Đạo Quân

Chương 667: Mất Dấu (2)




Người của Phù Phương Viên không có ai đi theo. Xảy ra chuyện gian tế, trước khi chuyện của Trần bá còn chưa được làm rõ, bọn họ không dám dẫn Trần bá đi theo. Nội bộ có biến còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu chỉ lưu lại một mình Trần bá thôi, sẽ khiến cho Trần bá sinh nghi, cho nên Hứa lão lục cũng lưu lại luôn, lấy lý do nếu chẳng may có việc, bọn họ không ra ngoài được, người bên ngoài cũng có thể báo tin về nhà, đưa ra ứng đối, phụ trách tiếp ứng.

Về phần lão thập tam, ông vốn phụ trách trông coi Kim Sí, vì thế ông phải ở lại thành Vạn thú, không cùng đi theo.

Mười người Thượng Thanh Tông đi theo, Ngưu Hữu Đạo cũng không xem là người một nhà, nhưng Đường Nghi vẫn cứ dẫn người đi bên cạnh.

Dù sao cũng chưa quen thuộc với địa hình nơi đây, không bao lâu sau, bọn họ đã mất dấu Vân Cơ.

Một nhóm đứng ngay tại ngã ba, nhìn chung quanh, bên cạnh thỉnh thoảng có tu sĩ khác đi ngang.

Thật ra đây cũng không được tính là ngã ba, chỉ là bị địa thế trồng cỏ Khu Quanbg ảnh hưởng, tạo thành một dốc đứng, chẳng khác nào cành cây kéo dài, kéo dài ba hướng.

Không biết Vân Cơ đã đi hướng nào. Cả ba con đường lận, khó mà đưa ra được lựa chọn.

Ngưu Hữu Đạo nhìn Viên Cương. Viên Cương là cao thủ có thể căn cứ vào dấu chân mà theo dõi đối phương, thậm chí có thể căn cứ vào đó mà đánh giá được người đó nam hay nữ, chiều cao thể trọng bao nhiêu. Nhưng lúc này Viên Cương cũng phải lắc đầu. Ở đây ánh sáng không rõ, Vân Cơ lại bay, muốn trong thời gian ngắn tìm được dấu chân Vân Cơ, đúng là có chút khó khăn.

Quản Phương Nghi hỏi một câu: “Ngươi đi cùng nàng ta làm gì? Người phụ nữ thần thần bí bí đó rốt cuộc là ai?”

Có đám người Đường Nghi đi theo, Ngưu Hữu Đạo cũng không trả lời, tiếp tục nhìn chung quanh. Tìm không thấy Vân Cơ, đồng nghĩa với việc hắn phải lựa chọn một hướng đi khác.

Sau khi trong lòng đã có định hướng, Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Đường Nghi: “Các ngươi định đi theo ta sao?”

Đường Nghi bước lên phía trước: “Chàng đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý. Dù sao nơi này vẫn có chút nguy hiểm, chàng xem như chúng ta đang hộ tống chàng.”

“Hộ tống ta?” Ngưu Hữu Đạo cảm thấy buồn cười, châm chọc: “Các người ngay cả bảo vệ mình còn không nổi, còn muốn hộ tống ta? Ta đã dám vào, tất có cách để bảo vệ, không cần các ngươi phải hao tâm tổn trí. Ý tốt của các ngươi, ta xin nhận, không cần dây dưa với ta nữa, lập tức ra ngoài, rời khỏi Huyễn Giới này đi.”

Ngụy Đa cà lăm nói: “Đạo... Đạo gia...”

“Ngươi im miệng đi!” Ngưu Hữu Đạo chỉ tay vào Ngụy Đa: “Nhìn thấy ngươi là ta cảm thấy phiền, lập tức cút ngay cho ta.”

Ngụy Đa á khẩu, không trả lời được.

Đường Nghi dửng dưng nhìn hắn. Đám đệ tử Thượng Thanh Tông cũng dửng dưng, cứ quấn chặt lấy.

Đúng là bực mà! Ngưu Hữu Đạo hơi phục những người này, cuối cùng vẫy tay gọi Đường Nghi.

Đường Nghi bước ra, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đi theo Ngưu Hữu Đạo bước sang một bên.

Hai người dừng lại cách mọi người một khoảng cách. Ngưu Hữu Đạo quay người hỏi: “Rốt cuộc là nàng muốn làm gì?”

Đường Nghi đáp: “Thượng Thanh Tông có lỗi với chàng, nhưng Thượng Thanh Tông không trục xuất chàng khỏi sư môn, chàng vẫn là đệ tử của Thượng Thanh Tông. Thượng Thanh Tông phạm sai lầm, một mình ta gánh chịu, chàng muốn làm thế nào cũng được, nhưng ta xin chàng nể mặt Đông Quách sư thúc, đừng từ bỏ Thượng Thanh Tông, coi như ta xin chàng...” Nói xong, thân hình của nàng hơi thấp xuống, giống như muốn quỳ trước hắn.

Ngưu Hữu Đạo cầm một tay của nàng, kéo nàng đứng dậy: “Đừng làm như vậy! Này, Đường chưởng môn, ta và nàng rốt cuộc có bao nhiêu thù hận, tại sao nàng chết sống cũng không buông tha ta, nàng muốn hại chết ta hay sao? Nàng thật sự hồ đồ hay giả bộ hồ đồ vậy? Năm đó, các người ném ta cho Thương Triều Tông, đồng thời phủi sạch quan hệ với Thương Triều Tông. Chẳng lẽ bây giờ các người không biết mình không thể ở cùng với Thương Triều Tông hay sao? Các người cố ý hại ta đúng hay không?”

Cách đó không xa, nhờ ánh sao trời, nhìn hai người dây dưa với nhau, Quản Phương Nghi nhếch miệng, vẻ mặt khinh bỉ.

Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Sau khi thành niên, đây là lần đầu tiên nàng bị một người đàn ông nắm cánh tay.

Đường Nghi vô thức muốn hất tay hắn ra. Về tình về lý, đây chính là người đàn ông của nàng. Đàn ông khác không thể chạm nàng, nhưng người này chạm nàng lại hợp tình hợp lý. Trong lòng nàng hơi rung động một chút, cánh tay kéo căng cũng không có phản kháng gì, vội giải thích: “Ta hiểu, Thượng Thanh Tông không phải vì Thương Triều Tông lớn mạnh mà muốn lăn lộn chung một chỗ với y. Chúng ta có thể không dính dáng gì đến y, chỉ cầu chàng đừng từ bỏ Thượng Thanh Tông. Bây giờ ta không còn biện pháp nào khác mới đến cầu chàng. Thượng Thanh Tông do lịch đại tiên sư dốc hết tâm huyết xây dựng nên không thể bại lụi trên tay của ta được.”

Ngưu Hữu Đạo cũng ý thức được sự không ổn, vội bỏ cánh tay Đường Nghi ra: “Thiên hạ ai mà không biết ta và Thương Triều Tông là cùng một bọn. Ta ở cùng với các ngươi, thế thì có khác gì các ngươi ở cùng với Thương Triều Tông đâu? Ta không phải như các ngươi nhìn thấy đâu. Rất nhiều chuyện các ngươi không ở bên trong nên không biết được sự nguy hiểm của nó. Ta không có khả năng dây dưa với các ngươi, cũng đừng ép ta không khách sáo!”

Đường Nghi thật sự không còn đường lui nào khác. Sau khi rời khỏi Bắc Châu, nàng cũng không còn đường để đi. Những nơi khác, không ai muốn nhận Thượng Thanh Tông, cũng không thể mang theo một đám đệ tử phiêu diêu tứ xứ được. Chỉ cần một đệ tử biết Thượng Thanh Tông không thể dựa vào Ngưu Hữu Đạo, tâm của đệ tử trong môn phái sẽ lung lay. Thượng Thanh Tông sẽ lập tức sụp đổ, ngay cả Bắc Châu cũng không về được.

Thái độ này của Ngưu Hữu Đạo khiến Đường Nghi hết cách. Nàng chỉ có thể nói: “Là Triệu sư thúc bảo chúng ta đến tìm chàng.”

“Ta không biết sư thúc gì cả, ta cảnh cáo các người, về sau đừng làm phiền ta nữa.” Trong lòng Ngưu Hữu Đạo đánh bộp một cái, giả bộ hồ đồ rồi quay đầu bước đi.

Đường Nghi lập tức nói thẳng: “Triệu Hùng Ca Triệu sư thúc bảo ta đến tìm chàng.”

Ngưu Hữu Đạo quay lại, mặt đối mặt, lạnh lùng nói: “Nàng định đem Triệu Hùng Ca ra uy hiếp ta?”

Đường Nghi đáp: “Ta chỉ nói sự thật, đích thân Triệu sư thúc bảo ta đến, ta tuyệt không có lừa chàng.”

Bây giờ, Ngưu Hữu Đạo không có tâm trạng dây dưa việc này với Đường Nghi. Hắn nghiêng về phía trước, Đường Nghi vô thức lui về sau một bước, tránh cơ thể nam nữ chạm vào nhau.

Ngưu Hữu Đạo nắm lấy cánh tay của nàng, đưa miệng đến bên tai của nàng, thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói. Nơi này sắp có chuyện phát sinh, ta có việc cần phải giải quyết. Các người ở lại chỉ làm ta thêm phiền phức mà thôi. Bây giờ, nàng lập tức dẫn người của nàng rời khỏi Huyễn Giới, hiểu chưa?”

Hắn cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân đuổi bọn họ đi. Hắn bị quấn đến phát phiền, nhưng muốn hạ độc thủ với Thượng Thanh Tông, hắn làm không được.

Hai người đứng gần như vậy, có thể nghe được hơi thở của nhau. Đây là lần đầu tiên Đường Nghi đứng gần một người đàn ông trưởng thành như vậy, tim đập như hươu chạy. Đây là lần thứ hai nàng đứng gần Ngưu Hữu Đạo. Năm đó, trong đêm động phòng hoa chúc, nàng đã từng cùng với chàng thiếu niên Ngưu Hữu Đạo uống chén rượu giao bôi trong khoảng cách gần như thế.

Ầm ầm! Từ xa truyền đến tiếng đánh nhau. Hai người cùng nhau nhìn về phía một lối rẽ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Nghi quay đầu lại hỏi.

“Chuyện không liên quan đến nàng, nàng hãy mang người của nàng rời khỏi đây đi.” Ngưu Hữu Đạo hất cánh tay Đường Nghi ra, phất tay chỉ hướng đi, sau đó gọi ba người Viên Cương, cả ba cùng nhau chạy đến chỗ tiếng đánh nhau truyền đến.

Đám người La Nguyên Công bước đến. Tô Phá hỏi Đường Nghi: “Chưởng môn, chuyện gì vậy?”

Đường Nghi cắn môi không nói...

Lần theo tiếng đánh nhau, đám người Ngưu Hữu Đạo dừng lại trên một sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, chăm chú quan sát tình hình giao chiến bên dưới.

Còn tưởng rằng Vân Cơ ở chỗ này xảy ra chuyện gì, ai ngờ không phải như vậy. Hơn mười tu sĩ đang chém giết một đám bướm La Sát.