Trong đình viện.
Lam Nhược Đình chắp tay chào:
“Vương gia, Mông soái, quận chúa.”
Lam Nhược Đình rút phong thư ra khỏi ống tay áo đưa cho Thương Triêu Tông, nói nhỏ:
“Đạo gia gửi thư đến.”
Vừa nghe là thư của Ngưu Hữu Đạo thì mắt Thương Thục Thanh sáng ngời nhìn chằm chằm thư trong tay ca ca.
Thương Triêu Tông nhận thư mở ra xem, chợt biểu tình thay đổi, mắt tràn ngập nghi ngờ đưa thư cho Mông Sơn Minh xem.
Mông Sơn Minh đọc xong cũng giật mình, sau đó đưa thư vào tay Thương Thục Thanh.
Nội dung trong thư đại khái là Thiên Ngọc môn sắp biến khỏi Nam châu đi Bắc châu, Đại Thiền sơn ở Bắc châu sẽ đến Nam châu thay thế Thiên Ngọc môn, khi đó có người đến trước khống chế cục diện, kêu bên Thương Triêu Tông sẵn sàng phối hợp.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, khó tin nổi.
Thương Triêu Tông nói nhỏ:
“Thiên Ngọc môn sắp đi, tại sao chúng ta ở chung với người Thiên Ngọc môn mà không nhìn ra chút khác lạ gì?”
Mông Sơn Minh nói:
“Vị Đạo gia kia luôn như vậy, không đến phút cuối cùng sẽ không dễ cho đối thủ biết con bài tẩy, không cho đối phương có cơ hội lật ngược bàn cờ. Đạo gia đã sắp xếp như vậy thì chắc có bố trí riêng, vương gia cứ phối hợp là được. Đã gây với Thiên Ngọc môn đến mức này, đuổi Thiên Ngọc môn đi xa Nam châu có lợi không có gì hại cho chúng ta.”
Lam Nhược Đình cảm khái:
“Làm lớn thật, không thấy gợn sóng gì đã buộc Thiệu Bình Ba trốn khỏi Bắc châu, giờ còn sắp đuổi Thiên Ngọc môn ra Nam châu, việc nào cũng không phải chuyện nhỏ. Chỉ biết hắn đi ra ngoài một chuyến đã lặng lẽ làm xong việc, không hiểu nổi sao hắn làm được, ta thật phục vị này.”
Thương Triêu Tông nói:
“Theo như trong thư nói chẳng qua đổi chỗ, mấy năm nay Bắc châu kinh doanh không tệ, Thiên Ngọc môn không mất mát gì.”
Lam Nhược Đình hỏi ngược lại:
“Không mất mát gì? Vị Đạo gia này không hiền gì, vương gia đã quên lúc trước Đạo gia thầm khiến chúng ta chiêu hàng Thiệu Đăng Vân sao?”
Cơ mặt Thương Triêu Tông co giật, chợt phản ứng lại, lúc trước Thương Triêu Tông cứ nghĩ cách thật xa chiêu hàng Thiệu Đăng Vân không có ý nghĩ gì lớn, chưa biết chừng còn chọc Yến Đình chó cùng rứt giậu, giờ mới hiểu thì ra đào hố sẵn chờ Thiên Ngọc môn.
Mông Sơn Minh nhẹ gật đật cảm khái:
"Thượng binh phạt mưu, không chiến mà phục người, vị Đạo gia này thật sự giỏi giang lật tay là mây trở tay là mưa. Vương gia được Đạo gia trợ giúp là phúc của vương gia, sánh bằng bách vạn hùng binh!"
Thương Thục Thanh nâng thư lắng nghe mọi người khen ngợi, nàng cảm giác như người được khen là mình, lòng tràn ngập ngọt ngào. Trong đầu Thương Thục Thanh nhớ đến bóng người ngồi trên bàn trang điểm để nàng chải tóc, không biết ngày nào mới gặp lại nhau được.
Tiêu Dao cung.
Trong ngọc điện quỳnh lâu thấp thoáng phồn hoa như gấm, Bành Hựu Tại ngồi một mình thỉnh thoảng nhìn bốn phía.
Bành Hựu Tại thầm lấy làm lạ, không hiểu vì sao Tiêu Dao cung đột nhiên khẩn cấp chiêu mình đến, làm ông phong trần mệt mỏi chạy gấp đến.
Trong quỳnh lâu, cửa điêu kim miêu sơn bỗng mở ra, Long Hưu cung chủ Tiêu Dao cung dẫn theo mấy người đi ra.
Bành Hựu Tại đứng lên hành lễ ngay:. Truyện Tổng Tài
“Chào cung chủ.”
Long Hưu cười tay ấn không khí ra hiệu Bành Hựu Tại ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống ghế.
Long Hưu cười nói:
“Bắt ngươi từ xa xôi chạy tới, vất vả rồi.”
Bành Hựu Tại khách khí nói:
“Nên làm, không biết cung chủ chiêu tại hạ tiến đến có gì sai bảo?”
Long Hưu hỏi:
“Bên Nam châu còn chưa giảng hòa với Ngưu Hữu Đạo, Thương Triêu Tông sao?”
Bành Hựu Tại vội nói:
"Không ảnh hưởng đại cục Nam châu.”
Long Hưu bỗng dưng ném ra một câu:
“Đại Thiền sơn bên Bắc châu có quan hệ khá tốt với Ngưu Hữu Đạo, Đại Thiền sơn có ý nhường Bắc châu cho Thiên Ngọc môn, ngươi thấy sao?”
Bành Hựu Tại kinh ngạc nghi ngờ hỏi:
"Tại hạ ngu muội, ý của cung chủ là...?”
Long Hưu nói:
“Bắc châu muốn trở về với nước Yến, Đại Thiền sơn lạc đường biết quay lại, hành động này có công lao, Đại Thiền sơn đã nhường Bắc châu, chúng ta không thể bạc đãi. Vậy đi Thiên Ngọc môn các ngươi hãy nhường Nam châu lại cho Đại Thiền sơn, giao Bắc châu cho các ngươi.”
Bành Hựu Tại giật mình đứng bật dậy, đề nghị quá đột ngột:
“Cái này...!”
Long Hưu nhíu mày hỏi:
“Như thế nào, ngươi có ý kiến?"
Bành Hựu Tại nói:
“Bên nước Hàn trả giá lớn đấu với nước Yến chỉ vì Bắc châu, sao chịu từ bỏ dễ dàng? Thiên Ngọc môn ta dời đi chẳng phải là đặt mình vào chiến tranh chém giết ngay sao?”
Long Hưu nói:
“Ngươi lo nhiều rồi, Bắc châu là Đại Thiền sơn và Thiệu thị cùng trở về, giao tiếp bình ổn, các ngươi đi qua đó trực tiếp nhận là được, không có nội loạn và chống đối. Người ngựa Bắc châu và triều đình một lòng cùng đối kháng bên ngoài, dù nước Hàn có bất bình thì sao? Chẳng lẽ muốn cứng rắn cướp?”
Bành Hựu Tại không chịu bỏ nơi đã kinh doanh cơ sở, chắp tay hỏi:
“Dám hỏi cung chủ là bên Tử Kim động, Linh Kiếm sơn đã biết chưa?”
Một giọng nói từ sau cửa truyền đến:
“Đây là chúng ta đã bàn bạc rồi, một châu đổi một châu, Thiên Ngọc môn không mất mát gì.”
Cánh cửa điêu kim miêu sơn lại mở rộng, hai người đi ra.
Đây là hậu quả sau khi bên Đại Thiền sơn và nước Hàn ‘đàm phán tan rã’.
Cùng lúc đó ba đại phái nước Yến chuẩn bị sẵn người chờ ở Nam châu, ngoài phủ thành Bắc châu đột nhiên vào thành mạnh mẽ tiếp nhận bảo vệ Thương Triêu Tông, Thiệu Đăng Vân.
Người của Thiên Ngọc môn bảo vệ nhóm Thương Triêu Tông không kịp trở tay, chưa rõ tình huống thế nào nên không dám đối kháng lại người do ba đại phái cử đến, cộng thêm Thương Triêu Tông phối hợp, người Thiên Ngọc môn trơ mắt nhìn quyền khống chế nhóm Thương Triêu Tông chắp tay cho người khác.
Giao tiếp Bắc châu không thể xong ngay trong một lần, Nam châu loạn, Đại Thiền sơn có đồng ý phối hợp hay không là cả một vấn đề.
Ba đại phái không muốn lúc này xảy ra trục trặc gì, Thương Triêu Tông liên quan đến sư ổn định của Nam châu, y không thể xảy ra chuyện. Nên phải bảo vệ Thương Triêu Tông trước tiên, phòng ngừa Thiên Ngọc môn không cam lòng làm bậy.
Người đã nằm trong khống chế của đối phương, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà hợp lý khiến người không có lời nào để nói cũng không lạ gì.
Nhanh chóng tiếp nhận bảo vệ Thiệu Đăng Vân cũng vì ổn định cục diện của Bắc châu, vừa là vì sự yên ổn của Bắc châu tạm thời không rời Thiệu Đăng Vân được, cũng vì sợ Đại Thiền sơn đổi ý, thừa dịp Đại Thiền sơn không chống cự nhanh chóng nắm lấy quyền chủ động.
Bên này cũng không muốn nhận lấy Bắc châu hỗn loạn không chịu nổi.
Không hành động thì thôi, vừa ra tay là động mấy chỗ.
Các nơi Nam châu có hàng tá tu sĩ giục ngựa lao nhanh suốt đêm.
Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Linh Tú Sơn cầm danh sách Thương Triêu Tông đưa, nhận chỉ thị của Ngưu Hữu Đạo mặt ngoài để lại vài người trông chừng tông môn như cũ, ba phái âm thầm dốc hết lực lượng khẩn cấp đi các nơi bảo vệ một số thuộc hạ thân tín, nhân viên quan trọng của Thương Triêu Tông. Mục đích là sợ Thiên Ngọc môn vì thù mới hận cũ cố ý để lại mớ bòng bong cho Thương Triêu Tông. Phải thừa dịp Thiên Ngọc môn không phản ứng lại, bên mình cùng người của Thương Triêu Tông nội ứng ngoại hợp ngăn cách nhân viên quan trọng với pháp sư được Thiên Ngọc môn phái đến.
Không phải muốn khai chiến với Thiên Ngọc môn, nhưng nếu đệ tử Thiên Ngọc môn dám chống đối thì ba phái đành cứng rắn va chạm.
Ngưu Hữu Đạo đã nói rõ với họ là Thiên Ngọc môn sắp bị đá ra Nam châu.
Vừa khống chế được Bắc châu, Đại Thiền sơn cùng Thiệu Đăng Vân liên hợp phát ra thanh minh ngay, nói Bắc châu đã là lãnh địa của nước Yến.
Có thể nói công khai cắt đứt danh phận với nước Hàn.
Yến Kinh, trên triều đường. Thương Kiến Hùng dõng dạc công bố tin vui cho quần thần, quần thần xao động vui mừng. Với một số người thì lại có thịt mỡ để chia.
Tin tức truyền ra, nguyên Yến Kinh reo vui hân hoan, các sĩ tử mở tiệc chúc mừng, không biết bao nhiêu người uống say mèm hoặc rơi lệ nức nở, lòng dân phấn chấn.
Bên nước Hàn thì tức giận lên án công khai, triệu tập đại quân chực chờ tấn công.
Bên nước Yến bày ra trạng thái ứng cấp, Thiệu Đăng Vân điều binh khiển tướng ứng đối.