Đạo Quân

Chương 725: Cái Tát Vang Dội




Có tinh lực canh chừng ta, nhưng không có tinh lực đi canh chừng người khác? Ngưu Hữu Đạo oán thầm, nói: “Thiên Ngọc môn và ta không hợp nhau, giúp ta lưu tâm một chút, tránh ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta.”

Hắn mặc kệ Triệu Thắng Hoài có tinh lực hay không, cũng mặc kệ đối phương có giải quyết vấn đề này hay không, tóm lại cứ sắp xếp cho đối phương đi làm.

Năng lực một mình hắn có hạn, không thể chuyện gì cũng tự mình quản lý. Khi cần buông tay cũng phải buông tay.

Huống chi hắn có lòng tin với Triệu Thắng Hoài. Người có thể ra tay tính kế hắn ở Huyễn Giới cũng không phải kẻ ngu. Lấy mạng đấy! Hắn tin rằng đối phương nhất định sẽ chú ý cẩn thận.

Huống chi, đối phương có tài nguyên Triều hệ ở Vạn Thú môn. Theo những gì hắn biết, Triều hệ là nhất hệ của Chưởng môn Tây Hải Đường của Vạn Thú môn bây giờ.

Triệu Thắng Hoài im lặng. Gã ít nhiều cũng có nghe qua chuyện tranh phong của đối phương và Thiên Ngọc môn ở Nam Châu, xem ra đang đối đầu thật.

Âm thầm trò chuyện xong, những gì cần nhắn nhủ, Ngưu Hữu Đạo cũng đã nhắn nhủ xong, hai bên chọn nơi này làm chỗ liên lạc, đồng thời thống nhất ám hiệu gặp nhau, dễ dàng cho việc liên lạc bất cứ lúc nào.

Trở lại đình viện không lâu, đệ tử dẫn đường của Vạn Thú môn đến, muốn dẫn bọn họ đến gặp người cần bái phỏng.

Ngưu Hữu Đạo mời người dẫn đường chờ một lát, sau đó đi tìm Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi đã sớm biết hôm nay cần phải làm gì, cứ núp trong phòng không chịu ra.

Ngưu Hữu Đạo gõ cửa, Quản Phương Nghi trong phòng nói vọng ra: “Đang tắm, không rảnh, ngươi đi một mình đi.”

Ngưu Hữu Đạo thi pháp đẩy chốt cửa, trực tiếp bước vào. Trong phòng lập tức vang lên tiếng “A” sợ hãi.

Ngưu Hữu Đạo bó tay. Quản Phương Nghi đang tr@n truồng ngồi trong bồn tắm, hai tay ôm ngực, mắt trợn to nhìn hắn.

Bên ngoài, Trần bá và Hứa lão lục bị tiếng thét chói tai của Quản Phương Nghi kinh động, vội xuất hiện, đồng loạt nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo ngoài cửa.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn hai người trong viện, cười nói: “Bà ấy đang tắm, ta vào xem thử.” Dứt lời, hắn vội tiến vào, còn thuận tay đóng cửa lại.

Trần bá và Hứa lão lục nhìn nhau, đều cho rằng không có việc gì, ai nấy trở về công việc của mình.

Trong mắt bọn họ, đây vốn là chuyện bình thường. Khi ở Phù Phương Viên, hai người kia đã sớm ở cùng với nhau rồi.

“Tên khốn kiếp, mau cút ra ngoài!

“Mới sáng sớm, chưa gì đã tắm rồi. Này, thay quần áo đi.”

“Đừng đến gần. Nếu không, ngươi đừng trách lão nương không khách sáo.”

“Ngươi không khách sáo thì sao? Có bản lĩnh thì phá hủy phòng này đi, để mọi người cùng nhau thưởng thức một chút.”

“Cút!”

“Nếu ngươi còn chưa tắm xong, ta đứng đây thưởng thức vậy.”

Trong phòng ầm ĩ một trận, cuối cùng, Quản Phương Nghi nổi giận đùng đùng bước ra ngoài với Ngưu Hữu Đạo.

Hai người cùng nhau đến bái phỏng Chưởng môn các đại môn phái khác.

Nghe Triệu Thắng Hoài nói, còn chưa xác nhận chuyện ở Huyễn Giới xong, những người này tạm thời sẽ không tùy tiện rời đi.

Nhưng ai cũng không dám cam đoan bọn họ có đột nhiên rời đi hay không. Cho nên, Ngưu Hữu Đạo phải xử lý nhanh một chút.

Đến từng nhà, Ngưu Hữu Đạo xem như bái phục Quản Phương Nghi. Người phụ nữ này chẳng những quen với Chưởng môn các phái, mà cao tầng, trưởng lão gì của các phái cũng quen luôn. Có một số người, Quản Phương Nghi thậm chí không nhớ rõ đối phương là ai, vẫn là đối phương chủ động đến nhắc.

Đối với Quản Phương Nghi mà nói, nói bà là “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” là quá khen bà rồi. Trong thiên hạ vẫn có người xinh đẹp hơn bà, chỉ là đa phần đều bị các nhà quyền thế độc chiếm, ai còn có thể tùy ý lấy ra để bàn chứ?

Năm đó, khi còn ở Tề kinh, Quản Phương Nghi không có bối cảnh, cũng không có chỗ dựa. Người có mặt mũi muốn gặp bà ta, bà ta cũng không tiện đắc tội mà không gặp. Dù sao cũng phải ứng phó một chút chứ.

Những người tự tin tìm đến bà, nhiều ít cũng có chút nội tình trong các môn các phái, không có chuyện tranh giành tình nhân mà bị người ta thu thập. Người bình thường nào dám tham gia náo nhiệt chứ. Trái lại, bà ta có những người đó bảo vệ, không có ai dám tùy tiện trêu chọc bà.

Lúc đó, những người thân cư địa vị cao ở các phái, bình thường không thể tìm đến bà ta. Cho nên, phần lớn người tìm bà ta đều là thanh niên trai tráng của các phái.

Mấy năm qua, những người năm đó đều đã già theo năm tháng, bất luận là thực lực hay tư lịch đều tăng lên. Quản Phương Nghi cho rằng điều này rất bình thường. Ai bị đào thải thì sẽ bị đào thải, ai phát triển thì sẽ dần phát triển, vinh dự trở thành nhân vật quản lý các phái. Cho nên, quen biết những người này cũng chẳng có gì lạ.

Ngược lại, bà ta cũng quen biết với những người thất bại của các phái cũng không ít, những người này còn để lại ấn tượng khắc sâu cho bà ta hơn các nhân vật thực quyền.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo lại không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Hơn phân nửa nhân vật thực quyền trong giới tu hành đều có quen biết người phụ nữ này. Hắn phát hiện, bà ta xét theo một trình độ nào đó mà nói, có thể nói là nhân vật truyền kỳ trong giới tu hành.

Đáng tiếc là, quen biết thì quen biết, tuế nguyệt vô tình, Quản Phương Nghi không còn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm đó nữa. Phần lớn những người quen biết bà ta cũng không để bà ta vào mắt, cũng không có những dây dưa không rõ với bà, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Tài nguyên tốt như vậy lại không thể lợi dụng, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy đáng tiếc cho bà ta, nhưng ngẫm lại cũng không cảm thấy kỳ quái.

Thanh danh bà ta vốn chẳng được tốt. Dưới diễm danh của bà ta, người chạy theo bà ta nhiều như vịt, nhưng cũng có thể khiến người ta tránh không kịp. Thanh danh vốn là thứ rất quan trọng mà.

“Giáo chủ đang ở đây, nhưng bây giờ không tiện gặp hai vị. Xin hai vị chờ một lát.”

Ngoài cổng viện Thiên Nữ giáo, thủ vệ gác cổng ngăn hai người lại.

“Không dám!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay, cùng với Quản Phương Nghi bước sang một bên chờ.

Mặt trời chiều đã ngã về tây, bắt đầu khuất dần sau dãy núi. Hôm nay gặp quá nhiều người quen cũ, Quản Phương Nghi dường như có chút cảm khái, quay đầu nhìn cửa viện: “Phụ nữ bình thường nhìn ta bằng ánh mắt không tốt. Nhà này ta không đi cũng được, tránh tự rước lấy nhục. Ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu. Mục đích đã đạt được, chỉ còn một nhà cuối cùng, Quản Phương Nghi có đi hay không cũng không quan trọng, tránh cho người ta nói mấy câu không dễ nghe, khiến bà ta khó xử.

Huống chi, Giáo chủ Thiên Nữ giáo đã đồng ý gặp hắn, mà gặp hắn cũng chẳng phải vì Quản Phương Nghi. Như hắn đã nói trước đó, hắn đã có lực lượng ở Nam Châu. So với trước kia, ngay cả tư cách đối mặt với người khác, hắn cũng không có.

Hai người đang đứng đợi, cánh cửa đột nhiên mở ra. Bên trong bước ra một đám người, nam nữ đều có, khí độ bất phàm.

Có người của Thiên Nữ giáo đưa ra, Ngưu Hữu Đạo đoán chừng là người mà Giáo chủ Thiên Nữ giáo vừa mới gặp mặt.

Trong đám người bước xuống bậc thang, tướng mạo của người đàn ông dẫn đầu long hành hổ bộ trông rất được, khí vũ hiên ngang, oai hùng bất phàm. Khi ánh mắt của ông ta quét qua, bỗng nhiên dừng lại, nhìn chăm chú Quản Phương Nghi.

Ban đầu, Quản Phương Nghi cũng không chú ý đối phương. Sự lạ thường của đối phương khiến bà ta quay lại nhìn, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.

Trong lúc ánh mắt giao nhau, cả hai đều giật mình.

Khi Quản Phương Nghi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đi bên cạnh người đàn ông, phát hiện bà ấy đang nhìn mình chằm chằm, Quản Phương Nghi nhanh chóng né tránh, quay người đi.

“Sư huynh!” Phu nhân xinh đẹp kia mỉm cười, cầm ống tay áo của người đàn ông.

Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, tiếp tục bước đi. Mặc dù gương mặt không có biểu hiện gì, nhưng bước chân dường như hơi nặng.

Nhìn thấy tình huống này, Ngưu Hữu Đạo âm thầm buồn cười, xem ra là người quen cũ của Quản Phương Nghi.

Một trưởng lão của Thiên Nữ giáo hỏi: “Ai là Ngưu Hữu Đạo? Giáo chủ cho mời!”

Ngưu Hữu Đạo vội bước nhanh đến, đi theo đối phương vào trong.

Bước vào cửa, Ngưu Hữu Đạo không nhịn được hỏi một câu: “Vừa rồi không biết là khách quý phương nào?”