Đạo Quân

Chương 692: Ta Coi Như Đã Hiểu Vì Sao Hầu Tử Lại Đánh Ngươi (1)




Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo loé lên, miễn cưỡng nâng cánh tay trật khớp kia lênthi pháp, khẩn cấp đẩy bàn tay về phía Viên Cương đang vọt tới, ra hiệu Viên Cương dừng lại, đừng làm loạn.

Yêu Vương này kh ủng bố như vậy, khó khăn lắm mới trấn an được, nếu như lại chọc giận đối phương, Hầu Tử ngươi xông đến liều mạng có tác dụng quái gì chứ, hai chúng ta hợp lại cũng không bằng một cái đập tay của đối phương! Ngưu Hữu Đạo oán thầm không thôi.

Ngưu Hữu Đạo chú ý tới, tốc độ điên cuồng xông đến chậm lại.

Ngưu Hữu Đạo thở phào nhẹ nhõm, cánh tay trật khớp cũng từ từ buông xuống, tiếp tục an tâm hoá giải yêu khí dị chủng kia cho Thánh La Sát.

Có điều vẫn là không nhịn được liếc nhìn Viên Cương, trong lòng vô cùng câm lặng, thân thể tiểu tử Hầu Tử này không khỏi quá bi3n thái đi, chịu một kích của Thánh La Sát có thể bò dậy đã quá khoa trương rồi, vừa nãy còn dựa trên đao sống dở chết dở, đảo mắt cái lại có thể nhảy nhót tưng bừng, lại giống như người bình thường không có gì xảy ra, có cần bi3n thái như vậy không?

Hắn đã tìm được cảm giác người so với người càng khiến người khác tức chết.

Tình huống gì đây? Viên Cương chạy đến gần kinh ngạc không thôi, cũng phát hiện dị thường, phát hiện tóc dài như thuỷ ngân của Thánh La Sát thế mà lại biến thành tóc đen, thân thể cũng trở nên ngày càng uyển chuyển.

Mặc dù đã chạy xa, nhưng thế giới này quả thật là yên tĩnh, tiếng đánh nhau ầm ầm vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng.

Trên tán cây Viên Phương ôm người bay lượn đột nhiên ngừng lại, từ từ quay người nhìn lại, tiếng đánh nhau mơ hồ hình như ngừng lại rồi.

Kết thúc trận đấu rồi sao? Là Đạo gia thắng hay là Thánh La Sát thắng? Mắt Viên Phương lộ ra kinh ngạc.

Rất nhanh, trong lòng hắn ta có phán đoán, làm sao Đạo gia có thể là đối thủ của Thánh La Sát, Yêu Vương đó quá kinh khủng rồi.

Trong mắt Viên Phương tuôn ra lệ quang, nức nở khóc một tiếng, nỉ non nói: "Đạo gia, thật sự không phải là ta không có nghĩa khí, mà là năng lực ta thực sự có hạn, cũng thực sự không giúp nổi ngươi, ở lại ngược lại trở thành gánh nặng của ngươi, là ngươi bảo chúng ta chạy mau, ta cũng là nghe lời người mới trốn, đừng trách ta, nếu như ta có thể trở về, nhất định sẽ sớm tối ở trước mặt Phật Tổ dâng hương cho ngươi, cầu cho ngươi được phúc báo ở kiếp sau."

"A.... Lão Hùng ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó?" Quản Phương Nghi đang được ôm trong lòng mơ mơ hồ hồ nói ra một câu.

"Ách...."Viên Phương cúi đầu, chỉ thấy Quản Phương Nghi chậm rãi mở hai mắt, không khỏi mừng rỡ nói: "Hồng Nương, ngươi tỉnh rồi?"

Quản Phương Nghi từ trong cơn mê tỉnh lại "Ừm" một tiếng, chợt vẻ mặt khổ sở: "Đau chết lão nương rồi."

Viên Phương cười nói: "Nhịn một chút, nhịn một chút là được rồi, thương thế của ngươi ta đã kiểm tra rồi, không đến nỗi lấy mạng, có thể khỏi."

Quản Phương Nghi nhìn hắn ta: "Tại sao ngươi lại khóc?"

Viên Phương:" Không có, do ta vui mừng, ngươi tỉnh rồi là tốt, ta là vui đến phát khóc."

Ánh mắt Quản Phương Nghi yếu ớt lườm hắn ta một cái, ngược lại thoáng nghiêng đầu nhìn xem hoàn cảnh của bản thân, a một tiếng nói: "Chúng ta thoát hiểm rồi?"

Bà ta ở ngay tại trận bị Thánh La Sát đánh cho hôn mê, từ lúc nào rơi vào tay Viên Phương, lúc nào đến nơi này căn bẳn không biết rõ.

Viên Phương: "Có lẽ tạm thời thoát hiểm rồi.

Bản thân Quản Phương Nghi cũng cảm thấy kinh ngạc, bà ta thế nhưng đích thân lĩnh giáo qua thực lực k hủng bố kia của Thánh La Sát, vậy mà có thể ở dưới tay của Thánh La Sát thoát hiểm muốn không thây, muốn không kinh ngạc cũng khó, tầm mắt chợt dời xuống, nhìn về phía ngực của mình, ánh mắt vừa hay rơi ngay xuống bàn tay của Viên Phương đang chụp lên một bên ngực của mình, trầm giọng nói: "Lão hoà thượng, móng vuốt của ngươi đang sờ ở đâu vậy? Có tin ta băm ngươi ra không!"

"...." Viên Phương vừa nhìn, lập tức đổ mồ hôi lạnh, cái này, hắn ta chỉ chú tâm chạy trốn, đương nhiên là ôm như thế nào thấy thích hợp thì ôm, thật sự không chú ý đến cái này, nhanh chóng điều chỉnh cách ôm, dời bàn tay: "Không phải cố ý, tuyệt đối không có ý không an phận, ngươi yên tâm, lão nạp là người xuất gia, tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận."

"Ừm..." Quản Phương Nghi hơi nhướng mày, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn, mắng một tiếng: "Gân cốt của lão nương đứt gần hết rồi, đừng lộn xộn, đau!"

"Như vậy thì sao? Còn như vậy thì thế nào?" Viên Phương liên tục đổi cách ôm.

Quản Phương Nghi không chịu nổi sự chuyển đi chuyển lại như vậy, đau đến đổ mồ hôi lạnh nói: "Thả xuống, thả xuống, đừng động lung tung, thả ta xuống."

Thân ảnh Viên Phương từ trên tán cây rơi xuống, hạ xuống cành cây bên dưới, đem bà ta đặt nằm nghiêng trên cành cây.

Cây cối cao to, cành cây rộng như giường, một người nằm trên đó không có vấn đề gì.

Viên Phương như tên trộm cẩn thận quan sát bốn phía, tính cảnh giác lúc này cao vô cùng.

Quản Phương Nghi chậm rãi lục lọi trên người mình một hồi, mò ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc, bóp nát viên thuốc, lộ ra một viên thuốc đỏ tươi ướt át, lập tức hương thơm U Nhược khắp nơi như thấm vào ruột gan.

Viên Phương ngửi thấy mùi hương lập tức quay đầu, thấy bà ta muốn uống thuốc, lập tức nhắc nhở: " Trên đường ta có đút thuốc trị thương cho ngươi rồi."

Quản Phương Nghi khinh thường: "Ngươi có thể có thuốc trị thương gì tốt chứ, thuốc trị thương này của ta mới là thuốc trị thương tối thượng đẳng, lão nương trọng thương, đương nhiên phải dùng linh đan tốt nhất." Đưa thuốc vào trong miệng nuốt xuống, âm thầm thi pháp thúc giục phát huy dược hiệu.

Này không phải nói ngoa, thuốc này của bà ta là thuốc trị thương cao cấp nhất của giới tu hành Thiên Tế Đan, tên trong viên thuốc ngụ ý trời muốn cứu tế ngươi, công hiệu đương nhiên là phi phàm, một viên nho nhỏ trị giá trăm vạn kim tệ. Nói khoa trương một tí, chỉ cần vẫn còn cơ hội sống, Thiên Tế Đan gần như có công hiệu cải tử hoàn sinh.

Trước đây khi chạy trốn khỏi nước Tề, Ngưu Hữu Đạo đã vì Hắc Mẫu Đơn từng cưỡng ép đòi bà ta lấy qua một viên, chỉ là không biết sao vết thương của Hắc Mẫu Đơn quá nặng, thương thế lại kéo dài quá lâu, sức sống cơ thể đã tiêu hao hết, toàn bộ đều dựa vào một hơi chân khí để kéo dài, lãng phí một viên cũng không thể cứu vãn, nói ra cũng là chuyện khiến người khác thổn thức.

Viên Phương không tham gia sự việc lần đó, không biết những chuyện này, chỉ biết người phụ nữ này trước sau như một như vậy.

Hắn ta quen biết Quản Phương Nghi cũng không phải ngày một ngày hai, nghe nói ở Tề Kinh được hưởng cái tốt quen rồi, bệnh công chúa toàn thân. Hắn ta cũng thường nghe được Quản Phương Nghi mở miệng ngậm miệng mỉa mai Mao Lư kia là một vùng nông thôn, cũng tập mãi thành thói quen, người phụ nữ này chính là ăn nói chu ngoa, kỳ thực trong lòng không hề xấu.

Cho nên bị khinh thường cũng không có gì, Viên Phương cười hì hì, quen thuộc với cách nói chuyện của bà ta rồi.

Dược hiệu của Thiên Tế Đan vừa bộc phát, quản nhiên phi thường, dược hiệu dẫn đến toàn thân xoa nhẹ đau đớn chữa thương toàn thân, làm cho vẻ mặt của Quản Phương Nghi hiện ra nét dễ chịu, chậm chạp r3n rỉ một hơi: "Có lẽ chết không được, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!"

Thuận miệng cầu cho mình cái báo đáp tốt.

Viên Phương trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ: "Ngươi cũng coi như là mạng lớn, một kích của Yêu Vương kinh khủng như thế, ngươi thế mà còn có thể tránh được một kiếp, đổi lại là ta, sợ là không biết chết bao nhiêu lần rồi."

Quản Phương Nghi than thở: "Không phải là mạng lớn gì, do vừa vặn có Thiên Kiếm phù năng lượng cường đại hộ thể, năng lượng cường đại của Thiên Kiếm phù vẫn chưa tiêu hao hết đỡ cho ta một kích. Yêu Vương kia nếu như chờ đến phá hết uy lực của Thiên Kiếm lại cho thêm một quyền như thế, sớm đã bị nàng ta đánh chết rồi, làm gì còn có thể ở đây tán gẫu với ngươi. Có điều thực lực của Thánh La Sát này quả thực quá kinh khủng rồi..."

Nói đến đây, cuối cùng nhớ ra gì đó, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn chung quanh một chút, khó hiểu hỏi: "Đạo gia đâu? Người cao to đâu? Bọn họ chạy đi đâu rồi?"