chân Linh viện và Phi Hoa các. Sắp cuối năm cũng là lúc tiến cống cho Tiêu Dao cung, chưởng môn Chân Linh viện là Kim Vô Quang, chưởng môn Phi Hoa các là Tào ngọc Nhi tự mình dẫn người đi dâng lễ.

Hết cách, Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn là ba môn phái lớn nhất Yến quốc, ba đại phái bao trùm bên trên đất nước. Yến quốc nằm trong phạm vi thế lực của ba phái, môn phái tu hành trong đất nước đều kiếm ăn trên phạm vi thế lực của ba phái, muốn chiếm một góc sống thì phải được ba phái cho phép.

Môn phái trong liệt thổ phong cương Yến quốc đều phải tiến cống ba đại phái, nếu không sẽ có họa diệt môn.

Không chỉ riêng Yến quốc, bảy nước cơ bản đều gặp tình huống này. Mỗi nước đều có mấy môn phái cứng rắn như vậy được một góc trong Phiêu Miểu các hưởng thụ môn phái khác trong nước cung phụng.

Một số môn phái muốn tiến công cho ba đại phái cũng không tư cách, ví dụ cỡ như Lưu Tiên Tông.

Thế lực đè trên ba đại phái là chín chí tôn.

Chín chí tôn mới thật sự là ở trên chúng sinh. Chín chí tôn không nhận ia cung phụng, không nhận nhân tình từ ai nhưng kiểm soát tất cả tiền trang trong thiên hạ. Thiên hạ chỉ có một tiền trang tên là Thiên Hạ tiền trang, trải rộng các góc thiên hạ, vượt qua hai giới thế tục và tu hành.

Trừ Thiên Hạ tiền trang ra không cho phép có tiền trang khác xuất hiện trên đời.

Ví dụ kim phiếu thông dụng cũng là chín chí tôn hợp tác in ấn, không cho phép có loại tiền giấy khác.

Trên đời này người không thiếu tiền nhất có lẽ là chín chí tôn, hết cách, người ta có thể trực tiếp in tiền, khống chế lưu động tiền của người trong thiên hạ.

Nơi có thể buôn bán trong giới tu hành cũng nằm dưới sự khống chế của chín chí tôn.

Người Chân Linh viện, Phi Hoa các đi xa, một đám người khác bước ra từ núi rừng, đó là đệ tử Thiên Ngọc môn đã trốn được một lúc.

Bành Hựu Tại nhìn chằm chằm người phương hướng người hai phái đi xa, phất tay dẫn đệ tử môn hạ xâm nhập ngọn núi đối diện, lao thẳng tới Tiêu Dao cung.

Quỳnh lâu điện ngọc thấp thoáng phồn hoa như gấm, có thể xem núi trập trùng biển mây, cảnh đẹp không sao tả xiết, là nơi đãi khách rất tốt.

Hai vị trưởng lão Tiêu Dao cung và cung chủ Thiệu Liễu Nhi cùng ngồi, gặp khách chỉ có mình Bành Hựu Tại, đệ tử Thiên Ngọc môn khác không có tư cách ở đây.

Được ba vị chấp nhận gặp mặt cũng vì Bành Hựu Tại đến dâng cống. Cuối năm là chưởng môn các phái sẽ tập trung đến bái phỏng, Long Hưu theo thường lệ lộ mặt gặp gỡ, hỏi han tình huống các nơi.

Hai tay Bành Hựu Tại dâng lên một chồng kim phiếu đặt trên bàn hai trưởng lão ngồi song song, sau đó lùi lại ngồi xuống chỗ cũ đối diện với họ.

Long Hưu và hai trưởng lão cùng nhìn chồng kim phiếu, theo quy định một quận phải nộp lên trên năm vạn kim tệ.

Năm vạn nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Nói không nhiều là đối với Tiêu Dao cung, năm vạn kim tệ thật sự không là gì với họ. Nói không ít là vì năm vạn kim tệ là gánh nặng tài lực không nhỏ cho một quận. Mỗi quận dù sao còn phải lo cho cuộc sống người dân, nếu ép khô thì làm sao có lần sau ép tiếp?

Huống chi còn phải chia lãi này nọ cho thế lực, môn phái chiếm cứ đất đó, không thể để một mình Tiêu Dao cung ăn hết. Mỗi quận không chỉ nộp cho Tiêu Dao cung còn có Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, thuế phú cho triều đình.

Không phe nào được phép bóc lột các quận quá mức, nếu không thì đó là mặc kệ lâu dài tự ném đá chân mình.

Trong Yến quốc có mấy trăm quận, mỗi quận năm vạn kim tệ, tích ít thành nhiều. Không nói tiền thu khác của Tiêu Dao cung, chỉ riêng các phái tiến cống đã cho Tiêu Dao cung sống sướng.

Tính ra năm quận Thiên Ngọc môn phải cống lên hai mươi lăm vạn kim tệ, Thiên Ngọc môn nộp muốn tốt hơn nữa nộp thêm năm vạn nữa tổng cộng là ba mươi vạn kim tệ. Nhưng nhìn độ dày của chồng kim phiếu thì không chỉ có ba mươi vạn.

Một trưởng lão kiểm kê xongg nói với Long Hưu:

- Một trăm vạn!

Long Hưu toát ra khí chất siêu phàm thoát tục ánh mắt lạnh nhạt nhìn Bành Hựu Tại:

- Dư ra bảy mươi vạn hì Bành chưởng môn giải thích thế nào?

Bành Hựu Tại nói:

- Thưa cung chủ, đây chỉ là chút tấm lòng của Thiên Ngọc môn, xin vui lòng nhận cho.

Long Hưu nói:

- Tấm lòng? Bổn tọa nghe nói Nam châu hạ năm quậnsẵn sàng ra trận định nuốt thượng sáu quận. Trước đó Chân Linh viện, Phi Hoa các còn mắng chửi Thiên Ngọc môn có mưu đồ gây rối ngay trước mặt bản tọa, xin Tiêu Dao cung chủ trì công đạo. Không lẽ bị Chân Linh viện, Phi Hoa các nói trúng, ngươi đột nhiên lấy ra số tiền này là muốn thu mua Tiêu Dao cung sao?

Bành Hựu Tại nói:

- Cung chủ nói quá lời, trăm vạn kim tệ tầm thường sao có thể thu mua Tiêu Dao cung? Nếu tại hạ thật sự làm như vậy thì thật là không biết tự lượng sức mình. Nhưng nói đi phải nói lại, Thiên Ngọc môn thật sự muốn canh giữ một phương vì Tiêu Dao cung, mong cung chủ thành toàn.

Long Hưu nói:

- Dã tâm không nhỏ, Nam châu hạ năm quận không thỏa mãn được khẩu vị của Thiên Ngọc môn ngươi sao?

Bành Hựu Tại nói:

- Không dám che giấu lòng mình, càng không dám nói dối trước mặt cung chủ. Thiên Ngọc môn muốn chiếm lấy lãnh địa của Chân Linh viện, Phi Hoa các là vì Thiên Ngọc môn tự nhận có thể làm tốt hơn hai phái.

Long Hưu hỏi:

- Tốt hơn như thế nào?

Bành Hựu Tại nói:

- Nam châu có mười một quận, chai cho hai phái mỗi năm chỉ có thể tiến cống năm mươi lăm vạn, nếu giao cho Thiên Ngọc môn quản lý thì mỗi năm Thiên Ngọc môn sẽ tiến cống một trăm vạn!

Long Hưu hỏi:

- Ngươi cho rằng Chân Linh viện, Phi Hoa các nếu ôm mười một quận Nam châu thì không thể tiến cống một trăm vạn mỗi năm sao?

Bành Hựu Tại nói:

- Đương nhiên là họ có thể nhưng sẽ không giống như Thiên Ngọc môn. Lấy ra một trăm vạn tiến cống cho ba đại phái tức là ba trăm vạn, họ còn cần chi tiêu cho môn phái mình, chi tiêu cho địa phương. Họ lấy ra số lượng này thì phải tát ao bắt cá trong Nam châu, cứ thế mãi Nam châu sẽ suy sụp.

- Thiên Ngọc môn thì khác, nếu cung chủ có dịp nào hãy chú ý Thanh Sơn quận và Quảng nghĩa quận xem, Thiên Ngọc môn ta nguyện nhường lợi kinh doanh dân sinh, biến hai quận Thanh Sơn, Quảng Nghĩ từ bãi nước lặng thành dòng chảy, thương mậu các nước qua lại tụ tập, dân chúng an khang giàu có. Thuế phú thu hoạch tài lực nhiều gấp mấy lần quận khác, đây là điều thứ nhất!

- Điều thứ hai, tiền tài là chuyện nhỏ, sự ổn định của Yến quốc mới là lớn. Triệu quốc ngay bên cạnh rình rập Yến quốc, từ lâu đã muốn nuốt Yến quốc. Chỉ vì chư hầu trong Triệu quốc kiềm chế, Hải Vô Cực tạm thời không có sức tiến đông. Nhưng Hải Vô Cực là hạng người chăm lo việc nước, đang từng bước tan rã chư hầu trong Triệu quốc, chờ khi hoàn thành mục đích thì bước tiếp theo là nhằm vào miếng thịt mỡ Yến quốc!

- Thiên Ngọc môn và Vận động Thiên phủ ở Kim Châu đã sớm kết thành đồng minh cùng công thủ. Bất bất đắc dĩ Thiên Ngọc môn thế yếu, Hải Vô Cực mà xuống tay với Kim châu thì Nam châu giúp đỡ có hạn, nên thế cục vạc ba chân trước mắt của Nam châu sẽ làm phân tán thực lực, không giữ được. Kim châu là chướng ngại lớn nhất khi Triệu quốc tiến công Yến quốc. Triệu quốc muốn đánh gục Yến quốc thì phải bình Kim châu trước. Kim châu ủng binh tự trọng là vách tường lớn nhất của Yến quốc, Kim châu không thể có sơ sẩy gì!

Long Hưu nói:

- Nếu Kim châu có biến, đổi lại người khác đồng ý giúp đỡ Kim châu thì Kim châu vẫn sẽ đồng ý kết minh, không bắt buộc phải là Thiên Ngọc môn ngươi.