Đạo Quân

Chương 672: Một Đám Người Kỳ Lạ




Triều Thắng Hoài chớp mắt tỏ vẻ tức giận:

"Chuyện đã làm như vậy, sao còn có thể quay đầu? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, một khi để người ta ra ngoài tố cáo, chúng ta đều không chịu nổi."

Hà Hữu Trường hơi tỏ vẻ tức giận, lòng rất căm tức. Thái độ của vị này như vậy, nào có coi mình là sư huynh. Nhưng mà hết cách, bối cảnh người ta như thế, gã không dễ đắc tội. Gã không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại nói:

"Sư đệ, huynh trưởng của ta nói có đạo lý. Đám người kia quả thực có vẻ không bình thường, có lẽ thật sự ẩn giấu thân phận, khả năng là người có lai lịch không đơn giản."

Triều Thắng Hoài:

"Ta nói này sư huynh, huynh động não nghĩ lại đi. Chính là vì lai lịch của họ có lẽ không đơn giản mới không thể để họ sống sót rời khỏi đây. Người bình thường cáo trạng cũng vô ích, nhưng nếu người nói là kẻ có trọng lượng nhất định mới là phiền phức. Chuyện lộ ra, tất cả chúng ta đều xui xẻo. Không nên do dự, đi!"

Dứt lời, gã ta vỗ tay độp một cái với con chim lớn bên cạnh.

Con chim nhảy xuống núi, đập cánh bay lên. Gã ta là người đầu tiên bay lên.

Biết đối phương có khả năng có lai lịch không đơn giản, lúc trước ngươi còn dám ra tay? Trong mắt Hà Hữu Trường lóe lên sự tức giận, nhưng có mấy lời chỉ có thể nuốt vào bụng.

Hà Hữu Kiến lôi tay áo huynh đệ của mình, lắc đầu, ra hiệu phải nhịn.

Hai người dắt tay nhau nhảy lên, cùng đáp xuống lưng con chim. Ba người điều khiển con chim đi về hướng trái, nơi có đầu người lộ ra.

Nhóm người đang đứng trên tán cây bên kia ngẩng đầu lên nhìn con chim đang bay tới.

Chim nhào xuống, đập cánh đặt chân trên tán cây. Đôi cánh to lớn vung lên làm gió dậy dào dạt, thổi cho cành lá rung động, khiến cho khói xanh lượn lờ từ trong rừng lên bị thổi tản mác.

Phía dưới có vài lư hương lớn đang đốt, khói bốc lên từ những cái lư đó. Mùi của khói chính là mùi của cỏ khu quang, nhưng càng nồng hơn, nồng đến gay mũi.

Ba người đáp xuống trước mặt mấy vị đồng môn, cùng chắp tay chào:. Ngôn Tình Cổ Đại

"Sư thúc."

Vị sư thúc có thân thể rất phúc hậu tên là Mã Kim, tạm thời phụ trách việc trồng cỏ khu quang trong khu vực này. Ánh mắt ông ta liếc về phía có tiếng động truyền tới, trầm giọng nói:

"Vừa nãy có tiếng động lớn vang lên, có phải có liên quan đến các ngươi?"

Không nghi ngờ cũng khó. Vừa nãy con chim là mượn từ bên này, cho nên ông ta biết ba người kia đã tới bên này.

Triều Thắng Hoài đưa tay ra hiệu mời:

"Sư thúc, có thể nói chuyện riêng một lát chăng?"

Mã Kim không tỏ rõ ý kiến, nhưng nhẹ nhàng nhảy lên một tán cây khác, đứng chắp tay.

Triều Thắng Hoài lập tức nhẹ nhàng nhảy lên theo, cùng trao đổi với Mã Kim.

Ngoại trừ huynh đệ họ Hà, người trên tán cây bên này không biết hai người kia đang thì thầm chuyện gì...

Trên vách núi, một nhóm người ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng lộ diện, lục tục đi tới cạnh vách núi, cũng bị cảnh đẹp đồ sộ, kỳ ảo trước mắt hấp dẫn.

"Quả nhiên xứng với hai chữ "Huyễn giới"." La Nguyên Công thực lòng than thở.

Nhóm người đó chính là người của Đường Nghi bên Thượng Thanh tông. Ngưu Hữu Đạo bảo Đường Nghi dẫn người rời khỏi Huyễn giới, nhưng Đường Nghi không nghe hắn, vẫn mang người lần mò đi theo, dựa vào hoản cảnh tối tăm mới không làm người khác phát hiện.

Ẩn trong tối nhìn nhóm Ngưu Hữu Đạo nhảy xuống núi, vốn định cùng tới xem kết quả, rốt cuộc lại thấy Ngưu Hữu Đạo đi cùng đệ tử Vạn Thú môn trở về, không thể làm gì khác là tiếp tục né tránh, đến lúc này mới lộ diện.

"Rời khỏi khu vực phòng hộ của cỏ khu quang vào đây không sao chứ?" Tô Phá kinh ngạc hỏi.

Đường Nghi chỉ một hướng:

"Nhìn xem, người của Vạn Thú môn cũng ở kia. Vừa nãy hắn đi cùng người của Vạn Thú môn, hẳn là đã có chuẩn bị, sẽ không có chuyện gì."

La Nguyên Công đánh giá tình hình:

"Họ có người của Vạn Thú môn giúp đỡ, có thể đi vào khu vực này. Chúng ta không có, cũng không thể đi xuống theo được."

Tô Phá:

"Sắp có chuyện xảy ra, không biết rốt cuộc là chuyện gì. Tên này bây giờ đã đến cấp độ khác, có giao tình với Vạn Thú môn, chúng ta có phần không theo kịp."

Bọn họ lặng lẽ đi theo cả chặng đường, phát hiện đệ tử Vạn Thú môn dẫn dắt Ngưu Hữu Đạo du sơn ngoạn thủy, người khác không hưởng được đãi ngộ này, cho nên lầm tưởng Ngưu Hữu Đạo có giao tình với Vạn Thú môn.

Mà cũng vì Ngưu Hữu Đạo nói sắp có việc xảy ra, Đường Nghi mới không nghe lời. Nàng cũng chỉ vì lòng tốt, chuẩn bị bất trắc xảy ra sẽ mang theo đệ tử Thượng Thanh tông tới giúp đỡ một phen.

Đường Nghi nhìn chung quanhm chỉ một chỗ gồ ghề bên vách núi, dẫn mọi người của Thượng Thanh tông đi tới đó ẩn mình, chuẩn bị nhìn tình huống trước. Họ không dám tiến vào khu vực kỳ ảo dưới vách núi...

...

"Không biết trời cao đất rộng, ngay cả người là ai cũng chưa biết, ngươi cũng dám ra tay? Đúng là hồ đồ!" Mã Kim trừng mắt với Triều Thắng Hoài, mắng một trận.

Triều Thắng Hoài chắp tay nói:

"Sư thúc, đệ tử biết sai, nhưng nếu thật sự để họ quay về tố cáo, ta bị phạt cũng không có gì, chỉ e ông nội của ta sẽ lúng túng."

Ông nội gã ta chính là sư phụ của Mã Kim.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mã Kim tức thì trầm như nước, lòng kích động muốn tát bay cái mặt của tên này. Tên này không nói với mình thì thôi, vừa nói với mình xong, mình mà ngồi yên không để ý đến rồi xảy ra chuyện, mình có lẽ không phải chịu trách nhiệm, nhưng sư phụ sẽ nhìn mình thế nào? Có những việc còn tàn khốc hơn là sự trừng phạt bên ngoài.

Mã Kim cắn răng:

"Ngươi hẳn phải biết nơi này. Chúng ta liều lĩnh xông vào cũng không kiên trì được quá lâu."

Vậy là đã chấp nhận, Triều Thắng Hoài vui mừng, liên tục gật đầu nói:

"Sư thúc nói đúng lắm, tìm một chút, thực sự không tìm được cũng không có cách nào."

Mã Kim nghiến răng. Nếu thằng này không phải cháu của sư phụ, ông ta không đập cho một trận thì không chịu nổi. Nhưng hết cách, chuyện đã chọc tới chỗ mình, sau này lại quay về báo cáo kết quả cho sư phụ sau. Trước mắt, sự việc này có thể bù đắp hay không là một chuyện, mà có đi làm hay không lại là chuyện khác.

Hai người lắc mình trở lại, Mã Kim cấp tốc triệu tập một chút đệ tử đang có mặt.

Huynh đệ họ Hà nhìn nhau, có thể hiểu được suy nghĩ của nhau. Có hậu trường đúng là tốt, ngay cả sư thúc cũng có thể điều động.

Rất nhanh, bốn con chim chở mười hai người bay lên trời, nhằm về phía nhóm Ngưu Hữu Đạo hạ xuống.

Vừa đến vị trí thích hợp, bốn người ở lại điều khiển bốn con chim, còn lại chín người lần lượt nhảy xuống rừng.

Vừa hạ xuống đất, họ cấp tốc cảnh giác bốn phía. Chín người mau chóng nhìn thấy con Bạch Sí La Sát ngã lăn dưới đất. Mã Kim dẫn ba người Triều Thắng Hoài tới xem, nhìn ra là mất mạng dưới kiếm.

Mã Kim nhìn chung quanh, nói:

"Xem có thể tìm được tung tích hay không."

Mấy người nhận lệnh đi chung quanh kiểm tra, đều rất cẩn thận cảnh giác.

Xa xa, trong một hốc cây to lớn, chứa hơn mười người cũng dư, nhóm Ngưu Hữu Đạo đang trốn ở trong đó.

Có thể chọn nơi này ẩn thân chính là vì đứng ở đây có thể nhìn thấy khu vực bên kia.

Thấy lại có thêm một đám đệ tử Vạn Thú môn tham dự, Ngưu Hữu Đạo hơi cau mày, có phần khó mà hiểu được tình huống. Lẽ nào Vạn Thú môn muốn đối phó với mình? Chải vuốt mọi chuyện từ trước sau, cảm thấy không có khả năng lắm.

Hơi cân nhắc, hắn nghiêng đầu, nhỏ giọng nói:

"Đã bị ép đến cùng thì không cần khách khí nữa. Ta lại muốn xem xem Vạn Thú môn đang giở trò quỷ gì. Tận lực bắt sống ba tên kia mang đi, còn lại... Giết!"

Quản Phương Nghi hãi hùng khiếp vía nói:

"Ngươi điên rồi! Có phải ngươi sống lâu thiếu kiên nhẫn đúng không?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Nếu quả thực Vạn Thú môn muốn đối phó với chúng ta, mà họ lại nắm giữ lối ra vào, ngươi cảm thấy họ có thể cho chúng ta thuận lợi đi ra ngoài sao? Không bằng làm lớn chuyện chút, tốt nhất là có thể dẫn hết tinh nhuệ của Vạn Thú môn lại đây, có cơ hội đục nước béo cò, còn có thể tìm cơ hội chạy ra ngoài."

Quản Phương Nghi sững sở, cơ mặt co giật. Ngày hôm nay nàng ta xem như đã lĩnh giáo bộ mặt liều lĩnh, tàn nhẫn của vị này. Nếu ép hắn cuống lên, hắn dám xử lý bất kỳ ai.