Đạo Quân

Chương 772: Tỷ Muội Tương Xứng




“Dữ dội? Ta thấy là ngu xuẩn ấy!” Quản Phương Nghi nhìn chằm chằm bóng lưng Viên Cương mà mắng. Bà ta vừa sợ vừa giận, không biết có phải con khỉ này có vấn đề về đầu óc không nữa. Biết rõ Yêu Vương này kinh khủng mà còn dám động vào. Có người ngu xuẩn như vậy sao?

Ngưu Hữu Đạo vẫn đang nghĩ xem làm thế nào để câu thông với Ngân Nhi.

Đột nhiên Ngân Nhi nhoẻn cười, như thể phản ứng hơi chậm, lại như mới nhận ra có Ngưu Hữu Đạo đến, bèn nhảy xuống khỏi mỏm đá, bắt lấy ống tay áo của hắn: “Đạo Đạo!”

Nàng chỉ nói có vậy. Đạo gia mà người ta gọi, đến nàng, lại thành Đạo Đạo, cũng coi như là cái tên của riêng nàng.

Ngưu Hữu Đạo vô thức muốn lùi lại tránh nguy hiểm, nhưng thấy không sao nên vẫn cố nhịn.

Nhìn kỹ phản ứng của đối phương, xác thực là không có chuyện gì, hắn mới yên tâm.

Ngân Nhi cười tươi xán lạn, cuối cùng cũng chờ được hắn về, nàng rất vui, nhưng những đường vân màu bạc tà mị trên khuôn mặt lại khiến cho nụ cười của nàng khá quỷ dị.

Nàng chỉ Viên Cương, hờn dỗi mách: “Hầu Tử, người xấu!”

Vừa gặp đã mách tội rồi.

Quản Phương Nghi thầm khen hay.

Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn, Viên Cương vẫn lạnh lùng như vậy.

Ngưu Hữu Đạo lại nhìn Trần Bá và Hứa Lão Lục, không nói gì, chỉ đưa tay dắt Ngân Nhi đi.

Đến một chỗ vắng vẻ, hai người dừng lại, mặt đối mặt.

Ngân Nhi hiếu kỳ nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì, chỉ hỏi: “Đạo Đạo?”

Ngưu Hữu Đạo bắt đầu thi pháp rót pháp lực vào trong cơ thể nàng qua cánh tay.

Kết quả thăm dò quả thực đã xác minh cho nghi ngờ của hắn. Yêu lực của Ngân Nhi đã tăng thêm không ít.

Trước kia hắn có phát hiện ra, khi ở Huyễn giới, dù đã phá giải yêu lực trong cơ thể của Ngân Nhi, nhưng nhục thân của nàng ta vẫn chậm chậm sinh ra yêu lực, tích cóp dần lại, nhưng sẽ không bạo phát ra như thế này. Đúng như lời Viên Cương nói là do bị k1ch thích.

Nếu không phát hiện ra được yêu lực của Ngân Nhi lại sinh sôi, không biết sẽ có hậu quả gì.

Sau lần này, hắn xác nhận, một khi yêu lực trong cơ thể Ngân Nhi tích súc đến một mức độ nhất định sẽ tiến giai thành Yêu Vương một lần nữa, tám chín phần mười là sẽ tái hiện chân thân Thánh La Sát đáng sợ kia.

Càn khôn lại vận chuyển, lại một lần nữa hàng phục yêu lực trong cơ thể Ngân Nhi. Yêu lực giãy dụa phản kháng, nhưng như gặp khắc tinh, nó không thể trốn đi đâu được.

Ngân Nhi chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt khép lại, có vẻ thoải mái.

Yêu lực được hoá giải dần, đường vân màu bạc tà mị trên khuôn mặt nàng ta cũng nhạt dần, cho đến khi biến mất toàn bộ.

Ngưu Hữu Đạo thu lại pháp lực, buông tay nàng ta ra, Ngân Nhi cũng chậm chậm mở mắt, lại trở lại thành nữ nhân thần chân kia, ánh mắt thuần khiết to tròn sáng lấp lánh nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo cười, quay người đi.

Ngân Nhi lại đuổi theo, ngây thơ gọi: “Đạo Đạo!”

Ba con phi cầm cực lớn từ trong núi rừng bay vút lên.

Có Ngân Nhi trên đó, mang tai của Ngưu Hữu Đạo cũng được thanh tịnh. Quản Phương Nghi không còn dông dài lải nhải mãi về chuyện bán đổ bán tháo phi cầm.

“Đi đâu?” Viên Cương xác định phương hướng một chút, hỏi.

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Kinh thành nước Tề, có thể Thiệu Bình Ba đang ẩn nấp ở đó…” Hắn kể lại chuyện Hạo Chân gửi thư.

Viên Cương nói: “Muội muội của y đang ở Kinh thành nước Tề, có phải manh mối này quá trực tiếp không? Nếu y không có ở đây, chẳng phải phí công rồi sao?”

“Chính vì quá trực tiếp, nên mới đầu ta cũng không để ý đến. Ta nghĩ, Thiệu Bình Ba chạy vớt mạng sẽ không thể nhắm tới mục tiêu rõ ràng như thế, sau đó, ta ngẫm lại, không chừng Thiệu Bình Ba đang lợi dụng điều này. Dù có phải hay không, ta cũng phải đi một chuyến. Có thể ta lại phạm vào một sai lầm cũ!”

Hắn đang muốn nói đến chuyện mình gửi thư đáp lại Hạo Chân.

Trước đó, để Hoàng Liệt gửi thư cho Bắc Châu, hắn đã kinh động đến Thiệu Bình Ba để y bỏ chạy. Lần này, nếu y đang ở Kinh thành nước Tề thật, làm không tốt, có khi lại đánh cỏ động rắn.

Sau đó, hắn chào từ biệt Hoàng Liệt, chạy tới Kinh thành.

Trước kia không có năng lực này, giờ có thể toạ kỵ phi hành, đúng là tiện lợi. Ý thức được vấn đề, đương nhiên hắn muốn cấp tốc ngăn con cá lọt lưới.

Viên Cương hiểu. Ngưu Hữu Đạo muốn truy sát Thiệu Bình Ba đến cùng, không cho đối phương có cơ hội quật khơi, nhất là với thế cục Bắc Châu hiện tại, càng không thể để cho Thiệu Bình Ba về Bắc Châu.

Thiên Vi phủ, tẩy hết lớp phấn trang điểm, Huyền Vi vẫn mặc nguyên bộ nam trang đứng trước một bức địa đồ quan sát.

Đường Nghi từ ngoài cửa tiến vào. Không cần thông báo.

Nguyên nhân của chuyện này không thể không nói là Huyền Vi đang muốn thể hiện mình rất tin tưởng Đường Nghi. Huyền Vi đã hạ lệnh, cũng đưa cho Đường Nghi một tấm lệnh bài, nàng có thể ra vào thoải mái không cần thông báo, cũng có thể rời phủ Thiên Vi bất kỳ lúc nào.

Đương nhiên, có pháp sư Tây Môn Tình Không này ở đây, cũng không cần lo Đường Nghi sẽ làm gì bất lợi với Huyền Vi.

“Tướng công!” Đường Nghi đứng gần đó, chào.

Huyền Vi rời mắt khỏi bản đồ nhìn nàng: “Muội tử, ta nói này, sau này ta với muội là tỷ muội với nhau, không cần xa cách quá thế. Ta thực sự coi muội là muội muội mà!”

Tây Môn Tình Không bên cạnh lườm Đường Nghi.

Đường Nghi không biết làm thế nào, đồng ý cũng không phải, không đồng ý cũng không phải.

Nàng không biết có nên thụ sủng nhược kinh không nữa. Vừa mới đến đây đã cùng làm tỷ muội với nữ Thừa tướng nước Vệ danh chấn thiên hạ. Nàng hơi ngại, nhưng người ta đã nhất định đòi như vậy, nàng có tư cách từ chối sao?

Người ta đối với nàng cũng không tệ, cho nàng làm tuỳ tùng cận thân của mình, lý do là, đều là nữ nhân, bên người mình vừa vặn vẫn thiếu một nữ pháp sư, có một nữ pháp sư ở bên cạnh làm gì cũng thuận tiện, nàng gọi đây là duyên phận.

Chẳng những cho Đường Nghi lệnh bài ra vào Tướng phủ, Huyền Vi còn cho Thượng Thanh Tông tuỳ ý chọn một ngọn núi trong đất phong Trưởng Công chúa cho mình, cũng bỏ vốn viện trợ, hạ lệnh triệu tập thợ khéo, trợ giúp Thượng Thanh Tông sớm ngày trùng kiến tông môn.

Hiệu suất làm việc của vị nữ tướng này cực cao, mực độ ủng hộ Thượng Thanh Tông không thể nói là không lớn. Mức độ ủng hộ này, Thiệu Bình Ba không thể cho được.

Đương nhiên, chỉ một Bắc Châu, làm sao so được với nước Vệ giàu nhất thiên hạ. Quyền thế của Thiệu Bình Ba cũng làm sao so được với Huyền Vi.

Huyền Vi lại nhìn xuống bản đồ: “Vừa nhận được tin tức, Thiệu Bình Ba đang ở Kinh thành nước Tề.”

Đường Nghi ngơ ngác không hiểu. Thiệu Bình Ba ở Kinh thành nước Tề thì sao? Không ở Kinh thành nước Tề thì sao? Chư hầu một phương đi sứ một phương khác có vấn đề gì không?

Huyền Vi quay đầu nhìn nàng, ý vị thâm trường bổ sung thêm một câu: “Nếu ta đoán không lầm, tiền phu (chồng trước) của ngươi đã ra tay với Thiệu BÌnh Ba, bức y rời khỏi Bắc Châu, ép y phải đào vong đến Kinh thành.”

Tiền phu, lời này khiến cho Đường Nghi cảm thấy không tự nhiên, nhưng vẫn rất kinh ngạc hỏi: “Thiệu Bình Ba bị ép phải rời Bắc Châu đào vong sao?”

Ít nhiều nàng cũng hiểu rõ một điều, ở Bắc Châu, không có thế lực cực mạnh đè ép hoặc xuất hiện biến cố, có thể nói, không ai có thể rung chuyển địa vị của Thiệu Bình Ba ở Bắc Châu. Ngưu Hữu Đạo làm sao có được năng lượng lớn như vậy? Kể cả Nam Châu cũng không có khả năng!

Huyền Vi chỉ chỉ mấy cái trên bản đồ: “Xét về thời gian, theo lý, Thiệu Bình Ba rời Bắc Châu không thể đến Kinh thành nhanh như vậy được, hẳn là có phi hành toạ kỵ tiếp ứng. Ngưu Hữu Đạo lại cưỡi toạ kỵ phi hành từ Vạn Thú Môn chạy đến phủ Thứ sử Bắc Châu. Xét thời gian chênh lệch từ khi kẻ đào vong xuất hiện tại Kinh thành và khi Ngưu Hữu Đạo đến Bắc Châu lại khá ăn khớp, có thể thấy là một đuổi một chạy. Ngưu Hữu Đạo cắn Thiệu Bình Ba nhất định không thả. Ngươi đã từng tiếp xúc với cả hai người bọn họ, theo ý ngươi, Ngưu Hữu Đạo có thể tới Kinh thành đuổi giết Thiệu Bình Ba nữa không?”

Đường Nghi hơi ngẩn ra. Thiệu Bình Ba có toạ kỵ phi hành chạy đi sao? Từ khi nào Ngưu Hữu Đạo cũng có phi hành toạ kỵ? Sao nàng lại cảm thấy hai tranh đấu giữa hai người này bắt đầu thăng cấp rồi.