Đạo Quân

Chương 807: Nhường Lời




Ngưu Hữu Đạo mời ngay:

“Vậy thì đi xem thử, Hoàng chưởng môn nhìn trúng con nào thì mua con đó.”

Hoàng Liệt quay đầu hỏi các trưởng lão đi theo:

“Vậy đi xem thử?”

Đám trưởng lão lên tiếng:

“Được!”

Đám người đến sân của Ngưu Hữu Đạo, thấy bốn con chim to đôi mắt sáng ngời có thần, bọn họ xúm lại xem.

Những con chim tuổi thọ có hạn, muốn mua đương nhiên chọn con nhỏ tuổi nhất, thời gian sử dụng càng dài. Đương nhiên về giới hạn tuổi thọ không thể quơ đậu cả nắm, cái gọi là tuổi thọ chỉ là chuẩn mực đại khái. Xét cho cùng tất cả động vật đều như nhau, thể chất trời sinh và bảo dưỡng tốt hay xấu đều có ảnh hưởng, có con sống lâu mấy năm, có con còn nhỏ vẫn chết sớm.

Cuối cùng mấy vị trưởng lão cùng chọn con Hắc Ngọc Điêu trông thần tuấn nhất, thử điều khiển bay mấy vòng, đều rất vừa lòng.

Hoàng Liệt sai người lấy ra năm trăm vạn kim phiếu cho Ngưu Hữu Đạo, số tiền đó đều rơi vào tay Quản Phương Nghi.

Con Hắc Ngọc Điêu thuộc về Đại Thiền sơn, bị người của họ mang đi.

Sau đó vào chủ đề chính, chuyện không tiện nói trước mặt Thương Triêu Tông trong tiệc rượu, một số chuyện không liên quan đến y, không cần y làm chủ.

Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa đều có mặt. Ngưu Hữu Đạo bàn chuyện phân phối ích lợi Nam châu, bên hắn có khá nhiều người, phải khoanh vùng địa bàn trú ngụ.

Loại chuyện này tất nhiên không nhường bước được thì không nhường.

Hoàng Liệt đã chuẩn bị tinh thần sẽ cò kè mặc cả, hỏi:

“Ngươi muốn địa bàn bao lớn?”

Ngưu Hữu Đạo đáp:

“Ta cần một chỗ đặt chân ở quận Thanh Sơn là được, dù sao có người của mấy môn phái. Hiện giờ thực lực của Đại Thiền sơn khống chế Nam châu toàn diện dễ sinh ra sơ hở, có chuyện gì thì mấy môn phái bọn họ có thể giúp đỡ đôi chút. Chắc Hoàng chưởng môn sẽ không đến mức không cho đất một quận đi?”

Ba người Phí Trường Lưu sốt ruột kêu lên:

“Đạo gia!”

Ba môn phái bọn họ tốn công lớn như vậy chỉ có thể chen chúc trong một quận sao?

Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên ý bảo ba người bình tĩnh, hắn có sắp xếp hết.

Ngưu Hữu Đạo chỉ cần một quận làm Hoàng Liệt ngạc nhiên, y nhìn phản ứng của ba người Phí Trường Lưu, chậm rãi nói:

“Nếu chỉ cần một quận Thanh Sơn thì ta không thể nói gì, ta có thể quyết định ngay bây giờ, nhưng bên lão đệ có thể làm chủ sao?"

Ngưu Hữu Đạo đáp:

“Bên ba phái thì ta sẽ nói chuyện với họ.”

Hoàng Liệt dứt khoát nói:

“Tốt, quyết định vậy đi.”

Ngưu Hữu Đạo giơ tay cùng Hoàng Liệt vỗ chưởng thay lời thề.

Ngưu Hữu Đạo kêu người ba phái lui xuống, mời Hoàng Liệt đi dạo, hai người ra sân tản bộ trong vườn hoa.

Trên đường đi Ngưu Hữu Đạo hỏi:

“Người bên Bắc châu còn bao lâu mới hoàn toàn rút lại đây?”

Hoàng Liệt nói:

“Chắc khoảng một tháng, ba đại phái yêu cầu bình ổn giao tiếp, bên ta cần phối hợp. Phải rồi, ta nghe nói lão đệ muốn tiếp tục ở lại quận Thanh Sơn chứ không định cư ở phủ thành?”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Ta nói chuyện giữ lời, đã buông tay đưa Nam châu cho Đại Thiền sơn thì ta sẽ không ở phủ thành tùy tiện can thiệp vào. Ta sẽ giữ khoảng cách với bên này, chờ về sau Đại Thiền sơn sẽ thấy thành ý của ta.”

Hoàng Liệt nghe vậy vừa lòng gật đầu nói:

“Lão đệ là người thông minh, bình yên vô sự tốt cho mọi người.”

Ngưu Hữu Đạo nói:

Nhưng ngày nay đã khác xưa, Đại Thiền sơn tốt nhất phái cao thủ thật sự đến tọa trấn phủ Thứ Sử.”

“Lão đệ lo bên triều đình nước Yến?”

“Hoàng chưởng môn, trước kia Thương Triêu Tông không đáng để Thương Kiến Hùng đảo lộn nước Yến trả giá cực lớn, nay Thương Triêu Tông đã uy hiếp đến ngai vàng của Thương Kiến Hùng, sợ là Thương Kiến Hùng sẽ không tiếc mọi giá. Lúc trước bị đủ chuyện quấy nhiễu, triều đình hơi kiêng dè nhúng tay Nam châu, chờ giao tiếp Bắc châu xong mọi việc đã định e rằng triều đình sẽ không từ thủ đoạn với Bắc châu. Ta lo nhất là triều đình muốn ly gián hai ta, không biết bên Hoàng chưởng môn có bị ảnh hưởng không?”

Đây cũng là nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo chủ động nhường lợi, hy vọng sẽ trấn an được Đại Thiền sơn.

Hoàng Liệt có suy xét việc này, ở trong Bắc châu là rắc rối, chạy đến bên này vẫn đối mặt phiền phức, nhưng so sánh thì bên này đỡ hơn chút. Bắc châu bị làm thành bộ dạng này, Đại Thiền sơn không buông tay cũng không được.

Hoàng Liệt không nói mình có bị ảnh hưởng không:

“Ta dễ ly gián vậy sao?”

Ngưu Hữu Đạo biết rõ một môn phái không thể làm theo cảm tính, không thể hy vọng vào quan hệ cá nhân tốt hay xấu, chỉ cần ích lợi đủ đánh động Đại Thiền sơn thì không sợ bị ly gián.

“Ta chỉ muốn nhắc nhở Hoàng chưởng môn trong nước Yến không thiếu môn phái mơ ước miếng thịt mỡ Nam châu, nhiều môn phái có quan hệ tốt với những viên quan lớn triều đình. Bàn về quan hệ với triều đình thì Đại Thiền sơn từng phản bội nước Yến có bằng họ không? Có khi nào ai đó xúi giục triều đình hòng thay thế Đại Thiền sơn không? nước Yến đã bệnh nguy kịch, không ai biết khi nào nó sẽ sụp đổ, khi nổi lên loạn lớn thì Thương Kiến Hùng hứa hẹn gì với Đại Thiền sơn đều là hoa trong gương, trăng trong nước... ”

Hoàng Liệt ngắt lời:

"Ngươi suy nghĩ nhiều, trước mắt Đại Thiền sơn chỉ cầu ổn, cần thời gian lớn mạnh. Nếu ai hứa hẹn cũng đánh động được Đại Thiền sơn thì đã dao động khi ở Bắc châu, không đến Nam châu làm gì. Chỉ cần bên trong Nam châu không loạn thì Đại Thiền sơn sẽ không tự mình đảo lộn Nam châu.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu nói:

“Vậy thì rất tốt, miễn bên trong Nam châu không loạn, trên dưới một lòng thì nước Yến hiện giờ không có sức rầm rộ xâm chiếm Nam châu.”

Hai người đã đi vào vườn hoa.

Hoàng Liệt bước chậm, khẽ thở dài:

“Tuy không có sức xâm chiếm nhưng sợ là sẽ không từ thủ đoạn quấy rối bên này.”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Đại Thiền sơn chỉ cần giữ Nam châu tốt, yên ổn hậu phương cho ta, mấy thủ đoạn nhỏ cứ để ta lo, không cần Đại Thiền sơn tốn sức. Cùng lắm khi cần thiết mượn ít người của Đại Thiền sơn.”

Hoàng Liệt liếc xéo, không nói tiếp đề tài mất vui:

"Đi một bước xem một bước, đến lúc đó nói sao. À, Long Hưu có lời muốn ta chuyển cho ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ ừ:

“Rửa tai lắng nghe."

Hoàng Liệt nói:

"Cũng không có gì, Long Hưu bảo là ngươi có rảnh thì đi Tiêu Dao cung một chuyến.”

“Kêu ta đi Tiêu Dao cung? Có nói vì chuyện gì không?”

“Ta chỉ nhắn lại, không biết Long Hưu muốn làm gì.”

Hai người đi dạo mấy vòng trong vườn hoa, bàn hết những gì cần bàn, đây là một trong những mục đích Ngưu Hữu Đạo đến chạm mặt Hoàng Liệt.

Hai bên chia tay trở về.

Ngưu Hữu Đạo mới về sân thì Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa tiến lên đón. Địa bàn một quận nho nhỏ cho ba nhà chia, hỏi sao họ không sốt ruột.

Ngưu Hữu Đạo biết suy nghĩ của họ, hắn giơ tay ra hiệu bình tĩnh, cùng nhau ngồi trong đình mới nói chuyện.

“Ổn định Nam châu là đại cục, đừng chỉ nhìn lợi nhỏ trước mắt, phải nhìn xa.”

Hạ Hoa cười khổ nói:

“Đạo gia, chúng ta biết phải nhìn xa, nhưng chỉ nhìn xa thì vô dụng, cũng phải nghĩ cho trước mắt. Mang kết quả này trở về chúng ta không cách nào ăn nói với đệ tử ở trong môn mong chờ.”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Thiên Ngọc môn biến đi, lợi bán rượu một năm giao ba trăm vạn cho ta, còn lại các ngươi chia. Rượu nhưỡng ra chia cho ba nhà các ngươi bán.”

Một câu chặn họng ba người, người ta đã đồng ý nhường ra ích lợi lớn như vậy cho họ, còn có gì để nói?

Đối với Ngưu Hữu Đạo thì đây cũng xem như một trong các thu hoạch đuổi Thiên Ngọc môn đi.

Quản Phương Nghi nghe mà đau lòng.

Chạng vạng, Thương Triêu Tông lại bày tiệc đãi đoàn người Đại Thiền sơn.

Tiệc tối kết thúc Ngưu Hữu Đạo về chỗ ở không lâu sau Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn được người đẩy tới.

Ngưu Hữu Đạo ra đón, đi vào phòng khách Mông Sơn Minh phất tay ra hiệu La Đại An lui xuống.

Ngưu Hữu Đạo đổ nước trà ra mời dùng, chủ động hỏi:

“Mông soái có chuyện gì sao?”

Mông Sơn Minh cười nói:

“Không có gì, nghe nói sáng mai Đạo gia sẽ về quận Thanh Sơn, không ở lại vài ngày?”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ lắc đầu nói:

“Các người bận nhiều việc, ta ở đây sẽ làm chậm trễ các người làm việc.”

Mông Sơn Minh không miễn cưỡng:

“Là thế này, hôm nay quận chúa tìm vương gia, ý của quận chúa là muốn theo Đạo gia về quận Thanh Sơn.”