Đạo Quân

Chương 859: Tập Kích (2)




Viên Cương hiểu ý của y. Nhiều nỏ công thành như vậy, cho dù tháo ra vận chuyển cũng là một khoản quân nhu gánh vác cực nặng, lại thêm lượng lớn trường mâu thép tinh càng nặng vô cùng. Vận chuyển cự ly ngắn còn được, hành quân đường dài dựa vào nhân lực thì quyết không chịu nổi. Không có năng lực vận tải tương đương thì cực khó có thể vận chuyển đi, sẽ kéo chậm tiến độ tiến lên của đại quân.

Viên Cương:

"Không có đánh rắn động cỏ chứ?"

Tô Kiệt Nhân:

"Hẳn là sẽ không. Chung quanh đây để lại mấy trăm người tuần tra như thường lệ, từ bên ngoài sẽ không nhìn ra đầu mối gì."

Y nhận được tin của Viên Cương, không hề do dự chút nào, lập tức chấp hành dựa theo phương án diễn tập lúc trước.

Phí Trường Lưu đi tới, hỏi lại:

"Ai muốn có ý đồ với chúng ta?"

"Hiện tại vẫn chưa thể xác định, chỉ là ở để ngừa bất trắc." Viên Cương nói thật.

Bên họ thực ra cũng không biết tình huống về đối thủ. Ngưu Hữu Đạo bảo chuẩn bị cũng là để phòng bất trắc.

Ngưu Hữu Đạo dự tính, muốn giết hắn giữa khu vực được trọng binh phòng thủ này, đơn giản có ba khả năng.

Một là, dùng thủ đoạn ám sát quỷ dị, bí ẩn. Ví dụ như hạ độc, nhưng hầu như không có khả năng. Thức ăn của hắn có người chuyên môn thao tác và kiểm tra vô cùng cẩn thận.

Hai là, trực tiếp dùng cao thủ nhảy từ trên không xuống sơn trang chém giết.

Còn ba chính là phái ra lượng lớn nhân thủ mạnh mẽ tấn công. Phòng ngự được bố trí hiện tại chính là để phòng bị khả năng này. Muốn dùng phòng tuyến ngoại vi để cản trở, tránh cho bên trong thêm phiền nhiễu.

Chỉ cần phòng vệ được khả năng thứ ba, khả năng thứ hai có thể yên tâm hơn nhiều. Đạo lý rất đơn giản, khó có thể tập trung quá nhiều vật cưỡi bay để chở nhiều cao thủ nhảy từ trên trời xuống.

Phí Trường Lưu quay đầu lại nhìn các trưởng lão đi cùng. Mọi người trao đổi ánh mắt một phen.

Không ai là kẻ ngốc, trong lòng đều có suy đoán. Đối với kẻ ra tay với nơi này, khả năng lớn nhất chính là triều đình, mà đối tượng nhằm vào rất có thể chính là Ngưu Hữu Đạo.

Viên Cương lại nói:

"Chưởng môn Phí, binh lực nơi này chỉ có hạn, phải phát huy ra tác dụng ngăn chặn to lớn nhất. Ta hủy bỏ trận phòng hộ bằng khiên ở hàng trước nên xin mời đệ tử ba phái đứng phía trước vị trí nỏ công thành để đề phòng, tránh trường hợp có tu sĩ dùng lực tay cường hãn ném mạnh vũ khí phản kích, tránh đối phương quấy rầy đến trận thế công kích khác của chúng ta. Mặt khác, nỏ công thành này cực kỳ tốn công kéo dây, cũng xin mời đệ tử ba phái hỗ trợ, để có thể tăng nhanh tốc độ bắn."

Thực ra binh lực không ít, để bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, Thương Triêu Tông thẳng thắn thiết trí vùng này thành khu vực đóng quân trọng điểm, có tới năm mươi nghìn binh lính, còn ít sao?

Đến lúc này, Phí Trường Lưu có thể nói không sao? Lúc trước không biết chút tin tức nào, một chút hậu chiêu cũng không kịp chuẩn bị. Bây giờ ông ta không dám đối nghịch với Ngưu Hữu Đạo vào bước ngoặt này, chỉ có thể gật đầu, sau đó quay lại bảo người cấp tốc truyền lệnh.

Ông ta cũng biết, luận quy mô trận chiến, bên này không bằng quân lính kia.

Đệ tử Lưu Tiên tông lập tức lục tục bay xuống, phối hợp với trận thế công kích.

Tuy phối hợp, nhưng nhân viên hỗn loạn không thành kết cấu gì, vị trí thưa thớt. Viên Cương hơi cau mày, nhưng cũng không nói gì, cũng biết những người này không thể so sánh với quân đội được huấn luyện mỗi ngày một khi đối mặt với tình huống như thế.

"Đi nói cho đạo gia, phòng tuyến ngoại vi đã được chuẩn bị kỹ càng." Viên Cương quay đầu nói với Chu Lão Bát. Chu Lão Bát lập tức lắc mình chạy về.

............................

Trên đỉnh núi đối diện với đường mòn trên núi, mười mấy con chim cỡ lớn đang tụ tập, đồng thời còn có mấy trăm tu sĩ. Ca Miểu Thủy và Cao Thiếu Minh đứng chung, mắt nhìn các tu sĩ trong khu rừng phía dưới đang lao ra, liên tục bay lượn lên xuống, vọt tới đường chính, nhằm về phía trận địa phòng ngự bên phía sơn trang Mao Lư.

Lính gác trên lầu canh trong trận địa phòng ngự phát hiện lượng lớn tu sĩ đột nhiên xông đến, có người lập tức cầm dây thừng nối với chuông cảnh báo rung động không ngừng.

Tiểu đội tuần tra bên dưới lập tức chạy đi, trốn vào trong các góc của nhà cửa bên đường.

Tô Nhân Kiệt từng hạ lệnh, một khi phát hiện địch tấn công, chỉ cần báo lại, không nên chống cự, lập tức bỏ trốn.

Y cũng biết, người dám tấn công nơi này không thể bị cản lại bởi những lính tuần tra kia, không khác nào giơ đầu xin chém.

Đệ tử của Phi Hoa các và Chân Linh viện từ bốn phía vây kín lại. Tào Ngọc Nhi dẫn dắt một bộ phận đệ tử tấn công chính diện quát:

"Không cần để ý!"

Nhóm lớn tu sĩ vù vù lao qua trời, không thèm nhìn sĩ tốt chạy bên dưới. Đó không phải mục tiêu của họ. Bọn họ tới tập kích sơn trang Mao Lư, không cần dây dưa với các tiểu binh kia.

Đứng trên đỉnh núi quan sát phía trước, Viên Cương phát hiện lượng lớn bóng đen từ xa bay lượn tới, trầm giọng nói:

"Đến rồi, Tô Nhân Kiệt, trông cậy vào ngươi, cản chúng lại cho ta!"

Tô Nhân Kiệt nghiêm túc không phí lời, choeng một tiếng rút kiếm khỏi vỏ, chỉ về phía trước.

Lính bên cạnh lập tức nâng tù và bằng sừng trâu lên, hít một hơi thôi kèn lệnh ù ù.

Tiếng kẽo kẹt dưới chân núi vang lên liên miên. Các cung thủ trong trận doanh toàn bộ nhấc cung, kéo căng, mũi tên chỉ xéo lên bầu trời.

Bên cạnh đông đảo nỏ công thành, từng sĩ tốt vung búa gỗ lên cao, bất cứ lúc nào cũng có thể đập xuống cò nỏ.

Người bên phía Phí Trường Lưu đứng cạnh Viên Cương đều trầm mặt, nhìn thấy tu sĩ đột kích không hề chỉ có một chút, liếc sơ cũng có thể thấy số lượng bóng người e rằng còn đông hơn cả toàn bộ số đệ tử của Lưu Tiên tông. Tâm tình người nào cũng nặng nề.

Tào Ngọc Nhi bay vọt tới cũng phát hiện điểm bất ổn, chỉ phát hiện một số binh linh trốn chạy bên ngoài, đi sâu vào trong lại không thấy một bóng người.

Cho dù tập kích chính là để giết đối phương không kịp trở tay, nhưng trận địa phòng ngự này lại không có phản ứng quá lớn khiến bà ta cảm thấy có phần khó lường.

Đến lúc lướt qua một gò núi, nghi hoặc trong lòng đã có đáp án. Trận địa nghênh địch đã sẵn sàng thình lình xuất hiện trong tầm mắt của bà ta, làm bà ta nhất thời giật nảy mình. Đối phương đã sớm chuẩn bị?

Tại sao lại như vậy? Bà ta không nghĩ ra, chẳng lẽ có người để lộ tin tức từ sớm?

Hiện giờ bà ta lo lắng là, nếu Ngưu Hữu Đạo đã biết tình hình, liệu hắn còn ở lại sơn trang sao? Có phải đã trốn vào trong núi?

Nhưng bà ta lại không thể nào hạ lệnh lui về. Không có lệnh của Ca Miểu Thủy, nếu Phi Hoa các của bà ta dám lui về giữa đường, Phi Hoa các sẽ không chịu nổi hậu quả trong đó.

Bà ta chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt xông về phía trước, cao giọng ra lệnh:

"Nhanh chóng xông tới trước!"

Đứng trên đỉnh núi, Tô Nhân Kiệt nhìn ra tốc độ xung kích của phe địch, tính toán khoảng cách bao trùm của cung tên bên mình, đợi đến khoảng cách nhất định thì vung bảo kiếm trong tay lên, dùng phương thức đã định sẵn từ trước để truyền đạt lệnh tấn công.

Tốc độ tấn công dù sớm không được, chậm cũng không được, chỉ có tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm trận mạc mới có kinh nghiệm chỉ huy về mặt này.

Đứng bên cạnh lập tức vung vẩy cờ lệnh trong tay.

"Tùng tùng tùng tùng tùng..." trống trận bên dưới rầm rầm gõ vang. Lấy sơn trang Mao Lư làm trung tâm, phòng tuyến bốn phía chung quanh đồng loạt nổi lên trống trận dồn dập.

Nghe thấy hiệu lệnh trống trận, những người chủ trì trong các trận doanh bên dưới cùng lúc rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ hướng phía trước, gào lớn:

"Bắn tên!"

Trận doanh cung thủ đồng loạt nhắm lên trời, vạn tiễn cùng xuất, dây cung bật mạnh, tiếng vèo vèo phá vỡ bầu trời không ngừng nghỉ, hội tụ thành thanh thế kinh người, chấn động không gian. Những cái bóng đen lít nhít lóe lên trên không rồi biến mất. Rất nhiều tu sĩ cả đời cũng chưa từng gặp cảnh tượng nào hùng vĩ như vậy.

Trong tiếng cạch cạch cạch, sĩ tốt vung chùy gỗ ra sức đập xuống lẫy của nỏ công thành. Hàng loạt tiếng bựt bựt vang lên, năm cây mâu thép tinh mỗi nỏ công thành được bắn ra.