Đạo Quân

Chương 776: Mượn Đầu Hắn (1)




“Liễu Nhi, tất cả những gì ta làm, chỉ hy vọng muội có thể sống sót thật tốt. Ta có thể khiến cho tất cả mọi người trong thiên hạ tổn thương, duy chỉ có muội là không.”

Thiệu Liễu Nhi đưa lưng lại y mà nghe hết câu, khoé miệng hơi cong lên mỉa mai. Đến lúc này còn mưu toan dùng miệng lưỡi đả động ta sao?

Làn váy đung đưa, nàng không quay đầu lại, cứ thế mà đi.

Trong sảnh, Thiệu Bình Ba nhìn theo nàng, nhắm hai mắt lại, sắc mặt suy bại đau thương, đứng sững như một cây gỗ mục.

Thiệu Tam Tỉnh tiễn nàng ra ngoài, quay lại, thấy người trong sảnh nhắm mắt không nói gì, muốn nói lại thôi.

Không cần gã nói gì, Thiệu Bình Ba đã quay người đi tới bên bàn, mở cái hộp con, thấy trong đó có một tờ kim phiếu và ngân phiếu mà ngửa mặt lên trời cười lớn mãi không ngừng, thậm chí còn cười ra nước mắt, lắc đầu quầy quậy: “Trong mắt bọn họ, ta lại là người chỉ có tiền.”

“Đại công tử, đừng chấp tiểu thư, nàng…”

“Biết cái gì? Tính cách nó bướng bỉnh giống hệt phụ thân. Không phải phụ thân vẫn cứ một mực ôm lấy Ninh Vương kia sao? Ông ta nào biết được đều là nhờ mẫu thân ở sau lưng trợ lực. Nếu không có mẫu thân, làm sao ông ta có thể khiến cho Ninh Vương chú ý? Được rồi, nói mấy lời này với cha con họ cũng vô dụng. Nói thật cũng không tin, còn tưởng ta muốn gì.”

Rầm! Thiệu Bình Ba đóng cái hộp lại, hai tay che mắt, lại thả tay xuống, thở ra một hơi: “Hè đến không thể giữ băng. Không cần nói nhiều, Hạo Chân viết thư cho Ngưu Hữu Đạo, tám chín phần mười là hắn đã đoán được ta đang ở Kinh thành nước Tề, xem ra hắn đang tới đây rồi. Nơi này không nên ở lâu, chuẩn bị đi thôi.”

Thiệu Tam Tỉnh hỏi: “Đi đâu? Nhận lời Vệ tướng, đi tới nước Tề sao?”

Thiệu Bình Ba lấy khăn tay từ trong tay áo ra, lau lau vệt nước mắt, hơi lắc đầu: “Nước Vệ giàu có, sĩ phu an nhàn, lực cản lòng người quá lớn, chỉ sợ lần này sẽ hao tổn hơn phân nửa tinh lực của ta, không phải nơi để dụng công. Vệ quân ngu ngốc, mê muội mất cả ý chí, không có lòng tiến tới, không phải minh chủ. Nếu không có Huyền Vi vất vả chống đỡ mấy năm gần đây, nước Vệ đã tràn đầy nguy hiểm rồi. Huyền Vi và Vệ quân là tỷ đệ, được Vệ quân tin tưởng hoàn toàn. Nhưng một bầu trời không có hai mặt trời, điều này đã chôn xuống một cái hoạ lớn ở nước Vệ. Huyền Vi có tâm, ta lại vô ý, nước Vệ không phải đất dụng võ của ta.”

Thiệu Tam Tỉnh khẽ gật đầu, lại hỏi: “Chẳng lẽ đại công tử có ý với Hiểu Nguyệt Các…”

Thiệu Bình Ba khoát tay chặn lại: “Mặc kệ bọn họ có mưu đồ gì, thì họ làm việc thích khách cũng đã nợ nhiều máu rồi. Họ sống trong bóng đêm lâu ngày, không thể ra ngoài ánh sáng, thật sự cho rằng chư quốc là kẻ ngu sao? Kẻ không thể bước ra ánh sáng vĩnh viễn chỉ có thể nấp trong bóng tối, mưu đồ làm loạn cũng chỉ có thể tự lừa bản thân, ảo tưởng ảo vọng thôi, không thành tài được. Ta há có thể ngang bằng một đám không thể lộ mặt ra ngoài ánh sáng?”

Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên: “Vậy đại công tử định đi đâu?”

Thiệu Bình Ba chầm chậm thở dài: “Nước Tấn tuy chỉ là một quốc gia gầy trơ xương nhưng lại có ý chí hổ lang, có thể dung hạ ta.”

Thiệu Tam Tỉnh rầu rĩ: “Hoàng đế nước Tấn có thể tiếp nhận công tử sao?”

“Ta đã có quyết định, đương nhiên sẽ có biện pháp. Không thể kéo dài nữa, ngươi mau chóng tìm người liên hệ với sứ thần nước Tấn đi, nói rằng có việc gấp, lập tức mời họ đến đây gặp ta. Đến lúc đó, ta sẽ có biện pháp để họ giúp ta thoát thân khỏi nơi này.”. Ngôn Tình Ngược

“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh vội vàng lĩnh mệnh rời đi.

Chạng vạng tối.

Bốn kỵ sĩ đi vào qua cửa thành đông, chính là Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi, Trần Bá cùng lão Thập Tam đã cải trang.

Ngưu Hữu Đạo không cưỡi phi cầm vào thành, quá nổi bật, Viên Cương cũng quá nổi bật, nên bị để lại ở ngoài thành trông coi Ngân Nhi và phi cầm, đồng thời cũng có thể tiếp ứng vào lúc cần thiết.

Lại thấy đường đi quen thuộc trong thành, mấy người Quản PHương Nghi rất cảm khái.

Nhóm người đi tới một nơi hẻo lánh trong thành, gặp nhãn tuyến Ngũ Lương Sơn.

Kết quả khiến cho Ngưu Hữu Đạo khá thất vọng: không tìm được Thiệu Bình Ba ở đâu. Nhưng cũng không trách tội họ được, người của Ngũ Lương Sơn bố trí ở đây trước mắt cũng chỉ có thể làm nhãn tuyến, hoặc xử lý mọt chút việc đơn giản, không có đủ thế lực để lục soát khắp cả Kinh thành nước Tề rộng lớn này.

Dặn nhãn tuyến tiếp tục tìm, Ngưu Hữu Đạo quay sang Quản Phương Nghi hỏi: “Các ngươi quen chỗ này, theo các ngươi.”

Quản Phương Nghi ra hiệu cho lão Thập Tam. Lão Thập Tam lập tức biến mất ở cuối ngõ.

“Lập tức liên hệ với Hầu Tử, dặn hắn ta phát tin cho Hạo Chân và Hiểu Nguyệt Các, hỏi xem Thiệu Bình Ba ở đâu?” Ngưu Hữu Đạo tiếp tục hạ lệnh. Có thể nói, hắn cùng lúc dùng đến mấy phương pháp.

Một lát sau, nhóm người tìm được một khách sạn thích hợp để nghỉ lại.

Anh Vương phủ, Hạo Chân cùng Thiệu Liễu Nhi dùng bữa, còn có hai vị Vương tử, bên cạnh có nô tỳ hầu hạ.

Tổng quản thái giám Mộc Cửu vào sảnh, lấy một khăn mặt ấm đưa tới cho Hạo Chân.

Thiệu Liễu Nhi nhìn, nàng biết, Mộc Cửu có việc.

Hạo Chân lau lau miệng và tay, đứng dậy đi ra ngoài.

Ra ngoài đình viện, Mộc Cửu lấy ra một phong thư, dâng lên: “Ngưu Hữu Đạo có gửi thư hỏi vị trí Thiệu Bình Ba.”

“Nhanh vậy đã nhận được thư rồi sao?” Hạo Chân hơi bất ngờ, nhận lấy thư, xem xong, thổn thức thở dài: “Xem ra nhất định phải đẩy Thiệu Bình Ba vào chỗ chết không tha đây!”

Y cũng không nói xử trí thế nào, đưa lại thư cho Mộc Cửu rồi xoay người rời đi.

Mộc Cửu hiểu ý y. Ngưu Hữu Đạo đã nể mặt Vương gia như vậy, chút chuyện nhỏ này Vương gia lại từ chối có vẻ khó nghe, coi như không có thành ý kết giao.

Nhưng dù sao Thiệu Bình Ba cũng là đại cữu ca của Vương gia. Vương gia cũng không dễ bán. Có một số việc, không cần chủ tử nói ra, không thể hiện thái độ gì cũng là một loại thái độ.

Mộc Cửu đã biết nên làm thế nào.



Trời tối, trong Phù Dung Viên, Ngọc Thương đứng ngoài đình nhìn lên bầu trời đêm.

Độc Cô Tĩnh bước nhanh vào, dâng lên một phong mật thư: “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo hỏi vị trí Thiệu Bình Ba.”

Hỏi một đằng, Ngọc Thương trả lời một nẻo: “Bên Thiệu Bình Ba có trả lời chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Không cần để ý đến Ngưu Hữu Đạo, còn bên Thiệu Bình Ba, chờ đến sáng mai nếu vẫn chưa có tin tức gì, thì cho y biết thế nào là lễ độ, kẻo y không biết tốt xấu.” Ngọc Thương hừ lạnh.



Trong khách sạn, Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi đang dùng bữa, Trần Bá phụ trách chờ tin bước nhanh đến, cúi xuống giữa hai người, thấp giọng nói: “Bên Vương phủ có câu trả lời…”

“Quả nhiên là ở Kinh thành nước Tề.” Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh, quăng đũa đi, đứng dậy?: “Chưa bỏ chạy thì tốt. Đi!”

Quản Phương Nghi vội vàng đứng dậy giữ chặt lấy hắn: “Ngươi điên rồi. Đó là nơi tiếp đón khách quý một nước, có tu sĩ chuyên môn hộ vệ, không phải nơi làm ẩu được.”

“Ta tự khắc có cân nhắc. Tới Hoàng cung.”

Không đến nửa giờ sau, ba người xuất hiện ngoài Hoàng cung nhưng không thể xông thẳng vào, bị thủ vệ ngăn cản, trên cổng thành cửa cung cũng có tu sĩ nhìn chằm chằm xuống dưới.

Ba người đợi bên ngoài cửa cung một lúc, thủ vệ ra thông báo: “Ngươi đi theo ta. Hai người các ngươi ở lại bên ngoài.” Gã chỉ Quản Phương Nghi và Trần Bá.

Hai người kia không được vào, thủ vệ chỉ dẫn theo Ngưu Hữu Đạo, mở một khe cửa nhỏ, đi vào trong.

Đây là lần đầu tiên Ngưu Hữu Đạo vào trong Hoàng cung nước Tề, vừa vào đến cửa cung, thủ vệ đã giao hắn cho một thái giám lĩnh đi.

Thái giám kia không đưa hắn vào trong mà đưa tới một gian phong trong góc nội cung, dặn hắn chờ ở đó.

Trong phòng bày biện đơn sơ, mấy cái ghế dài quanh một cái bàn, đoán chừng là nơi quân tốt nghỉ chân, đến trà cũng không có. Thái giám kia vẫn đứng bên cạnh canh giữ.

Một lúc sau, một bóng người xuất hiện ngoài cửa.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu đứng dậy chắp tay cười nói: “Bộ Tổng quản, gặp ngài một lần thực không dễ. Đã lâu không gặp, ta nhớ ngài đến chết rồi.”