Đạo Quân

Chương 804: Có Còn Nhớ Ngươi Nợ Ta Một Chưởng Không (2)




Ngưu Hữu Đạo khó hiểu, nhưng tóm lại nên gặp, nhìn xem Bành Ngọc Lan muốn làm cái quỷ gì.

Ngưu Hữu Đạo gặp người trong đình đài chiêu đãi khách, hắn thầm thổn thức. Đã biết Bành Ngọc Lan bị phế tu vi nhưng không ngờ già mau vậy, thái độ cũng rất thấp. Ngưu Hữu Đạo nghe nói mấy câu biết ý đồ đến của đối phương, hắn lặng im.

Trong ánh mắt mong chờ của Bành Ngọc Lan, Ngưu Hữu Đạo từ từ ngước mắt lên liếc hướng quản gia Thọ Niên của Phượng gia đứng sau lưng bà.

Ngưu Hữu Đạo không mặn không nhạt hỏi:

“Thọ quản gia còn nhớ năm xưa ngươi nợ ta một chưởng không?”

Không nhắc tới việc này Thọ Niên quên mất, nghe nhắc thì nhớ ra. Thọ Niên gặp Ngưu Hữu Đạo không nhiều, lần đầu tiên đặc biệt ấn tượng khắc sâu.

Khi ấy Ngưu Hữu Đạo mới đến Phượng gia quận Quảng Nghĩa, đến cửa cầu hôn cho Thương Triêu Tông. Phượng Nhược Nam giận quá ra tay nhưng bị Viên Cương ngăn lại. Phượng Nhược Nam không đánh thắng Viên Cương nên Thọ Niên tham gia vào vỗ một chưởng.

Khi đó Thọ Niên không lấy mạng Viên Cương nhưng thầm xuống tay độc ác, dù y không chết cũng bị thương nặng, muốn cho đối phương một bài học.

Ai biết kết quả hơi bất ngờ, Thọ Niên thầm dồn sức tổn thương người nhưng bị Viên Cương chịu đựng được, ông rất ngạc nhiên năng lực chịu đả kích của thân thể y, bởi vậy ấn tượng khắc sâu.

Thọ Niên nhớ rõ khi đó ánh mắt Ngưu Hữu Đạo hung hăng hỏi: Lão già kia, có phải chán sống không?

Sau đó hắn nhắc nhở: Lão nhân gia, ta ghi nhớ một chưởng này, về sau nếu có cơ hội cũng sẽ cho lão nhân gia nếm thử một chưởng của ta.

Khi đó Thọ Niên trả lời là: Lão nô chờ.

Lúc ấy Thọ Niên thật sự không để bụng, Thương Triêu Tông hay Ngưu Hữu Đạo đều không đáng lọt vào mắt ông. Thọ Niên cho rằng đối phương nói mạnh miệng kiếm bậc thang leo xuống.

Chớp mắt mấy năm trôi qua, đối lập hai bên xưa và nay làm Thọ Niên thầm thổn thức.

Thọ Niên biết người ta nhắc đến việc này là muốn tính nợ cũ, gật đầu nói:

“Nhớ.”

Bành Ngọc Lan cũng nhớ việc này, lúc trước bà ra hiệu Thọ Niên ra tay, rối rắm nói:

“Ngưu Hữu Đạo, chuyện đó không liên quan quản gia, là ta kêu...”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói:

“Không cần giải thích nhiều, các ngươi tự nghĩ đi, ta không miễn cưỡng."

Viên Cương không có mặt, Quản Phương Nghi nghe ngóng thầm tò mò. Cái gì mà nợ một chưởng, bà không biết còn có chuyện cũ như vậy.

Thọ Niên nói:

“Nếu ngươi có thể hỗ trợ việc của tiểu thư thì lão nô nguyện trả ngươi một chưởng.”

Bành Ngọc Lan bất an kêu lên:

“Thọ Niên!”

Thọ Niên mỉm cười nói:

“Không sao đâu phu nhân.”

Ngưu Hữu Đạo không nói nhiều, đứng dậy chậm rãi đến trước mặt Thọ Niên, bùm một tiếng vỗ vào ngực ông.

Ngưu Hữu Đạo xoay người ném lại một câu:

“Tiễn khách!”

Một chưởng kia gây ra động tĩnh không lớn, Thọ Niên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Bành Ngọc Lan thở phào, đinh ninh Ngưu Hữu Đạo đánh cho có, bằng vào tu vi của Thọ Niên chắc chịu nổi một chưởng nhẹ hẫng như vậy.

Ngưu Hữu Đạo vỗ chưởng tương đương với nhận lời của Thọ Niên, đồng ý hỗ trợ, làm Bành Ngọc Lan thầm mong chờ.

Khi ba người ra sơn trang chân Thọ Niên bỗng mềm nhũn, người lảo đảo.

Một người khác đi cùng vội vươn tay dìu, phát hiện người Thọ Niên run nhẹ, giật mình hỏi:

“Sao vậy?”

Bành Ngọc Lan quay đầu thấy sắc mặt Thọ Niên là lạ, lúc trắng lúc đỏ, chạy lại nâng ông, sợ hãi hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Thọ Niên cố chống ra sơn trang cảm giác nửa bên người như rơi vào hầm băng, nửa bên kia như bị nướng trong lửa, có sức mạnh khác nhau làm rối loạn cân bằng thân thể.

Thọ Niên run giọng nói:

“Chưởng lực thật bá đạo! Mang ta xuống núi đi, tìm một chỗ an tĩnh điều tức."

Bành Ngọc Lan và người kia hiểu ngay một chưởng của Ngưu Hữu Đạo nhìn như bình thường thật ra có huyền cơ khác.

Vị kia một tay kéo Bành Ngọc Lan một tay nâng Thọ Niên nhanh chóng lao xuống núi.

Lôi Tông Khang tiễn khách thấy tận mắt tình hình vừa rồi, khóe môi co giật, có cảm nhận y như Thọ Niên, biết chuyện gì xảy ra với ông.

Trong sơn trang.

Quản Phương Nghi theo bên Ngưu Hữu Đạo tò mò hỏi:

“Quản gia kia nợ ngươi một chưởng là sao vậy?”

“Không có gì, năm đó lão đánh Hầu Tử một chưởng, ta đã nói sẽ đòi lại.”

“Ha ha, ghi nhớ tới tận bây giờ còn bảo là không có gì? Ngươi ghi hận thật dai.”

Ngưu Hữu Đạo không muốn giải thích chuyện xưa đã qua, không tính là ghi hận gì, nhớ thù với Thọ Niên không có ý nghĩa. Nhưng sự việc vẫn phải tính, nếu năm xưa đánh hắn thì đến bây giờ hắn không cần so đo, nhưng bị đánh là Viên Cương, hắn phải cho huynh đệ của mình một lẽ công bằng.

Ngưu Hữu Đạo ra tay có chừng mực, một chưởng kia không đến mức lấy mạng của Thọ Niên, nhưng khó tránh khỏi chịu khổ.

Vài ngày sau nhận được Đại Thiền sơn đưa tin, tính thời gian Hoàng Liệt đại khái đến phủ thành Nam châu, bên mình cũng xuất phát.

Ba vị chưởng môn Phí, Hạ, Trịnh mang người đi cùng. Thiên Ngọc môn lăn đi, ích lợi của Nam châu phải chia lại, dù có thể làm chủ hay không thì ba phái vẫn phải tham gia làm chứng kiến.

Nhà Tranh sơn trang một lần xuất động bốn con chim to.

Đứng thẳng trên cao bay lượn theo gió nhìn xuống đất mênh mông, ba vị chưởng môn trên đường cười nói, thầm cảm khái lần đầu tiên được nếm trải cảm giác này.

Bay nhanh đường dài, khi bốn con chim xuất hiện trên bầu trời phủ Thứ Sử Nam châu kinh động tu sĩ trong phủ bay lên nóc nhà đề phòng.

Chờ xác nhận địch ta, chim đáp xuống vườn hoa. Trưởng lão Hoàng Thông của Đại Thiền sơn tạm tọa trấn ở đây cùng Ngưu Hữu Đạo chạm mặt chào hỏi.

Những ân oán ở Vạn Thú môn đã qua, hiện giờ, ít nhất là một thời gian Đại Thiền sơn chưa đứng vững trong Nam châu cần giữ quan hệ thân thiết với Ngưu Hữu Đạo.

Hoàng Liệt chưa đến, phỏng chừng sáng ngày mai tới. Bên Ngưu Hữu Đạo cố ý đến sớm nghênh tiếp cho Hoàng Liệt mặt mũi.

Ngưu Hữu Đạo giới thiệu nhóm Phí Trường Lưu cho Hoàng Thông.

Động tĩnh bên này rất nhanh kinh động Thương Triêu Tông, Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình, và Mông Sơn Minh đẩy xe lăn tập thể nghênh tiếp.

Đám người hân hoan chào nhau.

Trong giọng nói của Thương Thục Thanh tràn ngập vui vẻ, sung sướng, mắt sáng lấp lánh:

“Đạo gia!”

Bất đắc dĩ Ngưu Hữu Đạo cười khách sáo gật đầu kêu tiếng quận chúa, chủ yếu giao lưu với Thương Triêu Tông, Mông Sơn Minh.

Thương Thục Thanh hơi hụt hẫng, nhiều lúc lễ phép chào là phải tự trọng thân phận, nhiều người có mặt, không đến lượt nàng nói nhiều với Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo ra vẻ ngạc nhiên nhìn bốn phía, hỏi:

“Sao không thấy vương phi?”

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn lòng máy động, mi mắt rũ xuống.

Ngưu Hữu Đạo lên tiếng nói muốn gặp Phượng Nhược Nam, Thương Triêu Tông đành sai người đi mời.

Chốc lát sau Phượng Nhược Nam đi tới.

Nhìn Phượng Nhược Nam mảnh khảnh khiến Ngưu Hữu Đạo giật nảy mình, nàng gầy da bọc xương. Nhớ năm đó nữ tướng quân mặc chiến giáp, dương oai trên lưng ngựa, giương cung liền bắn, nay không còn sót lại chút phong thái.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo không nói nhiều, chắp tay lễ phép cúi đầu chào:

“Ngưu Hữu Đạo chào vương phi!”

Quản Phương Nghi chớp chớp mắt, bà biết Bành Ngọc Lan tìm tới cửa nói cái gì, bà chờ xem vị này làm cách nào nhúng tay vào chuyện nhà của Thương Triêu Tông.

Nói thật là thanh quan cũng khó xử việc nhà, người ngoài khó xen vào việc nhà. Quản Phương Nghi biết nếu Ngưu Hữu Đạo cứng rắn can thiệp, ảnh hưởng việc nhà của Thương Triêu Tông dễ làm y nghĩ nhiều.

Hoàng Thông ở một bên hơi bất ngờ, sao xem Ngưu Hữu Đạo cung kính với vương phi hơn những người khác trong vương phủ?

Hoàng Thông đến mấy ngày nay biết đại khái tình huống, nhìn ra vương phi không được thích trong vương phủ. Lý do là gì thì không khó hỏi thăm ra, Phượng gia suýt lấy mạng của Thương Triêu Tông, có thể tưởng tượng kết quả.

Phượng Nhược Nam cười gượng gạo, hơi khuỵu người hành lễ:

“Chào Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo cười vẫy tay:

"Vương phi khách khí.”

Hắn quay sang nói với Hoàng Thông:

“Có lẽ Hoàng trưởng lão không biết, trong những người này thì ta quen vương phi sớm nhất. Năm xưa ta chưa vào Thượng Thanh tông, vương phi thấy ta phiêu bạt thế là ban một khối minh bài có khắc thân phận vương phi cho ta, còn nói ở bên ngoài loạn thế không dễ, nếu không sống nổi thì cầm minh bài đi tìm vương phi, sẽ cho ta chút tiền. Ngưu mỗ nhớ mãi chuyện này.”