Trong quá trình bình tĩnh khuấy động Nam châu, Bắc châu trời long đất lở, sau cùng phất ống tay áo dạt phong vân nam bắc trở về.
Thiệu Bình Ba cũng không phải hạng tầm thường, liên hợp Thiên Ngọc môn xuất kích, trượt tay thì tự nhốt mình chứng minh sự trong sạch, khi nguy cấp xem Đại Thiền sơn như không có gì, ung dung bình tĩnh thoát thân. Khi bị kẹt trong Tề Kinh thì dùng chiêu cực diệu hóa giải tình thế nguy hiểm, thế đơn sức mỏng nhưng trêu đùa các nước trong lòng bàn tay, làm bên Ngưu Hữu Đạo truy sát vồ hụt nhiều lần. Cuối cùng không thể tưởng tượng nổi Thiệu Bình Ba như chó nhà có tang mà lại quang vinh được khoác hoàng bào ở nước Tấn, từ thất thế chớp mắt đảo ngược chiếm được trợ lực càng mạnh mẽ, khiến bên Ngưu Hữu Đạo ném chuột sợ vỡ đồ, rụt về không dám nhúc nhích, thành thế chưa biết lộc về tay ai.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Hai người long tranh hổ đấu.
Kẻ thua càng mạnh, không rơi vào thế yếu, được thế nước Tấn.
Người thắng thu lợi, thắng lợi trở về, cũng được đến trợ giúp từ Hiểu Nguyệt các.
Giữa thắng thua thì trong thắng có thắng, trong thua có thắng.
Quản Phương Nghi chợt hiểu ra, cũng nhìn thấy hai người buông tay đấu một trận chẳng những không triệt tiêu đối phương ngược lại đẩy đối thủ lên càng cao, dẫn đến quần hùng thiên hạ chú ý chặt chẽ.
Quản Phương Nghi một đường đi theo, thấy tận mắt không kiềm được khen. Đối diện hai tiểu tử trẻ tuổi này bà nhiều lần có cảm giác mình sống uổng nhiều năm.
Chuyện khác thì không biết nhưng Quản Phương Nghi hiểu một điều, tùy tiện chiêu nào của hai tiểu tử này ấn lên người bà có thể nghiền chết bà, không chịu nổi.
Nam châu, phủ Thứ Sử, trong hoàng hôn mọi người đi dạo, Lam Nhược Đình mang đến một tin tức.
Mông Sơn Minh nghe xong kinh ngạc hỏi:
“Là nhi tử của huynh đệ kết nghĩa của Ngọc Thương tiên sinh?”
Lam Nhược Đình gật đầu nói:
“Đúng rồi, không sai được, tin tức đã truyền khắp. Có người tự mình tìm đến Ngọc Thương tiên sinh xác minh, đã xác nhận không sai."
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Danh vọng của Ngọc Thương tiên sinh không tầm thường, học sinh môn hạ không giàu cũng quyền ở các nước, vậy mà Đạo gia thành lão sư của điệt tử của Ngọc Thương tiên sinh.
Mông Sơn Minh lắc đầu cười gượng:
“Đạo gia thật khiến người không lời nào để nói."
Lúc này một thân vệ chạy lại bẩm báo:
“Vương gia, Bành Ngọc Lan mẫu thân của vương phi ở ngoài phủ muốn gặp Mông soái.”
Mọi người ngây ra.
Mặt Thương Triêu Tông đen thui:
“Bà ta còn có mặt đến? Muốn giết ta nữa sao? Hãy nói là không gặp!”
Một trận biến cố làm chết nhiều huynh đệ, có nhiều người ngày xưa đi theo bên phụ thân của y, sự việc do một tay người nhà thê tử làm, hỏi y nên làm sao bây giờ?
Phượng gia giết nhiều huynh đệ của Thương Triêu Tông, y có thể xem như chuyện không xảy ra, biểu hiện thân thiện với Phượng gia sao? Tất cả huynh đệ sẽ nghĩ sao?
Nếu muốn thoải mái thì hai bên tốt nhất đừng gặp lại.
Bành Ngọc Lan tìm đến làm Thương Triêu Tông thấy mất mặt xấu hổ, dù sao đó là trượng mẫu nương của y, nếu khắt khe thì mang bêu danh, mà tốt với trượng mẫu nương sẽ làm các huynh đệ lạnh lòng.
Mông Sơn Minh gọi lại, do dự nói:
“Vương gia! Nếu đến gặp ta thì chắc có chuyện gì, ta đi gặp cũng được.”
Thương Triêu Tông trầm giọng nói:
"Mông bá bá... ”
Thương Thục Thanh lên tiếng khuyên nhủ:
"Ca! Để mông bá bá đi xem thử bà ấy muốn làm gì cũng tốt."
Lam Nhược Đình cũng khuyên.
Bị mấy người khuyên nhủ Thương Triêu Tông đành nhả ra, sai người hộ tống Mông Sơn Minh đi.
Trong một phòng riêng ở phủ Thứ Sử, Bành Ngọc Lan yên lặng ngồi, có hộ vệ đi cùng nhưng chỉ cho phép bà vào một mình.
Bên phủ Thứ Sử đã bị Đại Thiền sơn khống chế, không phải Thiên Ngọc môn nói gì được nấy, người ta không chịu cho người khác vào thì Bành Ngọc Lan cũng bất lực.
Mông Sơn Minh đã đến.
Bành Ngọc Lan đứng dậy nặng nụ cười gượng gạo, hơi cẩn trọng chào:
“Mông soái.”
Xưa đâu bằng nay, đổi lại trước kia Bành Ngọc Lan không thèm xem Mông Sơn Minh là gì.
Mông Sơn Minh nhẹ gật đầu, quay đầu nói:
“Đại An, ngươi đi ra ngoài trước.”
La Đại An đẩy xe lăng vào, mắt bốc lửa nhìn Bành Ngọc Lan. Từ khía cạnh khác có thể nói Bành Ngọc Lan là kẻ thù giết phụ thân của La Đại An, nhớ cảnh mẫu thân lấy nước mắt rửa mặt là gã tràn đầy căm hờn nói:
“Sư phụ, không thể không đề phòng người này!”
La Đại An làm bộ dáng đề phòng.
Mông Sơn Minh nạt:
"Lắm miệng, ra ngoài!"
La Đại An gục đầu xuống, cầm hai cây thương bước đi.
Mông Sơn Minh quay lại nhìn Bành Ngọc Lan, lòng thầm cảm khái. Bành Ngọc Lan bị phế tu vi già đi nhiều, tiều tụy nhiều, mái tóc đen nhánh đã bạc nửa đầu.
“Hắn còn trẻ, mong phu nhân đừng chấp nhặt với hắn."
Bành Ngọc Lan gượng gọa nói:
“Không sao, là ta mạo muội quấy rầy Mông soái.”
Bành Ngọc Lan không biết La Đại An, không rõ cơn giận của gã từ đầu nhưng tất cả quy kết về chuyện năm xưa.”
Mông Sơn Minh nói:
“Mời phu nhân ngồi, có lời gì thì ngồi xuống từ từ nói.”
Thấy Mông Sơn Minh hiền hòa nho nhã Bành Ngọc Lan tạm buông nỗi bất an, chậm rãi ngồi xuống.
Phu quân thấy Bành Ngọc Lan chần chừ không nói nên lời, ông chủ động hỏi:
“Phu nhân đến đây vì vương phi?”
Không chỉ mình Mông Sơn Minh nghĩ vậy, Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình giúp đỡ khuyên Thương Triêu Tông cũng nghĩ như thế, cho nên họ mới khuyên nhủ y.
Nhắc đến nữ nhi làm mắt Bành Ngọc Lan đỏ hoe, mặt xấu hổ lắc đầu nói:
“Mông soái, ta sai rồi, năm xưa ta bị ma quỷ che mắt hại nhi tử của mình, cũng hại nữ nhi. Nhưng Mông soái, Nhược Nam thật sự không biết chuyện đó, nàng từ đầu tới đuôi không tham gia cái gì, chuyện dso thật sự không liên quan nàng....”
Có một số chuyện không đến phút cuối thì vẫn chấp mê bất ngộ, trước khi Thiên Ngọc môn rút khỏi Nam châu Bành Ngọc Lan vẫn chìm đắm trong thù hận nhi tử bị giết. Mãi khi Thiên Ngọc môn bị bên Thương Triêu Tông đá ra Nam châu, năng lực quá mạnh đánh thức Bành Ngọc Lan. Thiên Ngọc môn cũng không làm gì được Thương Triêu Tông thì bà có thể làm sao? Ít nhất trước mắt bà không có cách nào. Thiên Ngọc môn bắt đầu di chuyển Bành Ngọc Lan mới nghĩ đến mình còn nữ nhi trong tay Thương Triêu Tông, đầu óc tỉnh táo mới nhận ra có lỗi với nữ nhi.
Bành Ngọc Lan tìm đến Bạch Dao hỏi thăm Phượng Nhược Nam sống thế nào. Bạch Dao không nói nhiều, chỉ hỏi bà cảm thấy sao?
Rồi thêm một câu: Nàng không muốn qua lại với người Thiên Ngọc môn, cơ khổ không chỗ dựa, gầy không thành hình người.
Khi ấy tâm tình của Bành Ngọc Lan khó tả, bà bật khóc.
Bành Ngọc Lan muốn Thiên Ngọc môn mang Phượng Nhược Nam đi cùng, nhưng giờ có muốn cũng đã muộn, Thiên Ngọc môn dồn trọng tâm và sức lực vào bên Bắc châu nơi họ sắp đặt chân, bên Thương Triêu Tông đã không bị Thiên Ngọc môn kiểm soát.
Nếu lúc Thương Triêu Tông còn bị khống chế, dù Phượng Nhược Nam không chịu đi Thiên Ngọc môn có thể bắt buộc mang đi.
Ba đại phái đột nhiên ra tay tham gia chớp mắt cách ly Thiên Ngọc môn với phủ Thứ Sử, khiến người bất ngờ không kịp đề phòng, Thiên Ngọc môn có muốn mang người đi cũng không kịp. Không lẽ bây giờ Thiên Ngọc môn xông vào phủ đệ của Thương Triêu Tông cứng rắn mang người đi sao?
Không có Thiên Ngọc môn ở bên này giúp đỡ, Bành Ngọc Lan không thể tưởng tượng nữ nhi về sau sống ra sao.
Bành Ngọc Lan không còn cách nào khác mặt dày tìm đến.
Bành Ngọc Lan biết Thương Triêu Tông không dễ nói chuyện, sẽ làm y thấy mất mặt càng gây ra mâu thuẫn, nên bà mới muốn gặp Mông Sơn Minh. Bành Ngọc Lan biết sức ảnh hưởng của Mông Sơn Minh với Thương Triêu Tông, cộng thêm bối phận và kinh nghiệm của ông, lời nói ra có sức nặng.
Mông Sơn Minh bình tĩnh nghe Bành Ngọc Lan nói xong gật đầu nói:
“Phu nhân không cần giải thích, biết vương phi không phải trong một, hai ngày, ta hiểu con người của vương phi thế nào. Nhưng không biết ý của phu nhân là gì?”
Bành Ngọc Lan lau nước mắt dò hỏi:
“Mông soái có thể nói với vương gia xin vương gia thả Nhược Nam đi không?”
Mông Sơn Minh trầm ngâm nói:
“Phu nhân có biết rõ thái độ của vương phi không? Ở đây không ai hạn chế tự do của vương phi, lúc Thiên Ngọc môn ở có hỏi mấy lần, không phải vương gia không cho vương phi đi mà tự vương phi không muốn đi. Thiên Ngọc môn nên rõ ràng việc này, biết thái độ của vương phi thế nào.”