Đạo Quân

Chương 702: Tiểu Tử Ngươi Không Biết Xấu Hổ À? (1)




“Có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Thượng Thanh Tông gặp chút phiền phức, nhưng đã được giải quyết…” Y kể lại chuyện Thượng Thanh Tông bị bắt vào Huyễn giới, sau đó thoát hiểm khỏi Vạn Thú Môn.

Triệu Hùng Ca nghe xong, đột nhiên nhìn sang hướng Vạn Thú Môn, lạnh lùng nói: “Triều Kính! Lá gan không nhỏ! Ỷ vào có chỗ dựa là Vạn Thú Môn, cho rằng ta không dám động vào lão sao? Có cơ hội ta sẽ tới xử lão, xem lão có mấy cái đầu!”

“Lần này Ngưu Hữu Đạo tới, Hồng Nương vẫn luôn lo lắng hắn muốn tìm Triều Kính kiếm chuyện. Nhưng Ngưu Hữu Đạo không thừa nhận.”

“Việc này ta có nghe Tả sứ của các ngươi nói.” Triệu Hùng Ca khẽ gật đầu. “Ngưu Hữu Đạo có triệu tập nhân thủ tới chưa? Chuẩn bị ra tay với Thượng Thanh Tông thế nào?”

Vì biết tin Ngưu Hữu Đạo muốn hạ sát thủ với Thượng Thanh Tông nên y mới vội vàng chạy tới. Nhận được tin, biết cưỡi Kim Mao Hồng không kịp, nên cố ý cưỡi một con phi cầm chạy đến.

“Ngưu Hữu Đạo này làm việc vẫn không để lộ sâu cạn, không biết sẽ làm thế nào. Căn cứ theo khoảng cách thì hẳn là người của hắn còn đang trên đường tới.”

“Còn có chuyện gì khác không?”

“Tạm thời chỉ có vậy.”

Triệu Hùng Ca gật đầu: “Được. Ngươi cũng không nên ra quá lâu. Đi về trước đi.”

Trần Bá chắp tay quay đi.

Triệu Hùng Ca cũng không rời đi mà tiếp tục đứng đó đợi.

Khoảng nửa canh giờ sau, lại có một bóng người bay đến, rơi xuống đỉnh núi, tập tễnh tiến lại gần. CHính là tên chột mắt què chân. Gã tiến lại, chắp tay hành lễ: “Sư phụ! Ngài tới là tốt rồi. Suýt nữa Thượng Thanh Tông đã xảy ra chuyện ở Vạn Thú Môn.”

“Ta cũng có biết đại khái. Nói cụ thể ra xem nào. Ta nghe nói Ngưu Hữu Đạo đã thoát khỏi được La Hán Triều?”

Đồ Hán hơi sửng sốt, không biết y nghe được tin này từ đâu. Chẳng lẽ y còn có nhãn tuyến khác ở Thượng Thanh Tông?

Đồ Hán kể lại cặn kẽ một lượt, Triệu Hùng Ca nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói là trước khi xảy ra chuyện Ngưu Hữu Đạo có ép Đường Nghi rút lui, cũng có nhắc nhở sẽ có chuyện xảy ra?”

“Vâng. Hắn cũng chỉ có lòng tốt thôi, nhưng chưởng môn không làm theo, nên mới gặp phiền phức.”

“Lòng tốt?” Triệu Hùng Ca cười ha hả, nhìn sâu vào đêm đen thăm thẳm: “Người này khó phòng bị, chút trò xiếc ấy của ta không qua nổi mắt hắn. Chỉ cần hơi có hành động khác thường sẽ khiến cho hắn cảnh giác. Quả nhiên là khó chơi. Căn bản hắn không có ý định ra tay với Thượng Thanh Tông, mục đích là muốn ép ta ra ngoài. Sợ là Trần Công đã trúng kế của hắn, lộ rồi.”

Trần Công gì cơ? Đồ Hán không hiểu. “Ra tay với Thượng Thanh Tông? Sư phụ nói tới Ngưu Hữu Đạo sao?”

“Ngươi không nên hỏi nhiều.” Triệu Hùng Ca khoát tay áo: “Sau việc này, tình hình Thượng Thanh Tông thế nào?”

“Vẫn như cũ, đều trông cậy vào Ngưu Hữu Đạo kia. Nhưng Ngưu Hữu Đạo rất bài xích. Nghe Tô trưởng lão nói, lần này Đường Tố Tố đã tới nhận sai, thậm chí còn quỳ với Ngưu Hữu Đạo. Nhưng hắn vẫn không đồng ý…” Đồ Hán kể lại chuyện nghe được từ Tô Pha.

Triệu Hùng Ca thở dài: “Cuối cùng vị Đường trưởng lão kia cũng chịu mềm rồi. Ta còn không dám nhận một quỳ của Đường Tố Tố, tiểu tử Ngưu Hữu Đạo kia lại dám nhận, không sợ giảm thọ sao? Đồ Hán, ngươi đi đi, đi tìm Ngưu Hữu Đạo, bảo hắn tới gặp ta. Ta không lộ diện cho hắn một câu trả lời hắn sẽ không đồng ý đâu. Còn không lộ diện nữa, sợ là tên kia không chỉ tra tấn Thượng Thanh Tông, có khi Trần Công cũng gặp nạn.”

Đồ Hán không biết Trầm Công mà y nói đến là ai, có ý gì. Triệu Hùng Ca cũng không cho gã cơ hội hỏi nhiều, nên gã lĩnh mệnh rời đi.

Không tiện để Triệu Hùng Ca đợi lâu, Đồ Hán vội vàng quay lại thành Vạn Tượng, tiến thẳng đến khách sạn Thiên Vận.

Lên đến lầu hai khách sạn, gã bị Viên Cương cản lại, hai người nhìn nhau, đều hiểu.

Viên Cương hỏi: “Chuyện gì?”

“Gặp Ngưu Hữu Đạo.”

“Có chuyện gì Đạo gia đã nói rõ với Thượng Thanh Tông.” Ý là, Thượng Thanh Tông còn chưa đến lượt ngươi ra mặt nói này nói kia.

“Không có ta, hắn đã chết ở Thượng Thanh Tông lâu rồi, nào có cơ hội oai phong lẫm liệt ở đây, còn bày ra cái vẻ đáng tởm đó. Ngươi đi nói cho hắn biết, có Đồ Hán tới, có gặp hay không tuỳ hắn.”

Viên Cương hơi bất ngờ, không biết gã đệ tử Thượng Thanh Tông này có mối quan hệ nào khác với Ngưu Hữu Đạo không, chỉ lạnh nhạt nói: “Chờ một lát” rồi xoay người bỏ đi.

Không bao lâu sau hắn ta quay lại, chìa tay ra mời, đưa Đồ Hán vào phòng của Ngưu Hữu Đạo.

Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo đang đau đầu. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, Ngân Nhĩ cũng bò lên giường ngồi cạnh, tay nắm chặt thắt lưng hắn không buông.

Hắn không biết rốt cuộc cô nàng này nghĩ thế nào mà cứ dính chặt lấy mình như hình với bóng. Căn bản hắn làm gì có bí mật nào, chẳng lẽ nàng ta muốn chung giường chung gối với mình?

Cửa vừa mở, Viên Cương và Đồ Hán tiến vào. Viên Cương canh giữ ngoài cửa.

Đồ Hán đi tới bên cạnh giường, nhưng chỉ đứng đấy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, không có ý định chào hỏi.

Ngưu Hữu Đạo thả hai chân xuống, Ngân Nhĩ lập tức đứng bên cạnh.

Đồ Hán khàn khàn châm chọc: “Bây giờ cái giá cũng không nhỏ nhỉ, có không ít nữ nhân bên cạnh, nghe nói đổi hết người này đến người khác.”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Lời đồn dừng lại ở trí giả. Ta không có phúc khí đó.”

“Ta không phải trí giả.”

“Nghe nói, nếu không phải nhờ ngươi ta đã chết ở THượng Thanh Tông lâu rồi. Hẳn là chuyện năm xưa còn có ẩn tình gì?

Đồ Hán im lặng. Có một số việc không cần phải nói nữa, nói ra sẽ chỉ thêm phiền phức. “Ta chỉ thuận miệng nói thôi.”

Ngưu Hữu Đạo cười cười. Còn có thể là ai muốn gây bất lợi cho mình ngoài những người kia? Đường Tố Tố cũng quỳ rồi, hoàn toàn không còn cơn cớ gì để mà truy cứu nữa. Hắn mỉm cười nói: “Lão Đồ, nhiều năm không gặp, ngươi cố ý tới gặp ta không phải chỉ vì thuận miệng nói mấy câu chứ? Ta đã tuyên bố trước, chuyện gì ra chuyện ấy, Thượng Thanh Tông là Thượng Thanh Tông, quan hệ của ta và ngươi là quan hệ của ta và ngươi, nếu ngươi đến đây là để biện hộ cho Thượng Thanh Tông thì không cần, ta có suy tính của ta, ngươi nói cũng vô dụng. Việc này không đến lượt ngươi ra mặt. Nếu là đến để ôn chuyện cũ, sẽ có rượu ngon chiêu đãi.”

“Có vài chuyện khác, bảo người không liên quan tránh đi một chút.” Con mắt duy nhất nhìn chằm chăm Ngân Nhi rồi nhìn sang Viên Cương.

Với Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương không cần tránh, hắn không có bí mật gì mà hắn ta không thể biết. Còn Ngân Nhi, làm sao cho nàng ta chịu tránh ra được mới lạ.

Hắn lắc đầu: “Không cần. Có việc cứ nói thẳng.”

Thấy hắn đã nói vậy, Đồ Hán cũng không miễn cưỡng nữa. “Có người muốn gặp ngươi. Đi theo ta.”

“Ai muốn gặp ta còn bắt ta phải tự đi nữa? Bảo người đó tới không được sao?”

“Không được!” Đồ Hán từ chối thẳng, gằn từng tiếng “Triệu Hùng Ca!”

Cuối cùng cũng đến rồi! Con ngươi Ngưu Hữu Đạo hơi co rút lại: “Gặp ở đâu?”

Nghe cái tên này, trong lòng Viên Cương cũng run lên. Hắn ta đã từng nghe nói về đại danh vị kia.

“Đi theo ta là gặp được.”



Nguyệt điệp tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trong phòng khách sạn, Đường Nghi, Tô Phá, La Nguyên Công, Đường Tố Tố đều đang im lặng ngồi đó.

Hôm nay, có bao chuyện liên tiếp xảy ra khiến cho mấy người đều nặng nề.

Đường Tố Tố phá vỡ sự im lặng: “Chuyện của ta không có gì, nghe các ngươi nói thì Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ Triều Kính đã huỷ sự trong sạch của chưởng môn?”

Đường Nghi vừa thẹn vừa giận: “Ta nói rồi, không có chuyện gì. Ta chỉ gặp Triều Kính hai lần. Một lần là khi bị bắt đi, một lần là khi được thả ra, ngoài ra không có bất kỳ tiếp xúc nào khác. Còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa các ngươi mới tin?”

Đường Tố Tố vỗ tay ghế: “Đương nhiên chúng ta tin tưởng chưởng môn. Nhưng mấu chốt là người ta có tin tưởng không? Nếu thực sự xảy ra chuyện như thế, dù sao ngài và hắn cũng có danh phận phu thê, làm sao hắn chịu được? Chính chưởng môn cũng thừa nhận mình thực sự bị Triều Kính nhốt riêng. Chuyện này vẫn cứ là khúc mắc trong lòng hắn. Nếu không nghi ngờ thì nói ra làm gì? Ai có thể làm chứng cho chưởng môn?”