Đạo Quân

Chương 733: Ngươi Làm Cũng Phải Làm, Không Làm Cũng Phải Làm (2)




Triều Thắng Hoài khoát tay, để mọi người ngừng nói: “Ta cũng xin nói rõ, thật ra có một số việc mọi người biết trong lòng là được. Cho dù là ở đâu, chỉ cần nhiều người, lòng người khác nhau, nếu không nhất trí hoàn toàn, cũng khó tránh khỏi việc chia năm xẻ bảy. Vạn Thú môn của chúng ta cũng không ngoại lệ. Mọi người có đồng ý đi cùng với ta hay không, việc hôm nay chỉ là một khởi đầu. Mọi người có thể đồng tâm hiệp lực với nhau hay không, về sau sẽ còn khảo nghiệm. Người không cùng một lòng thì không chung được một chiếc thuyền.”

“Đúng vậy.”

“Sư huynh nói có lý.”

Mọi người vội vàng phụ họa, cũng muốn ngồi chung một chiếc thuyền với Triều Thắng Hoài.

Bối cảnh của Triều Thắng Hoài như thế nào, bọn họ đều biết. Triều Thắng Hoài có thể tìm bọn họ cũng là có nguyên nhân, đều là những người tư chất tu luyện bình thường, không có cơ hội ra mặt trong môn. Bị Ngưu Hữu Đạo ép buộc, Triều Thắng Hoài chọn bốn người này cũng là có nguyên nhân. Gã không dám vận dụng người của hệ Triều Kính. Chỉ cần dùng một lần là kinh động Triều Kính ngay.

Trong lúc mọi người đang nịnh nọt, Triều Thắng Hoài lấy ra bốn tờ kim phiếu trị giá mười ngàn phát cho bốn người, mỗi người một tờ.

Ánh mắt bốn người sáng lên, nhưng không dám nhận. Bọn họ chưa làm gì nhiều cho Triều Thắng Hoài đã nhận chỗ tốt của gã, cảm giác không thích hợp.

“Đừng nói nhảm nữa. Nhận hết đi. Người làm việc cho ta, ta sẽ không bạc đãi.” Thái độ của Triều Thắng Hoài rất quyết đoán.

Bốn người đành phải liên tục nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, trong lòng thầm nhủ, không hổ danh là cháu trai của Triều trưởng lão, đúng là có tiền, vung tay một cái là xa hoa như thế.

Bình thường bọn họ ở trong môn phái, tài nguyên tu luyện đều được cung cấp theo cấp bậc. Thức ăn cũng dùng của môn phái luôn. Tiền lương mỗi tháng cũng không được mấy kim tệ, chưa từng cầm được số tiền nhiều như thế.

Đương nhiên, bọn họ cũng không biết tiền này là của Ngưu Hữu Đạo đưa cho Triều Thắng Hoài.

“Ta cảnh cáo trước, đừng tưởng rằng như vậy là mọi người đã chung một đường. Muốn lên cùng một con thuyền, mọi người đều phải làm nhiệm vụ. Nếu không, ai dám cam đoan trong số các người không có ai nảy sinh tư tưởng khác? Nếu do dự, bây giờ có thể cầm tiền rời khỏi đây, ta cũng không miễn cưỡng.” Khi Triều Thắng Hoài nói những lời này, gã liên tục quan sát phản ứng của mọi người.

“Ta nghe theo sư huynh.”

“Ta nguyện một lòng với sư huynh.”

“Muốn làm gì, sư huynh cứ việc nói.”

Mọi người cũng không biết Triều Thắng Hoài muốn giao cho bọn họ nhiệm vụ gì, tất cả đều lên tiếng đồng ý, cảm xúc rất cao.

Mọi người chỉ biết Triều Thắng Hoài là cháu trai của Triều Kính, vất vả lắm mới dựng được đường dây này, tất cả đều không muốn bỏ qua cơ hội kiếm tiền.

Sau khi trấn an và đuổi những người này đi, Triều Thắng Hoài lập tức đến chỗ của Ngưu Hữu Đạo, muốn gặp mặt Ngưu Hữu Đạo. Chuyện đã làm xong, đến lúc phải cho Ngưu Hữu Đạo một câu trả lời chắc chắn.

Vẫn là chỗ khe núi có đám dây nho rũ xuống. Sau khi Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, Triều Thắng Hoài trốn trong khe hở vách núi nói vọng ra: “Sự việc của Đại Thiền Sơn đã ổn thỏa rồi.”

Ngưu Hữu Đạo đang đứng bên ngoài cũng đã biết việc này. Chuyện quan trọng như thế, hắn không cho phép Triều Thắng Hoài nói thẳng ra. Trước đó hắn đã sắp xếp người của Ngũ Lương Sơn theo dõi, Ngũ Lương Sơn đã trước một bước truyền tin tức về cho hắn.

“Làm phiền Triều huynh rồi.” Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi nói xem, Trần Đình Tú có biết chuyện Văn Tâm Chiếu đánh Hồng Nương hay không?”

Triều Thắng Hoài do dự một chút rồi nói: “Chắc là không biết. Sư môn đã hạ lệnh cấm, trong môn tạm thời không được tùy ý đề cập chuyện này với người bên ngoài. Nếu không, danh tiếng cũng khó coi.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Được, ông ta không biết, ngươi hãy nghĩ biện pháp cho ông ta biết càng nhanh càng tốt.”

Triều Thắng Hoài vừa sợ vừa giận: “Ngươi điên rồi, trong môn đã hạ lệnh cấm, ngươi còn bảo ta phạm tội sao?”

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm với lão tử đi. Ngươi làm cũng phải làm, không làm cũng phải làm, làm cách nào để mọi chuyện chu toàn đó là chuyện của ngươi, không đến lượt ta quan tâm. Trần Đình Tú đến đây là để giết ta. Nếu ta không thể bình yên rời khỏi Vạn Thú môn, khiến cho ta không có đường sống, ngươi cũng đừng hòng tốt hơn.”

Triều Thắng Hoài giận vô cùng: “Ngươi không có đường sống? Ta thấy ta không có đường sống thì đúng hơn? Chuyện của ngươi hết lượt này đến lượt nọ, nối liền không dứt, xem Vạn Thú môn như chỗ không người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức mắng trở lại: “Đầu óc của ngươi là heo sao? Việc này ai làm cũng không phù hợp bằng ngươi. Ngươi làm là an toàn nhất. Cho dù ngươi trực tiếp tìm Trần Đình Tú nói thẳng trước mặt ông ta, ông ta cũng không dám nói lung tung ra ngoài. Ông ta không phải sợ ngươi, mà là sợ ông nội của ngươi, hại ngươi chính là đắc tội với ông nội ngươi, ngươi cảm thấy ông ta dám đắc tội với ông nội ngươi ở ngay Vạn Thú môn sao? Cho dù rời khỏi Vạn Thú môn, ông ta cũng không dám. Ngươi có gì phải sợ, phải ngạc nhiên chứ?”

Bị mắng như vậy, cơn giận của Triều Thắng Hoài tiêu tan không ít. Gã nghĩ lại, thấy Ngưu Hữu Đạo nói cũng đúng, cũng không có gì quá mạo hiểm.

Vấn đề là, việc nguy hiểm hơn nữa gã cũng đã từng làm. Nếu không còn chỗ để thương lượng, gã cũng không cần vì chút chuyện này mà vạch mặt với Ngưu Hữu Đạo.

Nghĩ đến há miệng cắn người, còn chưa cắn được đã bị người ta bóp cổ, mà trên đời này lại không có thuốc chữa hối hận để uống. Điều gã muốn làm bây giờ chính là mau chóng làm xong chuyện Ngưu Hữu Đạo giao, nắm được nhược điểm của Ngưu Hữu Đạo trong tay, để sau này hắn không còn xem gã là chó săn, đến kêu đi hét.

Thế là, Triều Thắng Hoài đã “ngẫu nhiên” gặp được Trần Đình Tú.

Dưới một gốc cây tùng già bên ngoài đình viện, cạnh một chiếc bàn đá, Trần Đình Tú đang ngồi uống trà, nhìn phong cảnh hoặc người qua lại trước mặt.

Trước mắt, ông ta chỉ có thể chờ ở đây, chờ đệ tử tìm hiểu tin tức ở Vạn Thú môn, cũng là chờ Tây Hải Đường cho gọi, sau đó đại diện Thiên Ngọc môn đến gặp một chút.

Ông ta nhiều ít cũng cảm thấy có chút thiệt thòi. Thiên Ngọc môn trong mắt Vạn Thú môn chung quy không được mạnh. Nếu không, Tây Hải Đường có bận hơn đi chăng nữa cũng không như lúc này, ít nhất cũng sắp xếp cho một vị trưởng lão Thiên Ngọc môn như ông, để người ta cảm thấy không có gì là không ổn.

Đi trên con đường núi đá cong cong, Triều Thắng Hoài ung dung bước đến, đi ngang qua bên ngoài tiểu viện.

Trần Đình Tú quay sang nhìn gã, phát hiện người ta cũng chỉ kiêu căng liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi quay đi, làm như không thấy.

Đệ tử Vạn Thú môn phụ trách chiêu đãi khách ở đây cung kính chào Triều Thắng Hoài: “Triều sư huynh, tại sao huynh lại đến đây? Huynh có gì phân phó hay sao?”

“Ta chỉ tùy tiện đi ngang qua mà thôi.” Triều Thắng Hoài đáp lại một câu, sau đó hất cằm về phía viện tử: “Ở đây có khách sao?”

Vị đệ tử đưa mắt nhìn Trần Đình Tú, đáp: “Khách Thiên Ngọc môn của Nam Châu nước Yến.”

Triều Thắng Hoài ừm một tiếng, có vẻ không quan tâm, tiếp tục bước đi.

Ngược lại Trần Đình Tú đã chủ động đứng dậy bước đến, mỉm cười chào hỏi: “Không biết ngươi là cao đồ của vị nào?”

Ông ta từ thái độ của vị đệ tử, nhận ra thân phận của Triều Thắng Hoài không nhỏ.

Triều Thắng Hoài ngừng bước, quay sang nhìn ông ta từ trên xuống dưới: “Ngươi là ai?”

Vị đệ tử đổ mồ hôi hột. Thái độ của gã đối với khách như vậy có phải hơi bất lịch sự hay không.

Trần Đình Tú cũng không tức giận. Ông ta có thể xem thường xuất thân tu hành và thế lực của Ngưu Hữu Đạo, nhưng không thể xem thường người trước mắt này. Thái độ của người ta càng kiêu căng, nói rõ người ta có lai lịch. Ông ta bước đến gần, chắp tay nói: “Trưởng lão Thiên Ngọc môn Nam Châu nước Yến Trần Đình Tú.”

“A, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Triều Thắng Hoài có vẻ miễn cưỡng chắp tay chào hỏi.

Một hai câu bắt chuyện, cuối cùng hai người ngồi dưới gốc cây uống trà.

Sau khi biết được ông nội của Triều Thắng Hoài là Trưởng lão Triều Kính của Vạn Thú môn, thái độ của Trần Đình Tú lại càng nhiệt tình hơn. Mà Triều Thắng Hoài cũng rất hưởng thụ sự nịnh nọt của ông ta. Gã dường như không kiểm soát được lời nói của mình khi nghe mấy lời nịnh nọt, những gì không nên nói cũng đã nói ra...