Đạo Quân

Chương 700: Như Dắt Chó Con




Trên dãy núi Chung Linh Tú, nhà cửa liên miên, đủ hình đủ dạng, không hổ là đại phái hiếm thấy trong thiên hạ.

Giữa các đình đài lầu các, hai lão giả bước ra, một người là Triều Kính, một lão giả khác đeo kiếm sau lưng khí vũ hiên ngang là Vu Chiếu, cao thủ đứng thứ năm trên bảng xếp hạng. Triều Kính đại diện cho Vạn Thú Môn tiễn khách, còn Vu Chiếu là vị khách đó.

Cả quãng đường Triều Kính đều mỉm cười nhưng trong lòng chẳng hề thoải mái. Lão bị chưởng môn mắng cho máu chó phun đầy đầu, thoải mái được mới lạ.

Lão bắt người của Thượng Thanh Tông ở huyễn giới chính là vì nhan sắc của Đường Nghi đã khiến cho lão động lòng.

Bắt được mỹ nhân rồi, lão còn chưa kịp hưởng thụ, mất nhiều người trong La Sát triều như vậy, lão phải trả lại công bằng cho tông môn. Nhưng lão không ngờ Thượng Thanh Tông lại dốc toàn bộ lực lượng chạy đến giam gia đại hội Linh Thú, cũng không biết kẻ nào để lộ tin tức, để cho cả đám người Thượng Thanh Tông chặn trước cửa Vạn Thú Môn đòi người.

Chưởng môn Tây Hải Đường lập tức chiêu lão tới, hỏi có phải lão bắt người không?

Triều Kính thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Đường Nghi, thịt đã dâng tận miệng làm sao có thể dễ dàng buông tha? Nên lão chối.

Kết quả thật hay. Hôm sau Vu Chiếu lại chạy tới gặp Tây Hải Đường, nhờ Tây Hải Đường nể mặt thả người đi cho. Lúc trước Vu Chiếu và Tây Hải Đường có từng quen biết.

Tây Hải Đường đáp lại không có việc này, nhưng lão bằng hữu nói rất chắc chắn, rằng có người tận mắt nhìn thấy bọn Đường Nghi bị Triều Kính bắt ở Huyễn giới, không thể sai được.

Vu Chiếu sẽ không chạy đến đây bịa chuyện này ra gây sự với mình, Tây Hải Đường ý thức được vị sư đệ kia đang giấu diếm mình, lại cho gọi Triều Kính đến, nói rằng “Ta chỉ hỏi một lần cuối cùng, có bắt người hay không?”

Thấy chưởng môn sư huynh đã bị chọc giận, Triều Kính đành thừa nhận, nhưng lại tìm lấy cả đống lý do, nói rằng hoài nghi Thượng Thanh Tông có vấn đề.

Tây Hải Đường thấy Triều Kính tách Đường Nghi khỏi đám người Thượng Thanh Tông mà giam giữ riêng liền hiểu ra vấn đề thế nào. Làm sao lão không biết sư đệ mình là người thế nào.

Lão lại hỏi Triều Kính đã làm gì Đường Nghi chưa. Nếu đã động, thì lão cũng không thể nể mặt Vu Chiếu được nữa. Có một vài cái tiếng không thể truyền ra được, chỉ có thể diệt khẩu.

Triều Kính nói chưa động, Tây Hải Đường mới chửi bới thoá mạ lão một trận.

Muốn tầm hoan cũng phải xem xem giờ là lúc nào. Vạn Thú Môn mở đại hội Linh Thú, mời tu sĩ khắp thiên hạ đến ủng hộ, ngươi lại chà đạp chưởng môn một phái đến ủng hộ, nếu việc này bị lộ ra ngoài, Vạn Thú Môn còn biết giấu mặt vào đâu? Ta có nên xử lý ngươi hay không?

Nhưng Tây Hải Đường không chịu thả người của Thượng Thanh Tông ra ngay. Chuyện đã xảy ra rồi, diễn trò cũng phải diễn cho giống, nếu không, sẽ khó mà ăn nói với bên ngoài.

Lão nói với Vu Chiếu, Huyễn Giới xuát hiện La Sát Triều, chết trên trăm đệ tử, vừa vặn người của Thượng Thanh Tông lại có ở đó, nên có một số việc cần phải hỏi thăm xác minh một chút.

Lão đã nói vậy, chuyện liên luỵ đến hơn trăm mạng người, Vu Chiếu đành chờ tin vậy.

Thế là Vạn Thú Môn giả bộ thẩm vấn một chút, nể mặt Vu Chiếu họ cũng không dám làm gì Thượng Thanh Tông, cho đến vừa rồi mới thả người ra.

Tiễn khách xuống núi, trước khi chia tay với Vu Chiếu, Triều Kính cười hỏi thử: “Không ngờ Vu huynh còn có giao tình với Thượng Thanh Tông.”

“Ha ha, không phải giao tình gì. Trước kia ta đã nhận ân tình của một người đời trước ở Thượng Thanh Tông, giờ biết tin, nếu mặc kệ không để ý tới sẽ khó mà an lòng.”

“A, thì ra là vậy.”

“Triều huynh, sau này còn gặp lại. Cáo từ.”

“Sau này còn gặp lại!” Triều Kính chắp tay đưa tiễn.

Chờ bóng người đi thật xa, nét mặt Triều Kính sa sầm lại. Không ăn được thịt còn bị mắng một trận, lão chỉ đành lẩm bẩm xui xẻo.

Một đệ tử đi vào bẩm báo: “Sư phụ, Thắng Hoài về rồi, không sao hết!”

Triều Kính ngạc nhiên quay lại hỏi: “Y còn sống sao?”

“Vâmg! Y nói khi chuyện xảy ra mình đã chui vào một cái hang, may mắn tránh thoát một kiếp. Xem bộ dáng có vẻ y sợ tới gặp ngài.”

“Lập tức gọi y tới gặp ta!”



Trong khách sạn Thiên Vận, Ngưu Hữu Đạo bưng chén trà ngồi trước cửa sổ.

Viên Cương mở cửa, Đường Nghi vào theo, sau lưng là Tô Phá cùng La Nguyên Công. Đường Tố Tố vẫn tránh gặp bên này.

Ba người đi tới, đứng trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo vẫn cúi đầu rũ mắt, thong dong tự tại nhấp một ngụm trà.

Xem ảnh 1 Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm Đường Nghi như muốn tìm tòi chút manh mối.

Mấy người Đường Nghi cũng đang đánh giá Ngưu Hữu Đạo. Ba người rất ngạc nhiên. Theo như Vạn Thú Môn nói mình đã chết hơn trăm người vì La Sát triều, vậy mà vị này lại không sao, vẫn khoẻ mạnh quay lại, thực sự khiến bọn họ cảm thấy hắn bất phàm.

Ba người càng chú ý hơn là nữ nhân có vẻ thiên chân vô tà đứng sau lưng hắn, đôi mắt to sáng lấp lánh, thần thái đơn thuần chân thành.

Nhưng thật lạ, nữ nhân này nắm chặt thắt lưng Ngưu Hữu Đạo như dắt chó con.

Thực ra, hắn đang giả vờ thong dong tự tại. Có thể thong dong tự tại mới là lạ. Hắn có thói quen sau hai ba ngày lăn lộn trong huyễn giới sẽ phải tắm một cái. Ai ngờ vị Yêu Vương này vẫn nắm mãi không buông, ngâm trong bồn tắm cũng muốn đi theo.

Ngưu Hữu Đạo gần như sắp phát điên, không biết làm sao giải thích được với vị này. Hắn bị nàng đánh bại rồi, phục nàng hoàn toàn rồi, không tắm nữa, được chưa?

“Ngươi thoát được La Sát triều?” Đường Nghi hỏi thử.

Ngưu Hữu Đạo nhướn mày: “Ngươi đã nói với Vạn Thú Môn chuyện của La Sát triều và ta?”

Đường Nghi vội nói: “Ngươi yên tâm. Ta có nghe được các đệ tử Vạn Thú Môn nói ba người kia và ngươi là kẻ địch, nào còn dám nhắc đến ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo cúi đầu uống trà, không lên tiếng.

Quản Phương Nghi bên cạnh hỏi thử: “Đường chưởng môn, tên Triều Kính kia không làm bậy gì với cô à?”

“Vẫn tốt, chỉ giữ chúng ta lại, hỏi mấy câu, không làm loạn.”

“Vẫn tốt?” Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Đường đại chưởng môn, nàng còn không biết vì sao Triều Kính muốn bắt mấy người à?”

Đường Nghi nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ không phải vì chuyện La Sát triều sao?”

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt lãnh đạm nói: “Động cái não thông minh của nàng mà nghĩ thử xem. Vạn Thủ Môn tổ chức Đại hội Linh Thú, là lúc phải đãi khách có lễ có tiết, lại có thể không chứng không cứ gì bắt chưởng môn một phái sao? Triều Kính kia là kẻ háo sắc, người ta vừa mắt tư sắc của nàng nên mới xuống tay đấy. Vậy mà nàng còn cảm thấy vẫn tốt sao? Ai chà, thật tốt,

Hắn vừa dứtl ời, Tô Phá và La Nguyên Công nhìn nhau, ngẫm lại mà sợ, cũng nhìn nhìn Đường Nghi. Vì Đường Nghi bị tách khỏi bọn họ giam giữ riêng, có xảy ra chuyện gì không họ cũng không biết.

Đường Nghi biến sắc, vội nói: “Ta bị giam riêng, nhưng tuyệt đối không xảy ra chuyện ngươi nghĩ kia. Ta trong sạch!”

Ngưu Hữu Đạo xuỳ một tiếng: “Nàng có trong sạch hay không liên quan gì tới ta?”

Đường Nghi cuống lên: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Nếu ngươi không tin, ta có thể chứng minh.”

“Cần chứng minh với ta sao? Ta chỉ muốn biết vì sao bọn họ thả nàng, có phải có ai ra mặt xin cho mấy người không?” Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi.

Hai má Đường Nghi đỏ bừng, hai bàn tay siết chặt trắng như phấn. Nàng cảm thấy hắn đang vũ nhục mình. Hắn càng không cho nàng giải thích, nàng càng không giải thích được.”

Tô Phá: “Không có ai ra mặt, nếu nhất định phải có ai đó thì hẳn là nhờ Đường trưởng lão dẫn theo đệ tử Thượng Thanh Tông tới Vạn Thú Môn tạo áp lực.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Ngươi coi trọng Thượng Thanh Tông của ngươi thật đấy. Các ngươi mà cũng muốn tạo áp lực với Vạn Thú Môn sao?”

Hai người Tô La nhìn nhau, ngẫm lại thấy cũng đúng. La Nguyên Công nói: “Khẳng định là không có ai ra mặt xin cho chúng ta.”

Ngưu Hữu Đạo buông chén trà, đứng dậy, đang muốn bước mấy bước suy tư, nhưng vừa rời ghế, Ngân Nhi đã kéo chặt thắt lưng hắn lại.

Không đi được, Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn, mặt như sắp khóc đến nơi. Thực sự không chịu nổi, hắn cúi đầu chắp tay với Ngân Nhi: “Bà cô của ta ơi, đừng có lôi kéo hành hạ người ta thế nữa được không? Ngươi là nhất, ta xin ngươi, giơ cao đánh khẽ buông tha cho ta có được không?”

Ngân Nhi nắm chặt thắt lưng của hắn, đi vòng qua cái ghế tới gần, rất chân thành lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn đầy tội nghiệp và vẫn không chịu thả ra.

Ngưu Hữu Đạo phục nàng hoàn toàn rồi. Hắn rũ vai, chẳng làm được gì, lại ôm chén trà lên, uống một hơi, nuốt luôn cả lá trà vào bụng.