Đạo Quân

Chương 868: Che Mắt Thôi (1)




Xét theo một góc độ nào đó mà nói, lần này triều đình ra tay tuyệt đối có phần thắng.

Tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, Ngưu Hữu Đạo thở ra một hơi, nói với Chưởng môn ba phái: “Không hề nghi ngờ, lần này triều đình đã làm được chuyện tốt. Chư vị, các người nói phải làm sao bây giờ? Là nén giận hay là ăn miếng trả miếng?”

Quản Phương Nghi thầm nghĩ không ổn. Bà ta biết lần này Ngưu Hữu Đạo quyết tâm muốn ngạnh kháng với triều đình một lần. Nói như vậy, có vẻ như hắn muốn ăn miếng trả miếng với triều đình!

Ba vị Chưởng môn nhìn nhau. Người ta đã không chiếm được tiện nghi, vậy thì coi như xong, còn có thể như thế nào? Ăn miếng trả miếng, chúng ta không phải là đối thủ.

Hạ Hoa sờ lên vết thương trên vai, nhìn Ngưu Hữu Đạo, hỏi dò: “Đạo gia, ý của ngươi muốn thế nào?”

Hai tay Ngưu Hữu Đạo đỡ kiếm, hất mặt cười lạnh: “Người ta đã đánh đến cổng nhà chúng ta, sao có thể mặc kệ không lên tiếng chứ? Bọn họ đã thích đánh, chúng ta phụng bồi thôi. Lần này, nếu không cho bọn họ nếm thử tư vị thích bị đùa là gì, bọn họ còn tưởng chúng ta là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp. Hầu tử!”

Viên Cương tiến lên một bước: “Đạo gia!”

Mười ngón tay Ngưu Hữu Đạo gõ vào thân kiếm: “Lá gan của Tiết Khiếu không nhỏ, phạm nhân ta đưa qua, triều đình còn chưa tra xét, y đã dám thả. Lập tức đưa tin cho Vương gia, tiến hành khiêu khích ngoài biên cảnh Định Châu, tạo ra cái cớ để phát binh. Đồng thời gửi tin, không cần giải tán nhân mã và quân nhu đang lui về Kim Châu, một lần nữa tập kết, thay đổi tuyến đường binh phát Định Châu, tiến đánh Tiết Khiếu, đánh thật hăng cho ta, đánh để nâng cao khí thế nhân mã Nam Châu. Nói cho Vương gia biết, bảo y mở rộng khẩu vị của mình. Cơ hội mất đi là không có lần hai. Có thể nuốt được địa bàn bao lớn thì nuốt. Chỉ cần y có thể nuốt vào, tất cả đều là của y. Ta sẽ không tùy tiện móc nó ra.”

Hắn vừa nói xong, tất cả đều sợ hãi, ngay cả người đàn ông áo bông cũng giật mình. Hắn muốn để Nam Châu tuyên chiến với triều đình nước Yến sao?

Thương Thục Thanh cũng nhìn hắn trân trối. Ngân nhi vẫn tiếp tục ăn thức ăn của mình. Dù sao nàng ta có nghe cũng chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.

Người của Đại Thiền Sơn thì không kềm chế được. Bọn họ vừa mới đặt chân lên Nam Châu, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra. Bị triều đình đe dọa còn chưa giải quyết ổn, ngươi còn muốn tìm phiền phức, chủ động khai chiến với triều đình? Nói đùa cái gì vậy? Ngươi có muốn điên cũng đừng lôi chúng ta xuống nước được không?

Viên Cương gật đầu, không nói nhiều, quay người làm theo.

Mặt Hoàng Liệt đen lại, nghiến răng nói: “Lão đệ, ngươi đang nói đùa sao?”

Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn ông ta: “Máu do triều đình gây ra ở đây vẫn còn chưa khô, ta giống như đang nói đùa sao?”

Hoàng Liệt giận dữ, rất muốn nói cho hắn biết, muốn đánh thì ngươi tự đánh, Đại Thiền Sơn ta không phụng bồi. Không có tu sĩ Đại Thiền Sơn ta hộ tống đại quân, ta xem ngươi đánh như thế nào!

Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng ông ta run lên, vô thức nhìn đám người bịt mặt áo đen và người đàn ông áo bông.

Khóe miệng của Quản Phương Nghi cũng co giật. Bây giờ bà ta mới hiểu được, hóa ra cái câu “nội ứng ngoại hợp cấu kết nhau” chính là để phát huy tác dụng vào lúc này. Trách không được hắn không ngừng ám chỉ và nhắc nhở Đại Thiền Sơn. Lúc này, áp lực của Đại Thiền Sơn rất lớn. Chỉ một sơ sẩy thôi, việc Ngưu Hữu Đạo chụp mũ sẽ trở thành sự thật!

Hoàng Liệt nuốt lời muốn nói xuống, hỏi: “Lão đệ, chắc ngươi cũng hiểu, đối với Nam Châu mà nói, tăng cường binh mã là không sai. Nhưng dùng lực lượng một châu để đối kháng triều đình, chẳng khác nào châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Ngươi có nhìn thấy hậu quả hay không?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Có hậu quả gì chứ? Triều đình tập kết một đám nhân mã, giằng co ở Bắc Châu và nước Hàn, sau đó tập hợp thêm một đám nhân mã phòng ngự nước Tống. Bây giờ nhân mã nước Yến có thể triệu tập không nhiều. Định Châu cũng bị rút đi không ít người và tu sĩ, đây chính là thời điểm dụng binh ở Nam Châu. Nam Châu với lợi thế binh mã, người Định Châu có thể ngăn được sao? Như vậy mà Vương gia vẫn bị đánh bại, ta thấy Nam Châu cũng chẳng còn giữ được. Phía Bắc có nước Hàn đang nhìn chằm chằm, phía Đông có nước Tống ngo ngoe muốn động, triều đình dám vạch mặt với chúng ta sao? Thịt treo bên miệng, muốn lấy dễ như trở bàn tay. Bây giờ không lấy thì chờ lúc nào mới lấy?”

Nghe xong, ánh mắt Thương Thục Thanh sáng lên. Mặc dù nàng ta không hiểu chuyện của giới tu hành, nhưng vẫn khá am hiểu về thế cục nước Yến. Đây đích thật là cơ hội chiếm đoạt địa bàn rất tốt.

Mọi người lại nhìn nhau.

Người của Đại Thiền Sơn cũng đang suy nghĩ, cảm thấy lời Ngưu Hữu Đạo nói hình như cũng có lý.

Hoàng Liệt hơi giật mình, do dự hỏi: “Ngươi muốn nhân cơ hội này chiếm đoạt Định Châu?”

Ý đồ của đối phương không thể không khiến ông ta cân nhắc lại một số vấn đề. Thịt đang treo trước miệng, mà bản thân ông ta cũng chưa chắc đã tốt bụng. Dựa vào thực lực của Đại Thiền Sơn, hoàn toàn giữ không được địa bàn hai châu.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Chúng ta còn chưa có khẩu vị tốt như vậy, chỉ là thừa cơ cắn ông ta mấy phát mà thôi. Về phần có thể cắn nhiều hay ít, trước khi ba Đại Phái can thiệp, phải xem tốc độ xâm chiếm của vương gia.”

Hoàng Liệt cau mày: “Theo như lão đệ nói, ba Đại Phái sẽ không ngồi nhìn. Họ sẽ buộc chúng ta nhả ra.”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta cũng không ăn no rửng mỡ rồi đi tìm phiền phức cho mình. Ta tự biết ứng phó với ba Đại Phái. Đại Thiền Sơn chỉ cần phối hợp đại quân tấn công, còn lại để ta lo. Địa bàn đánh được, xem như trọng lễ cho Hoàng chưởng môn đã đích thân đến đây, không biết Đại Thiền Sơn có nguyện ý một lòng tham gia với ta không?” Lời nói của hắn mang theo chút lạnh lẽo.

Rõ ràng là những lời nghe rất êm tai, nhưng đám người Đại Thiền Sơn lại có cảm giác, chuyện tốt đang bày ra trước mặt các ngươi, các ngươi lại không đồng ý?

Trong lời nói của đối phương ẩn chứa sự hoài nghi như có như không, giống như đang nghi ngờ Mao Lư sơn trang bị tập kích có phải là do bọn họ cấu kết với triều đình, trong ứng ngoại hợp hay không, hay bởi vì triều đình đang nắm nhược điểm nào đó của bọn họ trong tay, bởi thế bọn họ mới không dám động đến triều đình.

Nói trắng ra, các ngươi không dám động đến triều đình, nói rõ trong lòng các ngươi đang có quỷ.

Tuy nhiên, đối phương lại không nói thẳng điều này. Trước đó, hắn chỉ tuyên bố hắn tin tưởng Đại Thiền Sơn không bao giờ làm chuyện như vậy. Bây giờ, mọi người lại nghe hắn nói mưu đồ cái lợi cho Đại Thiền Sơn, nhưng nói gần nói xa cũng chỉ muốn dùng chuyện này thăm dò Đại Thiền Sơn, rõ ràng một khi có chuyện không ổn xảy ra, hắn sẽ trở mặt ngay.

Hoàng Liệt liếc mắt nhìn người đàn ông áo bông và người áo đen bịt mặt, tạm thời chưa trả lời, quay sang nhìn đám cao tầng Đại Thiền Sơn đi cùng, hỏi: “Các ngươi cảm thấy việc này như thế nào?”

Đám người Đại Thiền Sơn hơi đắn đo, đồng thời âm thầm quan sát người đàn ông áo bông và đám người bịt mặt áo đen.

Nói thật, bọn họ đều biết rõ, thực lực của Đại Thiền Sơn lúc này vẫn chưa đạt đến tình trạng khuếch trương, nhưng bầu không khí trước mắt lại không ổn. Ngưu Hữu Đạo rõ ràng đang mài dao sau lưng, có chuyện xảy ra là kề dao lên cổ bọn họ liền.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo không vạch mặt, bọn họ cũng không tiện vạch mặt. Một khi vạch mặt, hai bên nói chuyện cũng không còn dễ nghe như trước.

Nếu bức Ngưu Hữu Đạo nói ra các người rốt cuộc muốn làm gì, mặt mũi của Đại Thiền Sơn sẽ rất khó coi. Gây náo loạn, bọn họ cũng khó mà xuống đài. Đến lúc đó, đồng ý chính là khuất phục, không đồng ý chính là trở mặt.

“Sao lại không trả lời? Không phải Đại Thiền Sơn đang có hai lòng chứ?” Ngưu Hữu Đạo lại bức một câu.

Một Trưởng lão lên tiếng: “Việc này không thể coi thường, chúng ta phải cân nhắc thận trọng. Ngươi dám cam đoan ba Đại Phái sẽ không bắt chúng ta nuốt vào rồi lại nhả ra chứ?”