Đạo Quân

Chương 727: Hồng Nương Bị Đánh? (2)




Chu Thiết Tử cười nói: “Ta thấy các người ngày nào cũng dùng hết, cố ý nói với nhà bếp, bảo bọn họ chuẩn bị hai phần.”

Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười nhìn Ngân nhi đang li3m đầu lưỡi. Ăn sạch sẽ cũng đâu phải những người khác, mà là vị này. Đoán chừng thanh danh của bọn họ đều bị Yêu Vương làm hỏng hết. Có thể ăn như vậy, người ta sẽ cho bọn họ là thùng cơm.

Quan trọng là, thêm hai phần nữa cũng ăn hết sạch mà thôi.

Kỳ lạ hơn chính là, Ngân nhi ăn nhiều như thế cũng không thấy bể bụng, dạ dày của nó đúng là vô hạn.

Tuy nhiên, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy vui mừng, Chu Thiết Tử đột nhiên có lòng. Đây chính là hiện tượng tốt, nói rõ dụng ý của hắn có hiệu quả.

“Các người cứ chậm rãi mà dùng, lát nữa ta sẽ đến dọn.”

Chu Thiết Tử lên tiếng rồi rời đi.

Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống bàn, ra hiệu mọi người cùng nhau ngồi xuống.

Quản Phương Nghi không ngồi, thở dài nói: “Hôm nay bị tên khốn nào đó làm hại chỉ tắm được một nửa đã phải chạy ra ngoài, toàn thân không được thoải mái, không có hứng ăn. Ta về phòng tắm tiếp, các ngươi cứ ăn từ từ. Phần của ta cho Ngân nhi ăn luôn đi.”

Mọi người đều nhìn Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên biết được tên khốn kia là mắng ai.

Ngưu Hữu Đạo chẳng quan tâm. Dù sao tu sĩ ăn ít cũng không sao, vì thế hắn giơ đũa lên trước.

Duy chỉ có Ngân nhi nhìn Quản Phương Nghi, ném cho bà ta ánh mắt “Ta rất thích ngươi”. Quản Phương Nghi bị trêu, khẽ cười quay người bước đi.

Ăn một lúc lâu cũng không thấy Quản Phương Nghi ra ngoài, cửa sổ đóng chặt, trong phòng cũng tối đen, hiển nhiên ngay cả Nguyệt Điệp cũng không thả ra.

Người phụ nữ này không quá để ý đến chuyện tu luyện. Bình thường vào lúc này, bà ta hay ra ngoài tản bộ, tại sao hôm nay tình huống lại khiến người ta cảm thấy khác thường.

Ngưu Hữu Đạo muốn đi xem chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị Viên Cương đến cản lại.

“Đạo gia, có thư gửi đến. Có mấy người mặc trang phục của Đại Thiền Sơn vào thành, đang ở trong khách sạn, thân phận còn chờ xác minh.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Biết rồi, bảo Ngũ Lương Sơn tiếp tục theo dõi, việc khác ta sẽ an bài.”

Viên Cương gật đầu: “Triệu Thắng Hoài “treo cờ” bên ngoài.”

Cái gọi là “treo cờ” chính là tiếng lóng của bọn họ trước kia, ý bảo Triệu Thắng Hoài đã phát tín hiệu gặp mặt.

“Ngươi đi tìm Chu Thiết Tử tâm sự đi.” Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói một câu.

Viên Cương nhẹ gật đầu, hiểu ý của hắn. Đạo gia muốn ra ngoài gặp mặt Triệu Thắng Hoài, không muốn để Chu Thiết Tử nhìn thấy.

Một lát sau, Ngưu Hữu Đạo tản bộ đến khe núi, bồi hồi đứng bên cạnh khe núi suy nghĩ vấn đề gì đó.

Đằng sau đám dây nho rũ xuống vang lên giọng nói của Triệu Thắng Hoài: “Người của Đại Thiền Sơn mà ngươi muốn tìm đang ở gian phòng khách sạn mà ngươi đã ở trước đó.”

Ngưu Hữu Đạo đã biết điều này, nói: “Có chuyện gì giúp ta xử lý một chút.”

Triệu Thắng Hoài kêu lên: “Còn có việc? Có việc nào là việc cuối cùng của ngươi không?”

“Yên tâm đi, không ảnh hưởng gì đến ngươi đâu, cũng không bắt ngươi phải chịu trách nhiệm. Ngươi an bài người có thể tin tưởng là được.” Ngưu Hữu Đạo nhỏ giọng dặn dò.

Nghe xong, phát hiện không có ảnh hưởng gì, Triệu Thắng Hoài liền đồng ý, sau đó nói: “Trần Đình Tú vẫn không có động tĩnh, chỉ chuyển lời muốn gặp Thiên Hỏa giáo, nhưng Thiên Hỏa giáo đã từ chối.”

Thiên Hỏa giáo? Trần Đình Tú muốn gặp người của Thiên Hỏa giáo? Ngưu Hữu Đạo đột nhiên cảnh giác, đi qua đi lại, mắt nheo lại, giống như ý thức được điều gì đó.

“Còn nữa, bên phía Thiên Hành tông, cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, chỉ là trứng chọi đá. Nếu làm lớn chuyện, xui xẻo vẫn là các ngươi. Nên nhịn được thì nhịn, không nên gây sự ở đây.”

Triệu Thắng Hoài nói chính là chuyện Quản Phương Nghi bị đánh. Lúc này, chuyện đã lan ra ở Vạn Thú môn, gã không muốn biết cũng khó.

Sự việc khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến chuyện tranh giành tình nhân. Đã có nhiều người đem chuyện này ra làm trò cười để bàn luận. Liên quan đến danh dự của vợ chồng Chưởng môn Thiên Hành tông, sự việc lại phát sinh bên trong Vạn Thú môn, truyền ra ngoài, ảnh hưởng sẽ không tốt. Vạn Thú môn đã ra nghiêm lệnh, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào lan truyền việc này.

Đối với Triệu Thắng Hoài mà nói, một ngày còn chưa đẩy được Ngưu Hữu Đạo đi, ngày đó gã còn chưa được bình yên. Gã sợ chuyện mà Ngưu Hữu Đạo gây ra rồi bắt gã ra chùi đít. Mông Thiên Hành tông lớn như vậy, gã không có khả năng chùi cho sạch. Vì thế, gã không thể không nhắc nhở.

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Thiên Hành tông? Thiên Hành tông thì thế nào?”

Triệu Thắng Hoài kỳ quái hỏi: “Ngươi không biết chuyện Hồng Nương bị đánh sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, gã đột nhiên cảm thấy hối hận. Người ta không biết, mình còn nói ra làm gì? Đây không phải là ở không đi gây sự sao?”

Gã thật không nghĩ đến Quản Phương Nghi lại giấu không cho Ngưu Hữu Đạo biết việc này.

“Hồng Nương bị đánh?” Ngưu Hữu Đạo ngẩn cả người. Hắn và Quản Phương Nghi ở chung cả ngày, bà ta bị đánh lúc nào? Chợt nhớ đến tối nay Quản Phương Nghi có chút khác thường, hắn quay đầu, nhìn đám dây nho rũ xuống, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Triệu Thắng Hoài nói: “Được rồi, có thể là ta nghe lầm.”

Giọng nói của Ngưu Hữu Đạo lạnh lại: “Ngươi có tin lão tử sẽ đem ngươi đến trước mặt mọi người hỏi cho rõ không?”

Triệu Thắng Hoài ân cần hỏi thăm tổ tông tám đời của Ngưu Hữu Đạo: “Ta cũng chỉ tùy tiện nghe được vài câu, cũng không nhớ rõ lắm.”

Ngưu Hữu Đạo gằn một tiếng: “Nói!”

Triệu Thắng Hoài có chút bất đắc dĩ: “Haiz, thật ra không có việc gì, chỉ là Hồng Nương bị Phu nhân Văn Tâm Chiếu của Chưởng môn Thiên Hành Tông Đỗ Vân Tang tát cho hai bạt tai. Người tu hành, chịu hai bạt tai tính là gì, đoán chừng ngay cả vết thương cũng không có, còn có thể có chuyện gì?”

Nhớ đến sự khác thường của thủ vệ canh cửa, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Sự việc phát sinh lúc ta đi gặp Giáo chủ Thiên Nữ giáo sao?”

Triệu Thắng Hoài đáp: “Nghe nói là lúc đó. Hồng Nương bị đánh ngay trong đình bên cạnh trạch viện.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không thể nào, có đánh nhau, với khoảng cách gần như vậy, ta không thể không nghe thấy tiếng đánh nhau.”

Triều Thắng Hoài nói: “Này, ở đâu ra đánh nhau, hoàn toàn không có đánh nhau. Ta nghe nói Hồng Nương chỉ chịu hai bạt tai mà thôi, cũng không hoàn thủ. Bà ta bị người ta gọi đến, quất cho hai bạt tai mà vẫn đứng im chịu đựng. Bà ấy làm vậy cũng đúng, không phải ai cũng chọc nổi Văn Tâm Chiếu.”

Nếu không phải trời đã tối, chắc gã đã nhìn ra được sắc mặt khó coi của Ngưu Hữu Đạo. Hắn muốn biết vì sao Quản Phương Nghi bị đánh, liền hỏi: “Vì sao Văn Tâm Chiếu lại đánh bà ấy?”

Triều Thắng Hoài đáp: “Ai mà biết! Nghe kể hai bên chẳng nói năng gì, Văn Tâm Chiếu đột nhiên gọi bà ta đến một cái đình gần đó, bất ngờ đánh bà ta hai bạt tai. Lúc đó, đệ tử bổn môn rất kinh ngạc. Nhưng mọi người đều biết Hồng Nương Tề kinh là ai, quan hệ nam nữ tương đối loạn. Mọi người hoài nghi Hồng Nương đã dụ dỗ Đỗ Vân Tang. Nếu không, với thân phận và địa vị của Văn Tâm Chiếu, cũng không đến mức như thế.”

Ngưu Hữu Đạo nghe xong liền nổi giận: “Toàn thả rắm chó! Con mắt nào của bà ta thấy Quản Phương Nghi dụ dỗ Đỗ Vân Tang? Bà ấy cũng không phải loại người như vậy! Không có bằng chứng, các người nói hươu nói vượn, loan truyền bậy bạ cái gì?”

Triều Thắng Hoài nhớ lại lời đồn, quan hệ giữa tên nhóc này và người phụ nữ kia hình như cũng không được sạch sẽ, vội xin lỗi: “À, là ta không biết nói chuyện, Ngưu huynh đừng để trong lòng. Ngươi yên tâm đi, việc phát sinh ở Vạn Thú môn, người của Thiên Hành tông sẽ không dám loạn truyền bên ngoài đâu. Nếu truyền ra ngoài, Vạn Thú môn cũng không tránh khỏi có liên quan. Dính dáng đến danh dự của mấy nhân vật lớn, Vạn Thú môn ta đã nghiêm lệnh không được loạn truyền. Yên tâm đi, không truyền ra ngoài bậy bạ đâu.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa nguôi giận: “Vạn Thú môn ngươi làm ăn như thế nào vậy? Có người giương oai trong môn của các ngươi, các ngươi cũng mặc kệ không quản? Ngay cả an nguy của khách cũng không bảo vệ được, còn dựa vào cái gì mà đứng thành hàng với Phiêu Miễu các? Đây là đạo đãi khách của Vạn Thú môn các ngươi?”