"..." Viên Phương cũng kinh ngạc, thậm chí là căng thẳng.
"Xem ra ta đoán đúng. Biết chuyện của hắn ta không chỉ có ba tên này, các ngươi đã bị người khác nhắm vào..."
Vân Cơ thuật lại việc mình gặp được khi thuê nhà, cuối cùng nói thêm:
"Nhóm Hầu Kình Thiên kia đang tập trung ở kinh thành. Chỉ cần giúp ta, sau khi rời khỏi đây, ta có thể giao người cho ngươi xử lý."
Lúc này Quản Phương Nghi mới hiểu ra, khó trách Ngưu Hữu Đạo thấy Viên Phương không vừa mắt mà đánh cho một trận. Tai họa do Viên Phương gây ra, mà hắn ta còn bày ra dáng vẻ vô tội vạ kia, chẳng phải k1ch thích người ta đánh cho sao.
Ngưu Hữu Đạo hơi híp mắt, suy nghĩ nhanh một lúc, hỏi:
"Làm sao ngươi biết "Chu Giang" kia là giả?"
Vân Cơ:
"Tổ tiên Chu Giang chính là chưởng môn đời trước đây của Vạn Thú môn, Chu Xích Thành. Thực ra năm xưa ta cũng là một người của Vạn Thú Môn, là linh sủng của Chu Xích Thành. Trăm năm trước, Huyễn giới mở, ta theo Chu Xích Thành đi vào. Chu Xích Thành cũng muốn tìm đạo cung của Thương Tụng, mang theo ta bước vào đây. Kết quả đương nhiên là gặp phải nguy hiểm, bị Điệp La Sát vây công. Lúc đó pháp lực của ta còn kém, chỉ hóa thân thành một đứa bé. Vì ta có tài về thuật độn thổ, Chu Xích Thành bảo ta chạy trốn trước."
"Sau khi ta về Vạn Thú môn, Chu Xích Thành còn chưa trở về. Từ lúc Chi Xích Thành rất lâu còn chưa trở về, cách cục của Vạn Thú môn dần dần xuất hiện biến hóa. Ta trường kỳ nháo chuyện muốn Vạn Thú môn tìm Chu Xích Thành, nói rằng chưa xác nhận Chu Xích Thành đã chết thì người khác không thể tiếp nhận chức chưởng môn. Vì thế ta đắc tội một số người, ảnh hưởng đến lợi ích của vài người, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Vạn Thú môn."
"Thực tế không hề đơn giản chỉ là đuổi ta khỏi Vạn Thú môn. Dù sao ta cũng là linh sủng của Chu Xích Thành, ở Vạn Thú môn có mấy người không tiện đụng tới ta, nhưng vừa ra khỏi Vạn Thú môn đã lập tức bị ám sát. Nếu phải ta am hiểu thuật độn thổ, ta đã mất mạng từ lâu. Sau lần đó, ta vì mạng sống chỉ có thể ẩn cư, đợi đến khi lớn lên, thay đổi hình dạng, mới dám lộ diện, sau đó đặt chân ở Độ Vân sơn."
"Sau này mỗi lần Điệp Mộng Huyễn giới mở ra, ta đều sẽ đi vào tìm di hài của Chu Xích Thành, tiện thể đến trông nom một số con cháu của Chu Xích Thành. Vì vậy ta đều biết con cháu của Chu Xích Thành, có kẻ giả mạo Chu Giang, làm sao ta lại không biết?"
Thì ra là như vậy, mấy người nghe xong đều cảm khái. Không ngờ người phụ nữ này còn có câu chuyện như vậy.
Ngưu Hữu Đạo thử hỏi:
Trăm năm qua, ngươi nhiều lần chạy đến đây mạo hiểm chỉ vì tìm di hài của chủ cũ?"
Có tình có nghĩa thì hắn tin, chỉ là liều lĩnh đến mức bỏ mặc cả thế lực mà bản thân gầy dựng để tới đây mạo hiểm cũng hơi quá rồi. Phương thức biểu đạt tình nghĩa không nhất định phải như vậy. Huống chi, đối phương mở miệng, ngậm miệng lại là "Chu Xích Thành", nếu thật sự quan tâm về mặt tình cảm, gọi thẳng tên húy của chủ cũ như vậy có phần bất kính. Cho nên hắn hoài nghi.
Vân Cơ:
"Ngươi nói không sai. Tìm di hài Chu Xích Thành tất nhiên có một phần là vì tình cảm năm xưa, mà mặt khác chính là vì tín vật truyền thừa của Vạn Thú môn còn nằm trên người Chu Xích Thành, cũng chính là tín vật của chưởng môn Vạn Thú môn. Chưởng môn đời tiếp theo không có tín vật này, hẳn là nó còn nằm cùng với di hài của Chu Xích Thành."
Quản Phương Nghi sáng mắt lên, hốt nhiên nói:
"Vạn thú linh châu?"
Vân Cơ gật đầu tán thành:
"Có kiến thức."
Quản Phương Nghi lườm một cái:
"Tín vật chưởng môn của Vạn Thú môn là Vạn Thú linh châu, không ít người từng nghe nói tới, như vậy đã được cho là có kiến thức? Lẽ nào Vạn Thú linh châu hiện tại trên tay chưởng môn là giả hay sao?"
Trong lời của nàng ta có nghi vấn.
Vân Cơ:
"Ngươi nói không sai, chắc hẳn là giả. Ta rất quen thuộc Vạn Thú môn, căn cứ vào các dấu hiệu, Vạn Thú môn đã rất lâu không sử dụng tới Vạn Thú linh châu, chắc là chưa tìm được di hài của Chu Xích Thành. Vạn Thú linh châu có thể chôn cùng di hài của Chu Xích Thành."
Mọi người nhìn nhau khó tin, đường đường Vạn Thú môn mà tín vật trên tay chưởng môn lại là giả, nếu tin tức này truyền ra ngoài thì sẽ mang đến bao nhiêu kinh hãi?
Vân Cơ:
"Sự việc đã qua nhiều năm, kỳ thực thật hay giả cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân Vạn Thú môn công nhận là thật, giả cũng thành thật. Thậm chí, tùy tiện kiếm một cục đá làm tín vật chưởng môn cũng có thể. Chỉ cần trong Vạn Thú môn đạt thành nhận thức chung, thứ gì làm tín vật chưởng môn có quan trọng không?"
Nàng ta nói như thế, mọi người nghĩ cũng thấy đúng. Thứ gì làm tín vật chưởng môn thực không quan trọng, quan trọng là Vạn Thú môn chấp nhận thứ gì. Truyện Light Novel
Ngưu Hữu Đạo:
"Ngươi muốn tìm Vạn Thú linh châu? Vật này có tác dụng gì sao?"
Vân Cơ gật đầu thừa nhận:
"Đúng. Ta muốn có được vật ấy. Vật ấy có sức ảnh hưởng nhất định đối với loài động vật. Vạn Thú môn chính dựa vào vật ấy mà lập nghiệp. Chỉ cần ta tìm được thứ ấy, Độ Vân sơn của ta chưa chắc đã không có cơ hội vùng lên. Vì vậy, vật ấy rất quan trọng đối với ta. Đương nhiên, bài trừ nhân tố tín vật chưởng môn, vật ấy cũng rất quan trọng đối với Vạn Thú môn. Một khi họ biết ta muốn làm gì, lại biết sơn chủ của Độ Vân sơn chính là linh sủng năm xưa của Chu Xích Thành, họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta."
Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ ràng, đối phương đã nói ra chuyện bí mật như vậy chính là đang phối hợp trước mặt hắn. Thử hỏi làm sao có thể tin tưởng lời hứa đảm bảo của ngươi?
Chính là chủ động đưa nhược điểm vào tay của hắn. Chỉ cần hắn giúp Vân Cơ, sau này Vân Cơ cũng không dám đổi ý. Người phụ nữ này nhất định muốn lấy bằng bất cứ giá nào.
Nhưng Vân Cơ không nói toàn bộ tình báo thật sự cho hắn, đã giấu đi chuyện quan trọng nhất.
Năm đó quả thực nàng ta và Chu Xích Thành đã đến nơi này. Chu Xích Thành đúng là đã để nàng chạy trốn trước. Có điều trước khi cho nàng đi, Chu Xích Thành lại dặn nàng chuyển lời về Vạn Thú môn, một khi mình không sống sót trở về, bảo nàng báo cho Vạn Thú môn để chưởng môn đời tiếp theo đi lấy di vật của ông ta.
Có thể chuyện phát sinh sau đó làm cho nàng ta có phần đau lòng. Nàng ta không hề báo lại di ngôn của Chu Xích Thành, cảm thấy những người kia không xứng đáng lấy được di vật của Chu Xích Thành. Bản thân nàng ta lặng lẽ đi tìm di vật ẩn giấu của Chu Xích Thành, vừa tìm mới biết, đó là một bí mật mà chỉ các đời chưởng môn của Vạn Thú môn mới biết.
Bí mật quan trọng nhất chính là Vạn Thú linh châu.
Sở dĩ Vạn Thú linh châu có sức ảnh nhất định đối với động vật là vì trong nó ẩn giấu một giọt máu của Phượng Hoàng để lại từ thời kỳ viễn cổ. Sở dĩ, tu sĩ trong thiên hạ đột phá đến Nguyên Anh kỳ là chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay là vì một đạo ràng buộc tu hành khó mà đột phá. Giọt máu Phượng Hoàng kia quá ít, không có nhiều tác dụng đối với tu sĩ nhân loại, nhưng có thể trợ giúp yêu tu đột phát đạo ràng buộc tu hành kia.
Vân Cơ tim đập thình thịch. Ban đầu làm người còn trong sáng, chưa lấn áp người như bây giờ, cũng là nguyên nhân Chu Xích Thành có thể tin tưởng nàng ta. Sau này trải qua mưa gió, đặc biệt là chồng bị người ta giết, khát vọng có được Vạn Thú linh châu của nàng ta càng thêm mãnh liệt. Đây là lý do tại sao nàng ta nhiều lần đến Huyễn giới tìm kiếm.
"Đây chỉ là lời nói một phía của ngươi, hiện giờ ta cũng không có thời gian xác định. Làm sao ta biết ngươi nói thật hay giả?" Ngưu Hữu Đạo từ tốn nói.
Vân Cơ:
"Là thật hay giả, tìm được đồ sẽ biết! Ta bất kể giá nào, ngươi còn lựa chọn được sao?"
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nhìn nàng ta một hồi, chậm rãi quay người sang, đi qua đi lại, đứng trước mặt Viên Cương nói:
"Chu Giang giả kia hẳn là người quen cũ của chúng ta."
Viên Cương lộ vẻ không rõ.
Ngưu Hữu Đạo hất cằm ra hiệu về phía ba người đang hôn mê:
"Hẳn là cùng một kẻ khích gã họ Triều này đến gây sự."